Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 270: Lập tức tiến hành




Chuyện gì thế này? Cục điều tra hiện tượng huyền bí không phải vì dân làm việc sao? Tại sao lại không quản chuyện giữa tôi và Lữ Vô Thiện mà chỉ điều tra thứ bên dưới đền thờ?

Còn nữa, cô ta đã đến thôn tôi hai ngày rồi, tại sao tôi không hề biết gì? Dân làng cũng chưa từng nhắc đến chuyện này?

Tại sao đến đây lại không tìm tôi? Không coi tôi ra gì sao?

Thái độ của cô ta khiến tôi cực kỳ bất mãn, nhưng tôi cũng không dám thất lễ.

Tôi nói: “Để sơ tán được dân làng thì cần rất nhiều thời gian, vì ai cũng có gia đình, ngoài ra còn cần tìm nơi cho họ ở tạm nữa. Mặc dù tôi là trưởng thôn nhưng chưa chắc dân làng đã chịu nghe tôi”.

“Chuyện này phải từ từ”.

Tôi định dùng tiền giải quyết vấn đề, để dân làng tạm thời di dời, một thời gian sau sẽ quay về.

Mộc Dịch nói: “Lúc nãy anh gọi điện thoại tôi đã nghe được hết rồi. Lữ Vô Thiện bắt bạn gái anh, uy hiếp anh làm việc cho ông ta. Ông ta yêu cầu anh phải di tản dân làng, nhưng với tình hình trước mắt thì không cần thiết, mọi việc cứ tiến hành như bình thường, không cần gióng trống khua chiêng làm gì”.

“Nếu không thì chúng ta sẽ không đủ thời gian. Chỉ còn sáu ngày nữa là đến Trung thu, chúng ta cần chuẩn bị rất nhiều thứ”.

Tôi nói: “Nhưng... Nếu xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến sự an toàn của dân làng thì phải làm sao?”

Mộc Dịch nói rất lạnh lùng: “Chúng tôi có quy định làm việc của chúng tôi. Lấy đền thờ làm trung tâm, chỉ cần sơ tán các hộ dân xung quanh đó năm trăm mét là được, những người khác không cần”.

“Bây giờ, tiến hành ngay lập tức!”

“Đừng hỏi nhiều nữa!”

“Nếu không muốn ngồi tù thì tất cả mọi chuyện phải nghe theo tôi!”

Phong cách làm việc của người phụ nữ này rất nhanh gọn sắc bén. Tôi đi làm việc, để cô ta ở lại đây.

Trần Kế Tần nói với tôi, lúc đi vào, cô ta nói tìm tôi để khám bệnh. Trần Kế Tần bảo cô ta đợi bên ngoài, mới đó cô ta đã vào phòng lúc nào không hay.

Hoá ra là thế.

Tôi với Trần Kế Tần đến Uỷ ban thôn tìm Hoàng Tiểu Tinh, người của Cục xây dựng cũng ở đó.

Tám ngày trước, Hoàng Tiểu Tinh nói với tôi sẽ tiến hành xây hai công trình một lúc. Năm ngày trước, tôi đưa giấy tờ lên, người của Cục xây dựng không có ý kiến gì. Họ cũng không muốn ở lại trong thôn quá lâu, nên công trình hoàn thành càng nhanh càng tốt.

Tôi tìm mọi người để thương lượng thì công trình giai đoạn hai có thể khởi công bất cứ lúc nào. Chiều nay tôi sẽ triệu tập cuộc họp toàn thôn để sơ tán các hộ dân xung quanh đền thờ năm trăm mét.

Mọi người không ai có ý kiến gì, tôi thấy ánh mắt Hoàng Tiểu Tinh sáng rực lên. Rõ ràng anh ta đã biết tôi đã thoả hiệp với kẻ đứng sau anh ta.

Về đội thi công công trình giai đoạn hai, Hoàng Tiểu Tinh nói anh ta đã sắp xếp xong xuôi, nhanh nhất là ngày mai sẽ có mặt.

Sau khi thương lượng xong, tôi bảo Trần Kế Tần và hai tổ trưởng đi thông báo cho dân làng, bốn giờ chiều sẽ tổ chức cuộc họp toàn thôn.

Cuộc họp được tổ chức ở cửa Uỷ ban thôn. Bốn giờ chiều, tôi, Hoàng Tiểu Tinh, Trần Kế Tần và Trần Mãn Quang cùng nhau đến đó, còn dân làng đã có mặt từ lâu.

Tôi tuyên bố nội dung cuộc họp, đầu tiên là về tình hình thi công mấy ngày hôm nay và một số việc lặt vặt cần xử lý.

Sau đó, tôi tuyên bố sẽ thi công đồng thời hai công trình giai đoạn một và giai đoạn hai, bắt đầu từ khu đền thờ. Nơi đó sẽ xây thành phòng khám, phải xây lại móng, diện tích quy hoạch lại rộng, gây ra rất nhiều tiếng ồn. Thế nên yêu cầu tất cả hộ dân ở khu vực năm trăm mét quanh đó di tản đến các nhà khác ở tạm.

Thực ra trong khu vực năm trăm mét gần đó cũng chỉ có tầm hai mươi hộ dân. Ban đầu họ còn không chịu, tôi nói mỗi hộ sẽ được mười nghìn tệ, sau một tháng họ sẽ được chuyển về.

Nghe đến tiền thì ai cũng đồng ý, thậm chí có người còn lên tiếng, hỏi xem mình có được chuyển đi không.

Lần này chỉ là tạm thời chuyển đi chứ không phải rời thôn hẳn, nên tất nhiên dân làng không ý kiến gì. Chỉ cần có tiền, tự nhiên có mười nghìn tệ rơi xuống, ai mà không ham?

Sau khi quyết định xong mọi chuyện, tôi chuyển tiền ngay tại chỗ cho dân làng. Cuộc họp kết thúc là họ bắt đầu chuyển nhà.

Mọi việc vô cùng thuận lợi.

Tôi về đến nhà, báo cáo mọi việc cho Mộc Dịch.

Mộc Dịch lấy một tờ giấy ra và nói: “Ngày mai hãy mau chóng mua hết những vật liệu tôi ghi trên tờ giấy này”.

Tôi nhìn qua tờ giấy, tất cả đều là vách ngăn bằng gỗ, cần lượng lớn ván gỗ như thế là để bao vây khu vực năm trăm mét quanh đền thờ lại!

Tôi hỏi: “Cô Mộc, xin hỏi những thứ này để làm gì?”

Mộc Dịch bình thản nói: “Hãy gọi tôi là pháp sư. Thân phận của tôi không được cho bất cứ ai biết”.

“Về việc những thứ này dùng thế nào, anh không cần hỏi nhiều”.

“Nhìn rõ chưa? Tất cả đều là ván gỗ xoan đào, không được lẫn các loại ván khác”.

Gỗ xoan đào rất đắt, có tác dụng trừ tà. Mộc Dịch bảo tôi đặt mua số lượng cực lớn, e là phải tốn hơn trăm nghìn tệ!

Tôi không nhịn được mà hỏi: “Gỗ này không dễ kiếm, giá lại đắt, chính phủ có tài trợ tiền cho cô làm pháp sự không?”

“Không”, Mộc Dịch nói: “Anh là trưởng thôn, tự đi mà lo lấy”.

Tôi cạn lời, may mà tôi có tiền, chứ nếu không thì chuyện này e là khó.

Tôi chỉ đành nghe theo lời Mộc Dịch. Tôi không biết phải mua gỗ xoan đào ở đâu thật, nghĩ ngợi một lát, tôi gọi điện hỏi Dương Quang.

Dương Quang nói: “Sơn Thành, dạo này thế nào rồi? Có thêm manh mối gì chưa?”

Ngay câu đầu tiên Dương Quang đã hỏi về vụ án, chuyện của Viên Chính Dương coi như tôi tạm thoát được, nhưng Dương Quang còn muốn tìm ra hung thủ giết chết em trai ông ấy.

Tôi nói: “Chuyện này chú cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục điều tra. Lúc cháu cần sự giúp đỡ, cháu ắt sẽ nhờ đến chú”.

“Bây giờ cháu có việc cần nhờ chú đây”.

Tôi nói cho Dương Quang nghe chuyện gỗ xoan đào.

Dương Quang đồng ý liên hồi, nói chậm nhất là sáng mai sẽ chuyển hàng đến cho tôi.

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Cô ta mua gỗ xoan đào để vây khu vực năm trăm mét xung quanh đền thờ lại. Gỗ xoan đào có thể trừ tà, dựng trận pháp, sau khi đào ngôi mộ cổ kia lên, ma quỷ sẽ không cách nào thoát khỏi vòng vây gỗ xoan đào đó được”.

“Hơn nữa nơi có người ở thì sẽ có dương khí. Bên dưới đền thờ là mộ cổ, ma quỷ bị phong ấn ở đó chủ yếu là cô hồn dã quỷ, nếu dân làng di tản hết thì e là sự việc sẽ càng nghiêm trọng”.

“Sức mạnh của pháp sư rất quan trọng, nhưng vận khí, phong thuỷ, dương khí, ngũ hành cũng quan trọng không kém”.

“Thế nên cách làm của cô ta rất đúng”.

Những thứ liên quan đến phong thuỷ, tôi không hiểu lắm.

Đến tối, Mộc Dịch ở lại nhà tôi. Tôi ngủ cùng Triệu Vũ, Lý Tuyết Diễm ngủ cùng Lãnh Nguyệt, Mộc Dịch một mình một phòng.

Tôi nói với mọi người Mộc Dịch là người phụ trách của công trình giai đoạn hai, tạm thời sẽ ở lại nhà tôi.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tiểu Tinh đưa một đám công nhân từ nơi khác đến, tầm mười mấy người. Sau đó họ bắt đầu khởi công công trình giai đoạn hai, trước tiên vây căn nhà phía đền thờ lại.

Tôi và Mộc Dịch cùng đến hiện trường quan sát. Đám người Hoàng Tiểu Tinh đưa đến khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi. Họ mặc đồ bảo hộ lao động, tay cầm dụng cụ, điều khiển máy xúc, quan sát kỹ thì tôi thấy đôi bàn tay họ thô ráp, cơ thể vạm vỡ, là người thường xuyên làm việc nặng nhọc, không có gì bất thường.

Hoàng Tiểu Tinh thấy Mộc Dịch đứng bên cạnh tôi thì nhìn rất kỹ, sau đó hỏi: “Sơn Thành, cô gái này là ai đây?”