Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 199: Chiến thắng tuyệt đối




Tôi không ngờ là Dương Đông lại bất ngờ đánh úp tôi. Xem ra hành động của tôi hôm nay đã khiến anh ta không thể nhẫn nhịn được nữa. Người phụ nữ của mình bị một người đàn ông khác đưa đi, dù là ai thì cũng không thể chịu được.

Anh Đao đi về phía tôi, giẫm lên cổ Dương Đông, lớn tiếng chửi: “Mẹ mày, đánh lén sau lưng người khác, đúng là hèn hạ!”

“Cái loại rác rưởi như mày mà cũng mơ được lấy người đẹp Lưu Thiến hả?”

“Mày xứng chắc?”

Vẻ mặt tôi vô cùng bình thản, cười nói: “Anh Đao, cảm ơn anh nhiều lắm”.

“Việc ở đây giao cho anh nhé, đừng ra tay quá nặng. Đánh gãy hai tay, hai chân anh ta là được rồi”.

Nếu một nhát dao lúc nãy của Dương Đông đâm vào tim tôi, thì chắc là tôi đã mất mạng rồi!

Anh ta định giết tôi, mà tôi chỉ đánh gãy tay chân anh ta, thế là đã nhẹ tay lắm rồi!

Tôi không muốn đích thân xử lý Dương Đông. Dù sao thì anh Đao đã ra tay rồi, cứ giao cho anh ta vậy, anh ta tự biết chừng mực.

Những việc này chắc chắn nhà họ Dương không dám báo cảnh sát. Vì chính người nhà họ muốn giết người trước, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều có thể làm chứng.

Hoặc là, nếu nhà họ Dương báo cảnh sát, chọc giận anh Đao thì nhà đó cũng đừng mong được sống yên.

Anh Đao cười nói: “Cậu Trương, cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Việc ở đây cứ giao cho tôi xử lý là được, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng”.

“Cậu Trương, cậu đi thử con xe tôi tặng cho bà Lưu đi. Nếu cậu thích thì hôm khác tôi tặng cậu một chiếc”.

Một tiếng “cậu Trương” này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Anh Đao là người thế nào chứ? Là đại ca xã hội đen trong thành phố, thế mà lại khách sáo và kính trọng tôi như thế!

Lại còn muốn tặng xe cho tôi!

Mọi người nhìn theo bóng lưng ra về của tôi mà há hốc miệng kinh ngạc.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết, Trương Sơn Thành tôi cũng là một nhân vật máu mặt!

Thực ra tôi không hề muốn khoe khoang gì, nhưng ngay lúc anh Đao ra tay thì tất cả đã lộ ra rồi.

Nếu tôi chỉ là một nhân vật tép riu thì sao người như anh Đao có thể mạo hiểm đứng ra giúp tôi ngăn một đao của Dương Đông chứ!

Tôi kéo tay Lưu Thiến, bước ra ngoài. Quan khách hai bên đều nhường đường cho chúng tôi, Trần Kế Tần cũng cầm quà lên, đi theo sau chúng tôi với vẻ mặt hách dịch.

Mới đi ra đến sảnh thì tiếng gào thảm thiết của Dương Đông đã vọng lại từ phía sau lưng tôi. Người nhà họ Dương cũng đang cầu xin anh Đao tha cho Dương Đông.

Đương nhiên anh Đao sẽ không tha cho Dương Đông, càng không xem người nhà họ Dương ra gì.

Âu Dương Bác ắt sẽ lo liệu những việc còn lại, tôi không cần lo lắng gì.

Còn việc nhóm người Âu Dương Bác có ở lại tiếp tục nói chuyện với người nhà họ Lưu hay không thì đó là việc của họ. Âu Dương Bác sẽ tự xử lý được.

Tôi nhìn nhân sâm trong tay Trần Kế Tần, nghĩ một lúc, chắc là sẽ tặng nó cho Âu Dương Bác. Như thế coi như trả ơn cho ông ấy.

Nhân sâm này đã được cải tạo bằng linh khí, là một báu vật vô giá. Bây giờ Âu Dương Bác không dùng ngay cũng được, để khoảng mười mấy hai chục năm nữa, có thể dùng nó để kéo dài hai mươi năm tuổi thọ.

Tặng Âu Dương Bác một báu vật thế này, ông ấy sẽ cảm thấy mang ơn tôi.

Chúng tôi đã tìm được con xe mà anh Đao tặng, là một chiếc siêu xe Ferrari bốn chỗ ngồi màu đỏ, giá phải trên tám triệu tệ.

Lưu Thiến mở khoá xe, cô ấy lái, còn tôi ngồi ở ghế phó lái. Trần Kế Tần mặt mày phấn khích ngồi ghế sau.

“Đại ca, từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ được ngồi lên cái xe đắt thế này. Cái xe xịn nhất tôi được ngồi là BMW740, còn con này là xe thể thao đấy”.

“Tôi phấn khích quá!”

Tôi cũng thế, cực kỳ phấn khích. Ghế cực kỳ mềm, ngồi lên rất thoải mái. Tất cả ghế đều là tự động, thậm chí còn có hệ thống mát xa.

Trong lòng tôi vô cùng vui sướng. Cứ nghĩ đến cảnh hôm nay người nhà họ Dương bị chèn ép hết lần này đến lần khác mà không chống trả được, tôi lại càng sảng khoái.

Chuyện hôm nay khiến tôi nhận thức sâu sắc thế nào là người có tiền.

Những người giàu thật sự phẩy tay một cái là mấy triệu mấy triệu, chỉ như mấy trăm tệ trong tay tôi thôi.

Đã có những lúc, trong tay có vài trăm tệ thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc mấy ngày liền. Còn bây giờ, nhìn thấy mấy trăm nghìn, mấy triệu, trong lòng tôi vẫn không có cảm xúc gì.

Cảm xúc trong tôi thay đổi rất nhanh. Trải qua ngần ấy chuyện, tôi cũng đã trưởng thành nhiều. Từ lâu tôi đã không còn là cậu thiếu niên không hiểu sự đời nữa, bây giờ tôi là một kẻ mạnh thực sự.

Nhưng tôi hiểu, con đường mình phải đi còn rất dài.

Sau khi khởi động xe, Lưu Thiến đạp ga, chiếc xe phóng như bay ra ngoài.

Lưu Thiến cũng cực kỳ vui, nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, nói: “Tôi muốn đổi xe từ lâu rồi, giờ tôi quá ưng con xe này luôn”.

“Sơn Thành, cảm ơn anh”.

Trần Kế Tần nói: “Lưu Thiến, cô cảm ơn Sơn Thành làm gì, cái xe này có phải do Sơn Thành tặng cô đâu”.

Lưu Thiến nói: “Mấy nhân vật tai to mặt lớn hôm nay đều là do Sơn Thành mời đến. Nếu không có Sơn Thành thì anh Đao có tặng xe cho bà nội tôi không?”

“Gì cơ?”, Trần Kế Tần nghe thế, đờ người ra, giọng run run hỏi lại: “Đại ca, mấy người kia... Mấy ông lớn kia... Là anh mời đến hả?”

“Ừ, họ là bạn tôi”, tôi cười xoà đáp.

“Ôi... Ôi trời ơi...”, Trần Kế Tần cảm thấy mình sắp phát điên, nói: “Ôi thần phật ơi, mấy ông lớn đó chỉ cần nói một câu thôi cũng đủ làm rung chuyển cả thành phố này đấy. Thế mà họ là bạn anh hết á?”

“Tôi không nằm mơ đấy chứ?”

Trần Kế Tần ngu cả người, vì việc này là một cú sốc quá lớn với anh ta. Anh ta nghĩ lại hồi trước anh ta cứ chống đối tôi, nếu mà tôi muốn đối phó với anh ta thật thì có khi anh ta chết thế nào cũng không biết!

“Đại ca, anh lợi hại quá đi mất. Hoá ra anh mới là “ông lớn” thật sự”.

“Hồi trước tôi đúng là có mắt không tròng mới chống đối với anh”.

“Đúng là tội đáng muôn chết mà...”

“Cảm ơn đại ca đã nương tay. Đại ca không chỉ không trả thù tôi mà còn thu nhận tôi, đối xử với tôi tốt thế này nữa”.

“Đại ca, anh đúng là đấng cứu thế của tôi. Đại ơn đại đức của anh, cả đời này tôi sẽ dùng hết sức để báo đáp!”

Tôi cười nói: “Được rồi, đừng có nịnh hót nữa, sau này làm việc cho cẩn thận là được rồi”.

“Vâng, đại ca, tôi nhất định sẽ dốc sức làm việc”. Trần Kế Tần không thể hình dung được cảm xúc của mình bây giờ, quá mức phấn khích, quá mức kích động.

Chiếc xe cứ lao vun vút dọc triền đê, vì chúng tôi đang đi không mục đích, mà chỉ muốn hóng gió, giải toả cảm xúc bị dồn nén bao lâu nay.

Lưu Thiến nói: “Sơn Thành, cảm ơn anh đã giúp gia đình tôi. Thực sự rất biết ơn anh, lần này nhà họ Lưu chúng tôi đã nợ anh một món nợ lớn”.

“Mà món nợ này e là cả đời cũng không trả hết được”.

“Người quen của anh đều là người có máu mặt, chúng tôi không trả nổi ơn huệ của anh, vì nhà tôi không có thứ gì mà anh cần”.

Tôi còn chưa nói gì thì Trần Kế Tần đã cười hề hề, đáp: “Lần này đại ca thành anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Lưu Thiến, cô có thể lấy thân báo đáp... Hề hề...”

Lưu Thiến hơi đờ ra một chút, rồi nói: “Trần Kế Tần, đừng nói vớ vẩn”.

Trần Kế Tần vẫn cười phớ lớ, nói: “Đừng có ngại, nhân cách đại ca tôi tốt lắm đấy”.

Tôi quay đầu lại lườm Trần Kế Tần một cái, nói: “Ngoan ngoãn đi, đừng có nói gì nữa”.

Trần Kế Tần liền im miệng.

Tôi nói với Lưu Thiến: “Người nhà họ Dương vốn là kẻ thù không đội trời chung của tôi. Chúng ta có chung kẻ thù, hơn nữa cô là bạn tôi, viện trưởng Lưu là anh kết nghĩa của tôi, bà Lưu lại coi tôi như con cháu trong nhà”.

“Chúng ta là người một nhà, còn nói đến ơn huệ làm gì”.