Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 173: Cháu nuôi




Lưu Thiến nói tiếp: "Lần trước, chuyện tôi nhờ anh đóng giả bạn trai của tôi và cả chuyện anh đánh Dương Đông bị thương đã khiến người nhà họ Dương rất tức giận".

"Lần này, việc nhà họ Dương ra tay với anh đã gây tổn hại lớn cho nhà họ Dương. Cục trưởng Viên đã vào tù, Dương Huy và rất nhiều người khác đều bị thương".

"Người nhà họ Dương hiện giờ đang nổi giận, lúc này, bố tôi làm gì cũng phải thận trọng, nếu đắc tội với nhà họ Dương hoặc để lộ ra sơ hở gì thì khó có thể giải quyết sự việc được".

"Ví dụ người nhà họ Dương phát hiện anh đến nhà tôi thì sẽ rắc rối to. Vì vậy, hôm nay bệnh của bà nội tôi tái phát, bố tôi cũng không dám về gặp bà".

"Người của nhà họ Dương đang theo dõi bố tôi rất chặt".

Tôi nhớ lần trước khi đến nhà Lưu Thiến, chủ tịch thị trấn đã cảnh cáo tôi, không cho tôi qua lại với Lưu Thiến, xem ra ông ta có chỗ khó mà không cách nào có thể nói ra được.

"Bốn ngày nữa là lễ mừng thọ 70 tuổi của ông cụ nhà họ Dương và cũng là lễ mừng thọ 70 tuổi của bà nội tôi. Hai người sẽ tổ chức lễ mừng thọ cùng một ngày ở khu nghỉ mát của nhà họ Dương".

"Đó cũng là ngày tôi và Dương Đông đính hôn".

Bốn ngày nữa, nhanh vậy?

Tôi có chút tò mò, hỏi: "Ông nội của Dương Đông và bà nội của cô sinh cùng ngày sao?"

"Ừ", Lưu Thiến nói: "Bà nội tôi và ông cụ nhà họ Dương sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Hai người cũng đã kết nghĩa, quan hệ rất thân thiết".

"Tuy nhiên, từ khi ông cụ nhà họ Dương và bà nội tôi nghỉ hưu, quan hệ giữa con cháu của hai người không được tốt lắm".

"Thực ra bà nội bị bệnh đã nhiều năm nay, mỗi dịp mừng thọ bà nội đều chỉ đơn giản là cả nhà quây quần bên nhau".

"Lần này là mừng thọ 70 tuổi của bà nội tôi, đồng thời cũng là ngày đính hôn của tôi. Bà nội bắt buộc phải tới nhà họ Dương".

"Đến lúc đó, bố tôi sẽ mời rất nhiều bạn bè của ông tới dự, đồng thời cũng thể hiện mối quan hệ rộng rãi của mình với mọi người, nhà họ Dương cũng sẽ mời rất nhiều người tới dự".

"Chuyện này gần như là ván đã đóng thuyền..."

Tôi ngẫm nghĩ một chút và đã nảy ra một ý tưởng, nói: "Lưu Thiến, chuyện này tôi sẽ giúp cô. Tôi sẽ không để cô phải kết hôn với Dương Đông, hơn nữa tôi sẽ giúp chủ tịch thị trấn trở thành bí thư".

Lưu Thiến không hề tin lời tôi, cô ấy nói: "Anh không cần an ủi tôi, đó là chuyện không thể, chỗ dựa của nhà họ Dương rất vững chắc, họ cũng có quan hệ với người trong thành phố. Nếu không, nhà họ Dương sẽ không ngang ngược như vậy".

Tôi cười nhạt, nói: "Tới hôm đó, cho dù tôi phải đi cướp hôn, tôi cũng không để cô phải gả cho Dương Đông!"

Ngày mừng thọ của bà nội, tôi sẽ đến tham gia.

Lưu Thiến bất lực thở dài: "Sơn Thành, anh không được nói với bất kỳ ai chuyện tôi vừa nói với anh".

"Đừng lo, Lưu Thiến", tôi nói: "Tôi đảm bảo tất cả những chuyện này đều sẽ được giải quyết ổn thỏa".

Tôi cũng đang xem xét vấn đề này, nhưng tôi tin rằng có một người có thể giúp tôi, đó là Âu Dương Bác!

Xét về thực lực và quyền thế, Âu Dương Bác là người đứng đầu trong thành phố!

Tôi không tin chỗ dựa của nhà họ Dương lại quyền lực hơn Âu Dương Bác!

Thời gian nghỉ ngơi sắp hết, tôi tiếp tục chữa bệnh cho bà cụ.

Tôi rút từng cây kim bạc ra, xoa bóp một lúc rồi tiếp tục châm cứu trên lưng bà cụ.

Tôi đã bận rộn liên tục trong hơn bốn tiếng đồng hồ, đợt điều trị đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc.

Lưu Thiến cẩn thận mặc quần áo cho bà cụ.

Vài phút sau, bà cụ tỉnh dậy.

Lưu Thiến và tôi đang ở bên cạnh chăm sóc bà cụ, rót một cốc nước cho bà, bà cụ cầm lấy cốc uống một ngụm.

Bà cụ rất vui khi nhìn thấy tôi và Lưu Thiến. Bà đã quên hết mọi chuyện về căn bệnh trước đây của mình.

Bà cụ ngồi trên giường với dáng vẻ sảng khoái và nói: "Thật thoải mái, cả người đều rất thoải mái. Bà chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy".

Bà cụ vui mừng hoạt động gân cốt một chút.

"Sơn Thành, Lưu Thiến, hai cháu đến đây từ khi nào vậy?"

Tôi cười nói: "Bà ơi, cháu đến đây được một lúc rồi, bây giờ bà thấy thế nào?"

Bà cụ cười vui vẻ nói: "Cơ thể của bà rất tốt, như thể bệnh tật mấy năm nay đều tan biến hết, cả người cảm thấy rất ấm áp, nhẹ nhàng như có dòng nước đang chảy trong người".

Đây là sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy, cô ấy đã thay đổi cơ thể bà cụ, khai thông tim mạch, kinh mạch, huyệt vị, con người đương nhiên sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái như trẻ ra vài tuổi, tràn đầy sức sống.

Lưu Thiến và tôi rất vui khi thấy bà cụ ngày càng khỏe mạnh.

Bà cụ cau mày nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn đống hỗn độn trong phòng, đột nhiên nói: "Sơn Thành, Lưu Thiến, có phải bà lại bị bệnh rồi không?"

Tôi chỉ đơn giản nói với bà cụ những gì đã xảy ra trước đây: "Bà ơi, đừng lo lắng, có cháu đây, cháu sẽ chữa khỏi bệnh cho bà".

Sắc mặt bà cụ đột nhiên xám xịt, hình như bà nghĩ ra chuyện gì đó không vui, nói: "Thằng con bất hiếu kia của bà, nó thật sự muốn bà tức chết mà, bà tức đến chết thì nó mới vừa lòng đây mà".

Lưu Thiến vội vàng nắm lấy tay bà cụ, nói: "Bà nội, đừng tức giận, bà không thể tức giận được, Sơn Thành phải mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể chữa khỏi bệnh cho bà đó".

"Bây giờ bà không được nổi giận nha".

Sau khi được tôi điều trị, hiện tại thân thể của bà cụ không có vấn đề gì, nhưng một khi bà ấy tức giận thì sẽ gặp một số phiền phức nhỏ.

"Sơn Thành thật sự là một chàng trai tốt", bà cụ đột nhiên nắm lấy tay tôi đặt lên mu bàn tay Lưu Thiến.

Bà cụ nắm chặt tay hai chúng tôi và nói: "Hai đứa, hai đứa rất xứng đôi vừa lứa, Lưu Thiến, bà nội là làm chủ cho hai đứa, bà nội gả cháu cho Sơn Thành, không gả cho tên khốn Dương Đông kia".

"Để bà làm chủ hôn cho hai đứa, Lưu Thiến, cháu đi theo Sơn Thành đi".

Chuyện gì thế này? Bà cụ vẫn chưa được minh mẫn sao?