Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 220: Đấu đá không ngừng




Trần Mãn Quang đứng lên, cầm lấy micro, lớn tiếng phát biểu: “Mọi người hãy nhiệt liệt chào mừng phó chủ tịch huyện Thái đến thôn chúng ta!”

Dân làng vỗ tay rầm rầm không ngớt. Thôn chúng tôi rất ít khi có những lãnh đạo cấp cao này ghé thăm, bình thường chỉ lúc nào phó chủ tịch Thái đi thị sát thì mới ghé vào đôi chút.

Nếu phó chủ tịch huyện đã đến, chắc chắn phải có đôi lời phát biểu.

Phó chủ tịch huyện hắng giọng, dồn khí vào đan điền, nói chậm rãi mà giọng rất vang: “Lãnh đạo trên huyện như chúng tôi đều biết tình hình của thôn mọi người. Chúng tôi vẫn luôn theo dõi sát sao để giúp dân làng hết sức có thể”.

“Lần này có cô Văn Nhã quay về đầu tư xây dựng thôn, chính phủ cũng sẽ ủng hộ một phần vốn nhất định. Chính phủ sẽ góp sức cùng cô Văn Nhã cải tạo môi trường cho thôn như sửa đường, xây trường học, bệnh viện”.

“Đây là một việc tốt, là chuyện đáng mừng. Các cụ ta cũng có câu “muốn làm giàu, trước hết phải sửa đường”. Dưới sự giúp đỡ của cô Văn Nhã và nhà nước, chắc chắn thôn chúng ta sẽ trở nên giàu mạnh”.

“Mọi người cứ yên tâm, nhà nước và chính phủ không hề quên mọi người!”

Lúc nói câu cuối cùng, ông ta vô cùng cao giọng.

Đúng là phong cách nói chuyện của lãnh đạo, rất có sức hiệu triệu.

Đây toàn là những lời khách sáo và cũng là những lời dân làng muốn nghe.

Dưới khán đài tiếng vỗ tay không ngớt, dân làng liên tục hô lên “hay”, khuôn mặt lộ rõ sự kích động.

Dù sao thì đã bao năm nay chủ tịch huyện không đến thôn chúng tôi. Bây giờ lãnh đạo trên huyện lại nói rằng vẫn quan tâm đến dân làng, khiến lòng ai cũng cảm thấy ấm áp.

Một lát sau, phó chủ tịch huyện lại nói: “Tôi đã nắm được toàn bộ tình hình trong thôn. Chuyện trưởng thôn kéo dài đã lâu, gây cho dân làng rất nhiều phiền phức”.

“Hôm nay, thôn chúng ta tổ chức buổi tranh cử trưởng thôn, và tôi cũng có đôi lời muốn nói”.

Phó chủ tịch huyện dừng lại một chút, hướng mắt về phía Lưu Thành Hà đang đứng phía xa, nói: “Thầy Lưu là thầy giáo của tôi. Từ nhân phẩm, năng lực đến cách đối nhân xử thế của thầy, chắc chắn mọi người đều rõ”.

“Chức trưởng thôn của thôn chúng ta, nên để cho thầy Lưu làm, thế là hay nhất”.

Những lời này không sai. Lưu Thành Hà đúng là người có năng lực, nếu không thì sao học sinh của ông ta đều là những người làm việc lớn được.

“Nhưng... Bây giờ thầy Hà đã về hưu, tuổi tác cũng đã cao. Bây giờ là thời của người trẻ. Người trẻ dám xông pha, dám liều lĩnh, thế nên chức vụ trưởng thôn giao cho một thanh niên cũng là điều hợp lý”.

Những lời này cũng giống như lời phát biểu của chủ tịch thị trấn. Chắc chắn phó chủ tịch huyện biết được những gì đã diễn ra trước đó.

“Tôi có một đề xuất thế này. Bây giờ thầy Lưu đã già, tôi nghĩ để con trai thầy Lưu, Lưu Đại Bảo, làm trưởng thôn chắc chắn không thành vấn đề”.

“Tất nhiên, tôi chỉ nêu ý kiến, để mọi người tham khảo”.

Mẹ kiếp!

Phó chủ tịch huyện dám nói trắng trợn đến mức này!

Dân làng lại bắt đầu tranh luận.

“Phó chủ tịch huyện nói rất đúng, Lưu Đại Bảo rất thích hợp”.

“Đúng thế, phó chủ tịch huyện cũng đã mở lời rồi, tôi ủng hộ Lưu Đại Bảo”.

“Lưu Đại Bảo là con trai thầy Lưu, được thầy dạy dỗ từ nhỏ, chắc chắn là nhân phẩm, tính cách, năng lực đều không vấn đề gì”.

“Phải, tôi cũng ủng hộ Lưu Đại Bảo”.

“Xem ra tôi phải quay qua ủng hộ Lưu Đại Bảo rồi”.

Chết tiệt! Thính lực của tôi vô cùng tốt. Dân làng đang nói gì, tôi nghe được hết. Có đến hơn tám mươi phần trăm dân làng đang ủng hộ Lưu Đại Bảo!

Chủ tịch thị trấn nói: “Thầy Lưu đức cao vọng trọng, ai ai cũng tôn kính, nhưng mà... Phó chủ tịch Thái, Lưu Đại Bảo hình như trước đây không ở trong thôn. Cậu ta chỉ mới về thôn không lâu, không am hiểu về mọi thứ ở đây. Nếu để cậu ta làm trưởng thôn, e là... Có đôi chỗ không ổn?”

“Hơn nữa tôi cũng hiểu đôi chút về Lưu Đại Bảo. Một người đàn ông ba mươi tuổi nhưng không làm nên trò trống gì, sự nghiệp cũng không nổi trội, buôn bán thất bát... E là năng lực cũng có chút vấn đề nhỉ?”

Giọng của chủ tịch thị trấn rất to, mặc dù trông có vẻ như đang nói với phó chủ tịch huyện, nhưng lại đứng gần micro, thành ra tất cả dân làng đều nghe được.

Chủ tịch thị trấn nói rất thẳng thắn, không hề nể nang gì, không thèm nể mặt phó chủ tịch huyện mà đánh thẳng vào điểm yếu của Lưu Đại Bảo.

Rất nhiền dân làng nghe xong cũng cảm thấy có lý. Những người ủng hộ Lưu Đại Bảo lại bắt đầu lung lay.

Phó chủ tịch huyện vẫn rất bình thản, nhưng hai người ngồi bên cạnh đã thể hiện ra sự bất mãn.

Phó chủ tịch huyện uống một ngụm nước, cười đáp: “Chủ tịch thị trấn, thế ông nói xem, để ai làm trưởng thôn thì thích hợp hơn?”

Chủ tịch thị trấn không hề né tránh mà nói thẳng: “Tôi nghĩ Trương Sơn Thành thích hợp hơn”.

Phó chủ tịch Thái nhìn sang phía tôi, nói: “Một thằng nhóc mười tám tuổi, mới thành niên nhỉ? Muốn làm trưởng thôn... E là còn trẻ quá”.

Chủ tịch thị trấn nói: “Tuổi tác không phải vấn đề, cái tôi coi trọng là năng lực”.

“Năng lực?”, phó chủ tịch huyện cười hỏi: “Nói đến năng lực thì tôi cũng phải trao đổi với ông một chút”.

“Trương Sơn Thành học hết cấp hai, Lưu Đại Bảo tốt nghiệp trường cảnh sát, học vấn đầy đủ”.

“Trước đây Trương Sơn Thành ở nhà làm ruộng, ăn cơm thiên hạ mà lớn, không được giáo dục đầy đủ. Còn về năng lực thì, ngoài biết khám chữa bệnh ra, e là không có khả năng gì hơn người nhỉ”.

“Có thể Trương Sơn Thành là một bác sĩ tốt, nhưng cái ghế trưởng thôn thì không phải ai biết khám bệnh cũng ngồi vào được”.

“Lưu Đại Bảo từng làm nhiều công việc, kinh doanh thất bại là một cách rèn luyện, cậu ta có thể học được rất nhiều kinh nghiệm từ đó”.

“Có học thức, có kinh nghiệm, lại từng đi đây đi đó để rèn luyện bản thân. Những thứ này Trương Sơn Thành không thể nào bằng được. Trương Sơn Thành lớn đến ngần này, nhưng e là chưa đi ra khỏi thị trấn này đâu nhỉ?”

“Chủ tịch thị trấn, ông nói thử tôi nghe xem, Trương Sơn Thành có tư cách gì làm trưởng thôn?”

“Cậu ta có đảm đương nổi chức trưởng thôn này không?”

Đúng là tôi chưa từng đến tỉnh khác, chưa từng đi đâu xa. Nơi xa nhất tôi từng đi có lẽ là lên thành phố, mà cũng chỉ mới đi có hai lần.

Đúng là tôi chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng từ sau khi tôi gặp được tiên nữ Thanh Thuỷ, tôi đã trưởng thành rất nhanh.

Đừng nói là trưởng thôn, ngay cả chủ tịch huyện tôi cũng có thể làm được.

Chắc chắn Lưu Đại Bảo đã điều tra về tôi, nhưng anh ta không điều tra được về thế lực sau lưng tôi. Trong tiệc mừng thọ mấy ngày trước, chỉ có mấy người địa vị cao trong nhà họ Dương và nhà họ Lưu biết những nhân vật có máu mặt kia do tôi mời đến, còn những vị khách khác không ai biết.

Về việc này, dù là nhà họ Dương hay nhà họ Lưu cũng sẽ không ai đồn ra ngoài.

Nếu phó chủ tịch Thái biết được những chuyện này, ông ta có dám bình phẩm về tôi như thế không?

Trước câu hỏi của phó chủ tịch Thái, sắc mặt chủ tịch thị trấn đã hơi tối lại, nhưng ông ấy vẫn cười nói: “Phó chủ tịch Thái, xem ra ông hiểu rất rõ về Trương Sơn Thành và Lưu Đại Bảo”.

Phó chủ tịch Thái vẫn bình thản đáp: “Thầy Lưu là thầy giáo của tôi, tất nhiên tôi phải hiểu con người Lưu Đại Bảo. Còn về Trương Sơn Thành thì, tin đồn cậu ta là con rể tương lai của chủ tịch thị trấn ông đã truyền đi khắp huyện rồi”.

“Tất nhiên tôi phải tìm hiểu đôi chút chứ”.

Con rể tương lai của chủ tịch thị trấn?

Tôi ngây người ra.

Buổi tiệc mừng thọ hôm đó có rất nhiều người trên huyện đến dự. Lúc tôi ra về còn nắm tay Lưu Thiến cùng đi, và tôi cũng đã khẳng định rất nhiều lần, Lưu Thiến là người phụ nữ của Trương Sơn Thành tôi.

Xem ra những việc này đều đã truyền đi xa rồi.

Ông ta vừa dứt câu, toàn bộ dân làng đều chấn động, ánh mắt nhìn tôi thay đổi hẳn.

Họ không ngờ là tôi lại bám được vào nhà chủ tịch thị trấn!

Lần trước Lưu Thiến cùng tôi đi về thôn, chúng tôi xảy ra xung đột với Trần Kế Tần, nên mọi người đều biết mặt Lưu Thiến.

Dân làng nghe phó chủ tịch huyện nói xong, ai cũng có suy nghĩ của mình.