Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 290: Cô gái trong quan tài đá




Người con trai mặc bộ đồ màu trắng, tóc đen dài buộc cao, dùng trâm giắt ngang, ngũ quan rõ nét toàn bộ lộ ra.

Tôi vô cùng quen thuộc với gương mặt này. Trên thế giới này, không ai quen thuộc với gương mặt ấy hơn tôi!

Bởi vì người con trai trong bức tranh điêu khắc là tôi!

Gương mặt ấy giống hệt tôi, đường nét khuôn mặt, mi mày, mắt, mũi, miệng giống như cùng một khuôn đúc ra!

Sao có thể như vậy?

Sao ở đây lại có hình điêu khắc của tôi?

Điều khác biệt duy nhất là người con trai trong tranh có mái tóc dài.

Mộc Dịch cũng đã nhìn thấy người trong tranh, cũng kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.

Tâm trạng tôi cực kì không ổn định, nói: “Pháp sư, đừng nhìn tôi như vậy, tôi không biết chuyện này là sao”.

Mộc Dịch cũng không hiểu, có lẽ là người với người giống nhau. Nơi này khắc họa triều Tống từ nghìn năm trước, chứng tỏ không gian này đã bị bịt kín một nghìn năm.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người trong bức tranh này giống hệt ngươi, ngay cả dáng người cũng cực kì giống, chắc chắn tám chín phần chuyện ở nơi này có liên quan đến ngươi”.

“Liên quan đến tôi?”, tôi vô cùng khẩn trương.

Tiên nữ Thanh Thủy khẳng định: “Ngươi rất giống với gã đàn ông trong tranh, quả thực là y như đúc. Đương nhiên, ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ tìm ra đáp án”.

Tôi và Mộc Dịch đi đến nơi tận cùng trong hang động. Mộc Dịch phát hiện tất cả rễ cây đều đã chết hết, ngạc nhiên tới nỗi không nói nên lời.

“Lẽ nào là Hoàng Tiểu Tinh làm?”, Mộc Dịch lại nhanh chóng phủ quyết: “Không thể nào, Hoàng Tiểu Tinh không phải pháp sư, trừ khi anh ta che giấu quá kĩ, ngay cả tôi cũng không nhìn ra”.

“Hơn nữa, rễ cây mọc ngược toàn là âm khí, trừ khi dùng lửa thiêu, chứ dùng đạo pháp loại bỏ âm khí thì rất khó”.

“Lẽ nào có liên quan đến chiếc quan tài đá này sao?”

Mộc Dịch bước nhanh đến gần căn nhà đá, kiểm tra kĩ lưỡng, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, nói: “Quan tài đá to như vậy nhất định là được che giấu trong rễ chính của cây mọc ngược, sau khi cây chết, quan tài đá mới lộ ra”.

“Kí hiệu Đạo gia trấn áp… Trong cỗ quan tài này… rốt cuộc là thứ gì chứ?”

Tôi nói: “Bất kể bên trong nó là gì, mở ra xem không phải là biết rồi sao?”

Mộc Dịch lẩm bẩm: “Hoa văn trên quan tài là một loại phong ấn thần bí nào đó, tôi xem không hiểu. Nó cực kì phức tạp, với đạo pháp của tôi e rằng không mở ra được”.

Mộc Dịch không mở ra được?

“Dù có thế nào, tôi cũng phải thử xem”.

Mộc Dịch lấy mấy lá bùa từ trong túi ra, khác với những lá bùa khi nãy, nó không có màu vàng, mà là màu tím.

Mộc Dịch dán bùa lên một đầu của căn nhà đá, sau đó nói với tôi: “Ra ngoài lấy một cái thang vào đây”.

Nhà đá cao hơn ba mét, đứng ở dưới đất không với tới được nắp đá bên trên.

Thang lúc trước mang tới còn dư vài cái.

Tôi ra ngoài khiêng thang vào, sau đó kê vào chỗ căn nhà đá, để Mộc Dịch leo lên.

Nhà đá cao hơn ba mét, Mộc Dịch đứng trên cầu thang dùng dao găm rạch ngón tay, lấy máu vẽ chín đường vân đỏ lên đỉnh nhà đá.

Sau đó, Mộc Dịch nhỏ giọng niệm một ngôn ngữ thần bí, giống như hòa thượng trong miếu niệm kinh vậy. Chốc lát sau, Mộc Dịch dùng sức hai tay đẩy nắp ra.

Nắp đá không hề động đậy.

Mộc Dịch lại thử thêm mấy lần, nắp đá vẫn không động đậy, không cách nào mở ra.

Mộc Dịch vô cùng thất vọng, nói: “Chuyện ở đây cực kì phức tạp, xem ra tôi phải mời sư phụ xuống núi thôi”.

Tôi cũng hơi thất vọng. Tôi muốn biết bên trong quan tài đá rốt cuộc là cái gì, đã đến bước cuối cùng rồi, vậy mà không cách nào mở nó ra.

Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên lên tiếng: “Phương pháp phá giải phong ấn mà Mộc Dịch sử dụng là cách thông thường, dùng chú ngữ và máu phá giải phong ấn, nhiều pháp sư hay dùng”.

“Dòng máu của ngươi mạnh, thiên phú dị bẩm, dùng máu của ngươi chắc đến tám chín phần có thể mở ra được”.

Dòng máu của tôi?

Tôi nói: “Ý cô là, cho Mộc Dịch dùng máu của tôi thì có thể phá trừ phong ấn?”

“Ừ”, tiên nữ Thanh Thủy đáp: “Máu của ngươi cộng thêm đạo pháp của Mộc Dịch, chỉ cần lực tinh thần của Mộc Dịch đủ mạnh thì có thể phá trừ phong ấn”.

Tôi hơi do dự, nói: “Không phải cô vẫn luôn sợ bị bại lộ sao?”

Tiên nữ Thanh Thủy cạn lời, bảo: “Ta chỉ sợ bại lộ sự tồn tại của ta, sợ Mộc Dịch biết ta ở trong cơ thể ngươi!”

“Chỉ cần ta dùng linh khí hoặc sức mạnh to lớn khác, Mộc Dịch nhất định sẽ phát hiện ra điều khác thường, bởi vì cảnh giới của ngươi vẫn chưa đạt đến tu vi có thể sử dụng linh khí”.

“Đúng là tên ngốc!”

Tôi cũng cạn lời, và thế là tôi kéo Mộc Dịch lại nói: “Đợi đã, tôi có cách mở phong ấn”.

“Ồ?”, Mộc Dịch quay đầu lại, ánh mắt quái lạ, hỏi: “Anh sao?”

“Ừ”, tôi vô cùng khẳng định: “Dùng máu của tôi, cộng thêm sức mạnh của cô hoàn toàn có thể”.

Mộc Dịch liếc mắt nhìn tôi, hoàn toàn không tin tôi, nói: “Anh nghĩ máu của anh là máu gấu trúc à? Máu của tôi đã trải qua tu luyện, rèn luyện từ nhỏ mà còn không được, thôi bỏ đi”.

Tôi tự tin cười đáp: “Cô chưa thử thì làm sao biết được? Có khi máu của tôi dùng được thật thì sao?”

Mộc Dịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tôi, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý.

Mộc Dịch móc một bình sứ nhỏ từ trong túi ra, mở nắp, dùng dao găm rạch qua ngón giữa tay trái của tôi, từng giọt máu bắt đầu nhỏ xuống bình sứ.

Một lát sau, Mộc Dịch nói: “Được rồi”.

Tôi dùng tay ấn chặt vết thương, còn Mộc Dịch leo lên cầu thang, bắt đầu dùng máu của tôi vẽ chín kí hiệu màu máu lên quan tài đá.

Mộc Dịch lại bắt đầu niệm chú, chín đường vân màu máu bỗng nhiên tỏa ra từng luồng ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Mộc Dịch còn chưa đẩy nắp đá, nắp đá đã lung lay nhè nhẹ.

Quả nhiên có tác dụng, vẻ mặt Mộc Dịch đầy kích động.

Mộc Dịch nhanh chóng niệm xong chú ngữ, hai tay nắm hai đầu nắp đá đẩy mạnh!

Âm thanh đá ma sát vang lên, hết sức chói tai, nắp đá nhanh chóng trượt về sau theo viền mép.

Một lúc sau, những luồng ánh sáng đủ màu tỏa ra từ bên trong nhà đá, không gian bên trên nhà đá lập tức tỏa sáng trong bóng tối giống như mộng ảo.

Nhất định là báu vật!

Tôi nhảy vọt lên, cả người bật cao hơn hai mét, hai tay nắm lấy mép quan tài.

Tôi cố gắng bám víu ở mép quan tài bằng hai cánh tay, rướn đầu lên nhìn xuống bên dưới.

Lúc nhìn thấy thứ ở bên dưới, tôi hết sức kinh ngạc.

Trong quan tài… lại là một cô gái!

Cô gái mặc toàn một màu trắng, áo trắng, quần trắng, giày trắng, quanh eo là một dải thắt lưng màu trắng, không nhiễm bụi trần.

Hai mắt cô gái nhắm chặt, ngũ quan tinh xảo, nước da trắng ngần, cực kì hoàn hảo. Mắt, mày, mũi, miệng giống như mỹ nhân trong tranh, như tiên nữ trên trời.

Cô gái này chính là cô gái ngồi cạnh tôi trong bức bích họa vừa nãy!

Trời ạ, rốt cuộc là sao?

Mái tóc đen dài của cô gái được chải chuốt gọn gàng, xõa trên vai và trước ngực một cách tự nhiên. Ở giữa ngực cô gái là một hạt châu có kích cỡ bằng quả hồ đào.

Ánh sáng đủ màu sắc chính là tỏa ra từ hạt châu này!