Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 206: Chứng cứ xác thực




Cầm dao và cầm súng là hai khái niệm khác nhau, chém người và bắn người cũng vậy.

Bên trong đoạn băng ghi âm, Dương Ninh Phi và Dương Long Phi hùng hồn tuyên bố muốn giết tôi, còn cả nữ sát thủ bắn tôi nhiều lần nữa, chuyện này có chứng cứ rõ ràng, là mưu sát!

Trương Lệ tức giận nói: “Lần này đám người Dương Ninh Phi chết chắc rồi, đội trưởng Lưu, chúng ta lập tức đi bắt người thôi!"

“Bắt người thì đương nhiên phải bắt”, đội trưởng Lưu nói: “Nhưng mà…... Sơn Thành này, nữ sát thủ kia đâu? Cô ta bắn cậu nhiều phát như vậy, cô ta đâu rồi?”

Tôi nói: “Nữ sát thủ bị tôi đánh thương rồi cướp mất súng, cô ta không đánh lại được tôi nên bỏ chạy rồi”.

Đội trưởng Lưu tiếp tục hỏi: “Cậu có nhìn thấy khuôn mặt của nữa sát thủ không?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không thấy, nữ sát thủ này luôn che mặt”.

Đội trưởng Lưu không hề nghi ngờ lời tôi nói: “Chuyện này hết sức nghiêm trọng, tôi và Cục trưởng bàn bạc đã, sau khi sắp xếp xong sẽ bắt người!”

“Sơn Thành, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc này!”

Tôi nói: “Đội trưởng Lưu, tôi đã sao chép đoạn video này rồi, tôi định công khai ra bên ngoài, lần này tôi sẽ khiến nhà họ Dương không ngóc lên nổi!”

Đội trưởng Lưu nói: “Đương nhiên có thể công khai đoạn video này, người dân cũng có quyền được biết chân tướng, tội giết người nào phải vấn đề gì riêng tư, việc đăng tải video cũng chẳng vi phạm pháp luật, hơn nữa đây là các cậu đang bảo vệ lợi ích của mình”.

“Đồng nghiệp các cấp trong Cục chúng tôi đã chịu đủ nhà họ Dương rồi, lần này, nhất định phải khiến nhà họ Dương bẽ mặt!”

“Đương nhiên, video do chính quyền chúng tôi công khai thì hay hơn, nội dung video cũng sẽ không để Sơn Thành cậu xuất hiện, dù có chuyện gì thì cũng sẽ không liên lụy tới các cậu”.

Đội trưởng Lưu suy nghĩ rất thấu đáo, tôi không sợ nhà họ Dương, nhưng sau khi trải qua hai lần bị ám sát thì tôi cũng hơi lo lắng, nhỡ đâu nhà họ Dương còn tên sát thủ thứ hai, thứ ba thì sao?

Trương Lệ cũng lạnh lùng nói: “Em cũng không ngờ nhà họ Dương lại độc ác như vậy, thuê cả sát thủ, còn có cả súng, trước đây em đã suy nghĩ quá đơn giản về nhà họ Dương”.

“Sơn Thành, anh yên tâm, em nhất định sẽ trả thù người nhà họ Dương!”

Tôi và Trần Kế Tần làm bản tường trình, Trương Lệ ghi chép lại kỹ càng, sau đó chúng tôi giao lại sự việc ở đây cho đội trưởng Lưu và Trương Lệ.

Chiếc xe van bị bắn, có vết đạn nên được đội trưởng Lưu thuê xe kéo đi, đoạn video, cây súng và vỏ đạn được thu lại, năm người Dương Ninh Phi xong đời đến nơi rồi.

Bố của Dương Ninh Phi và Dương Long Phi là Dương Thành, xảy ra chuyện này mà ông ta vẫn còn muốn làm bí thư thị trấn là điều không thể.

Tôi và Trần Kế Tần rời đi, Trương Lệ định tiễn chúng tôi nhưng tôi nói không cần, chúng tôi đi tìm taxi.

Tôi và Trần Kế Tần rời khỏi khu rừng đi tới con đường đê ven sông.

Vài phút sau, Lưu Thiến lái xe tới, chúng tôi đi băng qua con đường khác vào trong thị trấn.

Nữ sát thủ vẫn còn đang hôn mê ở ghế sau, Lưu Thiến ở lại trong thị trấn, cô ấy ở tầng hai của cửa hàng điện thoại, còn tôi và Trần Kế Tần lái chiếc xe thể thao rời đi.

Chúng tôi không vội trở về thôn ngay mà đi ăn cơm trước, sau đó, khi ngồi trong xe, tôi nhờ Trần Kế Tần công khai đoạn video, đăng lên tất cả các trang mạng xã hội.

Trong đoạn video chỉ có hình ảnh sát thủ bắn súng tấn công, có cả đoạn hội thoại của bọn chúng, còn tôi và Trần Kế Tần không hề lộ diện.

Tôi muốn để hành vi độc ác của nhà họ Dương lộ rõ trước mặt tất cả mọi người, một khi làm lớn chuyện thì những người vốn ủng hộ nhà họ Dương sẽ không đứng về phía họ nữa.

Thuê sát thủ giết người, đây không phải là tội ác bình thường đâu, nên chẳng ai giấu được.

Năm rưỡi chiều, tôi nhận được cuộc gọi của Trương Lệ, cô ấy nói với tôi năm người Dương Ninh Phi và Dương Long Phi đã bị cảnh sát khống chế, nhưng bọn chúng rất lì lợm, không chịu nói bất cứ điều gì.

Người nhà họ Dương đã mời luật sư, định bảo lãnh cho đám người Dương Ninh Phi ra ngoài nhưng vô ích, chứng cứ video sờ sờ ra đấy thì có tác dụng sao?

Đoạn hội thoại giữa bọn họ và nữ sát thủ đã chứng tỏ bọn họ có quen biết, hơn nữa còn biết nữ sát thủ sẽ giết tôi nên chắc chắn không thể phủ sạch quan hệ.

Bây giờ, cả nhà họ Dương đang náo loạn cả lên, hơn nữa sau khi đoạn video được up lên mạng thì sau vài giờ đã được chia sẻ hơn mười nghìn lượt, bình luận ào ào như nước đổ, tất cả đều yêu cầu xử tử hung thủ!

Hôm nay, nhà họ Dương đã phải hứng chịu sự chèn ép và công kích cực lớn trong buổi tiệc, ông cụ tức tới hộc máu phải nhập viện, Dương Đông bị đánh tàn phế, hai con trai của Dương Thành đều bị cảnh sát bắt đi.

Cộng thêm đoạn video được phát ra, có lẽ ngày tàn của nhà họ Dương không còn cách xa nữa!

Tâm trạng của tôi và Trần Kế Tần vô cùng tốt khi nghe được những tin tức đó.

Hơn bảy giờ tối, tôi nhận được điện thoại của viện trưởng Lưu, nói là người nhà họ Lưu muốn gặp tôi, thông qua Lưu Thiến bọn họ đã biết sự việc lần này ở buổi tiệc là do tôi sắp xếp.

Bọn họ cũng đã biết thông tin người nhà họ Dương bị bắt.

Người nhà họ Lưu đã chuẩn bị quà cáp hậu hĩnh, định đích thân tới thăm hỏi tôi.

Viện trưởng Lưu nói qua điện thoại với giọng điệu hết sức khách sáo, ông ấy tỏ ra cực kỳ tôn trọng tôi, không còn gọi tôi là người anh em nữa mà gọi là cậu Trương!

Rõ ràng là bọn họ đã thấy sự ghê gớm của tôi, biết được mối quan hệ thân thiết giữa tôi và những ông chủ kia nên cũng thận trọng hơn khi nói chuyện với tôi.

Giờ tôi đang bận, làm gì có thời gian gặp bọn họ nên tôi từ chối, nói rằng khi khác có thời gian thì sẽ hẹn gặp.

Tới hơn chín giờ tối, tôi và Trần Kế Tần mới lái xe đi về hướng thôn.

Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Âu Dương Bác.

Giọng nói của Âu Dương Bác có phần kinh ngạc: “Sơn Thành, rốt cuộc món quà mà cậu tặng tôi là gì vậy? Củ nhân sâm đó giống y hệt nhân sâm nghìn năm của nhà họ Lưu, ngay cả đóng gói cũng y hệt, không phải cậu lấy nhân sâm của nhà họ Lưu đem tặng tôi đấy chứ?”

Xem ra Âu Dương Bác vừa mới mở quà tôi tặng ra xem.

Tôi cười nói: “Sao tôi có thể lấy quà nhà họ Lưu mang tặng chú được chứ? Thực không giấu gì chú, nhân sâm nghìn năm của nhà họ Lưu cũng là do tôi sắp xếp cả, tôi đưa cho Lưu Thiến, nhờ cô ấy lấy ra để chèn ép nhà họ Dương”.

“Có hai phần quà nhân sân nghìn năm, tôi tặng nhà họ Lưu một phần, tặng chú một phần để cảm ơn chú đã giúp đỡ tôi lần này”.

Âu Dương Bác trầm mặc một lúc lâu khi nghe thấy vậy, ông ấy thấy hào hứng và vô cùng cảm kích: “Sơn Thành, món quà quý giá, đắt đỏ, lại trân quý như vậy mà cậu lại tặng cho tôi!”

“Sơn Thành, sau này có chuyện gì cần tới chú thì cứ nói nhé!”

Âu Dương Bác không phải là loại người kiểu cách, tôi đã tặng thì chắc chắn ông ấy sẽ nhận, mà phần quà này hoàn toàn tương xứng với lần giúp đỡ này của Âu Dương Bác, chỉ có hơn chứ không có kém.

Nhân sâm nghìn năm kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi năm, đây không phải thứ mà cứ có tiền là mua được, giá của nó thuộc dạng trên trời!

Tôi nói: “Chú sắp xếp dành chút thời gian trong hai ngày tới, tập trung những người đã giúp tôi trong hai ngày qua, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ”.

Đây là điều nhất định phải làm, Âu Dương Bác tìm bạn bè tới giúp tôi, xong việc rồi thì chắc chắn tôi phải mời mọi người ăn uống, cảm ơn mọi người và còn phải tặng chút quà nữa.

Âu Dương Bác cười nói: “Sơn Thành, cậu có lòng là được rồi, những người tôi nhờ giúp đều là bạn tốt của tôi, là anh em tốt nên tôi sẽ xử lý êm thấm chuyện đó”.

“Cậu cảm ơn một mình tôi là được, đương nhiên, tôi cũng sẽ truyền đạt lại tấm lòng của cậu”.

“Những người này cũng bận rộn lắm, cậu hiểu cho”.