Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 283: Giết ma quỷ




“Chủ yếu là độc trong cơ thể chồn vàng. Nó được âm khí đồng hoá, độc trong người nó đã được nuôi mấy trăm năm rồi, cực kỳ đáng sợ, người bình thường chỉ cần dính một chút là sẽ trúng độc mà chết”.

“Ngươi nên cẩn thận”.

Tôi hết sức đề phòng, nhưng vẫn giả vờ không thấy chồn vàng mà tiếp tục đi về phía trước, Mộc Dịch nấp ở phía sau chứ không đi theo.

Tôi đi vòng quanh dây mây kia mấy vòng, sau đó đứng ngay dưới cành cây mà chồn vàng đang đứng, cho nó vị trí tốt nhất để tấn công mình.

Tôi muốn dụ chồn vàng tấn công.

Quả nhiên, một bóng đen từ trên đỉnh đầu tôi lao xuống nhanh như tên bắn, định vồ vào sau đầu tôi, móng vuốt sắc nhọn nhắm thẳng vào cổ tôi.

Tôi đã có chuẩn bị trước, quật ngay một thanh thép về phía nó.

Tiên nữ Thanh Thuỷ có thể phán đoán tình hình phía sau lưng tôi bất cứ lúc nào, thế nên tôi như có thêm một đôi mắt ở sau lưng.

Chồn vàng bị tôi đánh gục xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng. Lúc này, Mộc Dịch đã sẵn sàng từ lâu liền ra tay, trong tay cô ta cầm một tấm bùa, phóng thẳng về phía chồn vàng.

Lá bùa giống như có mắt, dán chặt vào người chồn vàng, khiến cả người nó bốc lên khói đen.

Chồn vàng cố giãy giụa, há to cái miệng đỏ như máu rít lên đau đớn, nhào về phía Mộc Dịch. Lá bùa trên người nó rách tan nát!

“Súc sinh, chết đi!”

Mộc Dịch cầm một cây gậy dài màu bạc, đập thẳng vào người con chồn vàng.

Nó gào lên một tiếng rồi ngã vật ra đất, giãy giụa vài lần rồi không cử động nữa.

Thế là xong rồi sao?

Lúc này tôi mới có cơ hội nhìn kỹ con chồn vàng. Cả người nó đen tuyền, to như con chó Poodle, mõm rất dài.

“Cẩn thận! Chồn vàng chưa chết!”

Lúc Mộc Dịch định lại gần chồn vàng để kiểm tra cơ thể nó thì đột nhiên tiên nữ Thanh Thuỷ hét lên một tiếng.

Tôi lập tức xông đến chắn trước mặt Mộc Dịch, đẩy Mộc Dịch sang bên cạnh.

Đúng lúc này, con chồn vàng trên mặt đất đột nhiên bật dậy, lao như một mũi tên lên lưng tôi!

Tất cả xảy ra quá nhanh!

Sau lưng tôi truyền đến cơn đau như xé tim gan, chồn vàng há to miệng, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, định cắn vào cổ tôi!

Bốp!

Ngay sau đó, một cây gậy bạc từ phía trước bay đến, đập mạnh vào đầu chồn vàng.

Người ra tay là Mộc Dịch, lúc tôi đẩy Mộc Dịch ra thì cô ta cũng biết là có chuyện chẳng lành. Nhìn thấy chồn vàng bổ nhào vào lưng tôi, cô ta liền ném gậy bạc ra ngay lập tức.

Chồn vàng lại rít lên, ngã nhào xuống sau lưng tôi.

“Chạy đi đâu!”

Con chồn vàng đã bị đánh gục xuống đất nhưng vẫn lật người chạy trốn, tốc độ cực kỳ nhanh, thoắt cái nhảy lên dây mây trên đỉnh đầu chúng tôi.

“Ông nội mày chứ!”

Con chồn vàng này đã chọc giận tôi rồi đấy! Tôi dồn lực vào hai chân, bật lên cao hơn một mét, vung cây thép lên, đập thật mạnh lên người con chồn.

Nó nhận thấy có nguy hiểm, liền nhảy sang bên cạnh, nhưng Mộc Dịch đang đợi nó ở đó.

Cây gậy bạc trong tay Mộc Dịch lại lần nữa đập trúng đầu chồn vàng.

Lần này, nó không hề kêu lên, đầu nó chảy máu, từng luồng âm khí thoát ra từ trong cơ thể nó.

Nó ngã lăn ra đất, toàn thân bốc lên khí đen. Cơ thể nó khô quắt với tốc độ cực nhanh, vài giây sau chỉ còn lại một cái xác khô.

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Sau lưng tôi truyền đến cơn đau tê buốt khiến tôi phải cắn răng rít lên.

Mộc Dịch vô cùng lo lắng, vội chạy đến chỗ tôi, bảo tôi ngồi xuống. Sau đó cô ta lấy ra một con dao từ trong túi, cắt quần áo sau lưng tôi ra, rồi lấy thuốc đắp lên đó.

Mộc Dịch nói: “Có ba vết cào, không sâu lắm, nhưng âm khí quá nặng!”

“Không được...”, Mộc Dịch vô cùng lo lắng, nói: “Anh mau nằm sấp xuống! Nhanh!”

Tôi lập tức nằm sấp xuống đất, Mộc Dịch ấn hai tay lên người tôi, cúi thấp xuống, miệng cô ta dán sát lên vết thương của tôi, cố gắng hút thật mạnh.

Mộc Dịch đang dùng miệng hút khí độc ra cho tôi!

Tiên nữ Thanh Thuỷ cười nói: “Vốn ta định dùng sức mạnh để kháng khí độc cho ngươi, rồi từ từ dùng linh khí để hoá giải nó. Nhưng giờ đã có người đẹp giúp ngươi rồi, ta cũng bớt việc”.

Tôi không biết nói gì, mỗi lần Mộc Dịch hút khí là nơi đó truyền đến cơn đau tê tái, cứ như xé rách một tầng da của tôi vậy!

Tiên nữ Thanh Thuỷ chỉ cần ngăn chặn độc tính lan tràn, để độc không xâm nhập vào tim mạch là xong.

Tôi cố nhịn đau, Mộc Dịch vẫn tiếp tục hút độc. Sau khi hút đến mấy mươi lần, cô ta mới dừng lại, bôi thuốc lên miệng vết thương, cởi áo ngoài của mình ra, cắt thành từng mảnh vải nhỏ, băng bó tạm thời cho tôi.

Mộc Dịch thở phào một hơi, nói: “Anh yên tâm đi, nghỉ ngơi tầm mười ngày nửa tháng là khỏi. Ngày nào tôi cũng sẽ kiểm tra cho anh”.

Tôi thấy giọng của Mộc Dịch là lạ, cứ như bị viêm họng. Tôi quay lưng lại thì thấy môi cô ta tím đen, sắc mặt trắng bệch.

“Cô... không sao chứ?”, tôi hỏi Mộc Dịch.

Mộc Dịch nói: “Tôi thì có chuyện gì được. Anh yên tâm, tôi là pháp sư, thể chất của tôi khác người bình thường. Độc này không làm hại tôi được”.

“Còn anh, bây giờ anh thấy thế nào?”

Giọng của Mộc Dịch rất khàn, còn nghiêm trọng hơn ban nãy, tôi nói: “Ngoài vết thương ở lưng đang đau ra thì không còn cảm giác gì khác cả”.

Mộc Dịch nhìn tôi thật kỹ rồi nói: “Xem ra thể chất của anh cũng khác với người thường. Người bình thường nếu bị chồn vàng cào như thế này thì sẽ chết ngay tại chỗ đấy”.

“Trương Sơn Thành, xem ra anh không đơn giản, hay nói cách khác, anh vô cùng lợi hại”.

Tôi cười nói: “Không đơn giản chỗ nào chứ?”

Mộc Dịch đáp: “Tôi ở đây nửa tiếng mà không bắt được chồn vàng, còn bị nó cào cho bị thương. Nhưng sau khi anh đến thì anh có thể xác định đúng được vị trí của nó”.

“Ban nãy tôi nghĩ đã khống chế được chồn vàng rồi, nào ngờ là nó đang giả chết. Nếu anh không phản ứng nhanh, đẩy tôi ra, thì e là... hôm nay tôi sẽ chết ở đây”.

“Cả cú nhảy lúc nãy nữa. Anh chỉ bật nhẹ một cái đã nhảy cao hơn một mét, người bình thường có làm được thế không?”

Xem ra việc tôi là người tu luyện không thể giấu được nữa rồi.

Chuyện này cũng không làm Mộc Dịch xoắn xuýt quá lâu, cô ta nói: “Trương Sơn Thành, anh cũng biết là ban nãy, suýt chút nữa tôi đã chết dưới móng vuốt của chồn vàng rồi”.

“Anh làm thế để cứu tôi, có đáng hay không?”

Tôi cười đáp: “Tôi tin, nếu tôi gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ cứu tôi. Ban nãy tôi đẩy cô ra, chồn vàng tấn công tôi, sau đó cô cũng cứu tôi rồi còn gì”.

“Cô còn hút độc, trị thương cho tôi”.

“Trương Sơn Thành, cảm ơn anh, anh cực kỳ dũng cảm”.

Mộc Dịch nhìn tôi một cách nghiêm túc, sau đó cảm ơn tôi một cách rất chân thành.

Được người khác khen đương nhiên là tôi rất vui. Lúc nãy quá nguy hiểm, tôi cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, hơn nữa con chồn vàng kia không giết được tôi.

Nếu tôi thật sự gặp nguy hiểm về tính mạng, chắc chắn tiên nữ Thanh Thuỷ sẽ ra tay, nên tôi không hề sợ chút nào.

Mộc Dịch nói: “Trương Sơn Thành, hôm nay anh cứu tôi, tôi nợ anh một cái ơn. Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp”.

“Không cần đợi sau này có cơ hội...”, tôi đã có một ý tưởng, liền nói ngay với Mộc Dịch: “Nếu cô đã muốn cảm ơn, thì tôi vừa hay có việc cần nhờ đây”.

“Ồ? Được”, Mộc Dịch nở nụ cười, nói: “Đúng là một anh chàng kỳ lạ. Nói đi, cần tôi giúp gì?”

Từ lúc quen biết Mộc Dịch đến nay, tôi chưa từng nhìn thấy Mộc Dịch cười, lúc nào cô ta cũng mang vẻ lạnh như băng để giao tiếp với mọi người.

Thế mà cô ta lại cười với tôi! Mộc Dịch cười rất xinh, lại còn có hai má lúm, nhưng hiện tại bờ môi cô ta đang thâm sì, thực sự trông hơi mất hứng.