Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 208: Mỹ nhân kế




“Một khuôn mặt đẹp thế này, đúng là khiến người ta thích mê. Bây giờ rơi vào tay tôi rồi mà còn dám cứng miệng à”.

“Sau này cô cứ ở lại đây, rồi sớm muộn gì cô cũng phải khuất phục”.

Cô ta lớn tiếng chửi: “Tên khốn, cút đi, đừng có chạm vào tôi!”

Nói xong, cô ta hất đầu một phát, nhào đến cắn lên tay tôi. Tôi vội vã né tránh.

Trong lòng cô ta nghĩ, không thể chịu thua ngay được, nếu không tôi sẽ phát hiện được gì đó. Dù sao thì cũng bị bắt và nhốt tại đây rồi, cô ta sẽ có đủ thời gian.

Muốn lươn lẹo với tôi? Tôi cười hề hề, nói: “Bây giờ cô đang ở trong tay tôi, tôi muốn làm gì cô mà chẳng được, cô đâu thể phản kháng lại”.

Nói xong, tôi xô cô ta lên giường, hai tay kéo khoá quần áo của cô ta xuống.

Soạt một cái, tôi đã kéo hết khoá quần áo trên người cô ta. Bên trong cô ta mặc một chiếc áo mỏng cổ tròn, để lộ ra thềm ngực trắng nộn và khe ngực sâu hoắm.

Hai bầu ngực chen chúc nhau bên dưới lớp áo lót, dựng lên cao vút, như muốn xé tan lớp áo ra. Mà cô ta cứ giãy giụa phản kháng khiến hai bầu ngực càng rung mạnh hơn, như là đang cố chứng minh sự tồn tại của nó.

“Dậy thì thành công đấy nhỉ”, tôi nở nụ cười dâm tà, nói: “Hay là, tối nay, cô theo tôi đi”.

Tay tôi trượt theo đường cong trên bờ ngực của cô ta xuống bên dưới.

Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ né tránh, nhưng không hề, mà ngược lại cô ta còn đẩy ngực về phía trước.

Chuyện gì thế này?

Một tay tôi nắm lấy một bầu ngực của cô ta, thế mà nắm không hết được. Cảm giác mềm mại nhẵn nhụi đó truyền thẳng vào tim tôi.

Nét mặt cô ta vô cùng dịu dàng, nói: “Trương Sơn Thành, anh muốn chiếm lấy tôi thì cũng được, tôi có thể cho anh. Bây giờ anh cởi trói cho tôi đi, tôi sẽ cho anh hết”.

“Chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn gì tôi cũng chiều”.

Miệng cô ta nói thế, nhưng trong lòng thì đang nghĩ là, chỉ cần tôi cởi trói ra, cô ta sẽ chủ động cởi quần áo cho tôi. Sau đó khi quần tôi tụt được một nửa, cô ta sẽ nhân cơ hội đá vào chỗ hiểm, cho tôi “tàn phế” luôn, sau đó chạy trốn.

Tay phải của tôi vẫn đang cảm nhận bầu ngực của cô ta. Mặc dù cô ta rất ghét tôi, nhưng trên mặt vẫn phải cố làm ra vẻ hưởng thụ.

Thích thì tôi chơi cùng cô.

Tôi cười nói: “Nếu cô đã muốn cho tôi thì trói lại sẽ càng kích thích hơn chứ?”

Nói xong, tay tôi đã vén quần cô ta lên, lướt đi lướt lại trên vùng cấm đó.

Tay tôi sờ vào làn da mềm mịn trơn nhẵn của cô ta. Một lát sau thì chạm đến quần nhỏ của cô ta, tôi túm lấy nó, tuỳ ý xoa bóp...

Mà cô ta vẫn cứ thuận theo, mặc tôi chơi đùa.

Trên mặt cô ta là vẻ quyến rũ chết người, cô ta nói: “Anh cởi trói cho tôi, tôi đang bị thương, tay đã gãy xương rồi, anh trói thế này tôi không làm gì được. Trương Sơn Thành, anh có thể khoá trái cửa phòng lại, tôi sẽ không bỏ chạy đâu”.

“Hơn nữa anh lợi hại như thế, tôi đâu phải là đối thủ của anh”.

Trong lòng cô ta lại đang thầm mắng tôi: “Tôi sẽ “phế” anh, xé anh ra thành tám mảnh!”

Tôi cười nói: “Tôi đã nói rồi, tôi thích chơi trói. Khi nào xong việc rồi tôi cởi trói cho, ha ha...”

Nói xong, hai tay tôi càng không kiêng dè gì mà sờ mó. Cô ta vẫn không phản kháng, ngược lại còn hùa theo động tác của tôi. Dường như cô ta đang cố ý khơi dậy dục vọng của tôi, để tôi cởi trói cho cô ta.

Không cởi trói quả thực là hơi bất tiện, nhưng mà tôi chỉ cởi trói ở chân cô ta. Tôi đè lên người cô ta, tay sờ bên dưới, miệng thì hôn lên môi cô ta.

Cô ta vẫn tiếp tục phối hợp với tôi, tiếng rên mềm mại của cô ta truyền vào tai tôi, khiến máu huyết tôi sôi sục.

Chúng tôi “cọ xát” khoảng hai phút, lúc tôi đang chuẩn bị lột quần cô ta xuống thì đột nhiên trên môi tôi đau nhói. Hoá ra cô ta đã cắn lên môi dưới của tôi, còn chân phải thì thúc mạnh lên cậu em của tôi!

Tôi vội vã đẩy cô ta ra, lau vết máu ở môi dưới, cười lạnh, nói: “Muốn gài bẫy tôi à?”

Cô ta không hề chạm được vào cậu em của tôi, vì tay trái tôi đã ngăn lại được. Tôi đã đề phòng từ trước rồi, tôi biết chắc chắn cô ta sẽ nhân cơ hội này để cắn lại tôi.

Kế hoạch thất bại, mặt cô ta vô cùng hoảng hốt.

Tôi nhìn chằm chằm vào phần bụng trắng ngần và bầu ngực cao vút của cô ta như còn chưa đã cơn thèm. Tư thế hiện tại của cô ta rất quyến rũ, cô ta co vào một góc giường, hoảng hốt nói với tôi: “Đừng có lại đây!”

Tôi ngồi ở mép giường, dùng tay phải nhấc cằm cô ta lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta, cười nói: “Tôi còn chưa biết tên cô đấy. Xinh thế này cơ mà, cô tên là gì?”

“Tôi không nói!”, cô ta lạnh lùng đáp: “Trương Sơn Thành, anh đừng tốn công vô ích nữa. Muốn chém muốn giết tuỳ anh!”

Tay trái của tôi niết bầu ngực của cô ta, khiến cơ thể cô ta run rẩy, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn. Cô ta không thể phản kháng, mà chỉ đành cắn răng chịu đựng sự sỉ nhục từ kẻ mạnh, còn trong lòng đang chửi thầm tôi.

Cảm giác này rất kích thích, nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ không cưỡng bức cô ta, vì việc này trái với đạo đức và nguyên tắc của tôi. Ban nãy cô ta định dùng mỹ nhân kế, tôi chỉ cố tình hùa theo để đùa cô ta thôi.

Cô ta không chịu nói tên mình ra, nhưng tôi đã biết rồi. Vì lúc tôi hỏi tên cô ta, trong đầu cô ta đã nảy ra cái tên này, vừa khéo bị tôi đọc được.

Cô ta tên là Lãnh Nguyệt, tên cũng như người, lạnh lùng vô cảm. Tên này rất phù hợp với một sát thủ.

Tôi bỏ tay khỏi ngực cô ta, cười khẽ: “Cô tên là Lãnh Nguyệt, đúng không?”

Vẻ mặt cô ta vô cùng kinh ngạc, lắp bắp: “Anh... Sao anh biết được?”

Lãnh Nguyệt đang nghĩ, cái tên này ngoài Dương Thành Công ra không ai biết, tại sao Trương Sơn Thành lại biết được?

Tôi nói tiếp: “Lãnh Nguyệt, tôi còn biết cô làm việc cho Dương Thành Công”.

Tôi vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lãnh Nguyệt đã thay đổi. Lòng cô ta đang nổi sóng, tự hỏi: “Sao có thể như thế? Sao anh ta biết được việc này... Chẳng lẽ Trương Sơn Thành là... Trương Sơn Thành là người của tổ chức thần bí kia?”

“Nhất định là thế, nếu không sao anh ta có thể lợi hại thế được, đến mức biết tên mình, biết mình làm việc cho Dương Thành Công”.

Tôi lại bắt được suy nghĩ của Lãnh Nguyệt. Tổ chức thần bí? Sao đột nhiên lại xuất hiện một tổ chức thần bí?

Xem ra chuyện này vô cùng phức tạp, tôi nhất định phải từng bước dẫn dụ để moi hết được mọi chuyện ra.

Từ trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt, tôi nhận ra được sự sợ hãi. Tổ chức thần bí đó từng làm hại Lãnh Nguyệt, khiến cô ta vô cùng sợ hãi.

Tôi nói tiếp: “Lãnh Nguyệt, tôi biết tất cả những việc cô và Dương Thành Công làm. Tôi không giết cô, không báo cảnh sát bắt cô tất nhiên là có lý do của tôi”.

“Việc đến nước này rồi, cô còn chưa biết tôi là ai sao?”

Mắt Lãnh Nguyệt loé lên sự sợ hãi, hỏi lại: “Anh... Anh là người của Hợp Tác Xã sao?”

Hợp Tác Xã? Xem ra đó chính là tên tổ chức bí mật kia.

Mặt tôi vẫn lạnh tanh, bình thản nói tiếp: “Không sai, tôi chính là người của Hợp Tác Xã, ha ha...”

Từ trong mắt của Lãnh Nguyệt tràn ra sự sợ hãi cùng với những suy nghĩ: “Mình bị lộ rồi, giáo sư Dương cũng lộ rồi, làm thế nào đây, làm thế nào đây...”

“Hoá ra anh ta là người của Hợp Tác Xã!”

“Anh ta không giết mình, không làm hại mình hoá ra không phải vì ưng mắt mình, mà là anh ta đến đây để xử lý mình!”

Ánh mắt của cô ta mang theo sự kinh hãi, hỏi tôi: “Trương Sơn Thành, anh muốn thế nào?”

Tôi chưa biết phải làm thế nào thật. Trong ánh mắt của cô ta chỉ có sợ hãi, lo lắng, chứ không hề chứa thông tin nào.

“Cô nói xem!”, tôi nói: “Cô nói thử xem Hợp Tác Xã sẽ làm gì cô?”