Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 125: Cái chết của ông trưởng thôn cũ




Bình thường ông trưởng thôn cũng đối xử với dân làng tốt lắm, nhưng sau lưng thì ông ta và Cục trưởng Viên lại thông đồng gây ra những thủ đoạn động trời.

Tôi sẽ không tha thứ cho ông trưởng thôn, nếu ông ta nghe lời tôi, làm việc theo sự sắp xếp của tôi thì sau khi từ chức,ông ta còn có thể ở cạnh chăm sóc bố mẹ lúc về già.

Còn nếu ông ta vẫn cấu kết với Cục trưởng Viên thì tới khi đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.

Tôi và Trần Kế Tần rời đi, trên đường đi, Trần Kế Tần hỏi tôi: “Tôi không tin ông trưởng thôn, ông ta và Cục trưởng Viên luôn đứng cùng một phe, chắc chắn ông ta sẽ không đứng về phía chúng ta sau chuyện xảy ra hôm nay đâu.”

“Có thể ông ta chỉ cảm thấy chuyện này gây náo loạn quá, công thêm sự uy hiếp của chúng ta và hoàn cảnh hiện tại của mình nên ông ta mới lừa vậy thôi!”

“Giả vờ thỏa hiệp”.

Trần Kế Tần nói có lý, ông trưởng thôn đã giữ chức này mười mấy năm rồi, bắt ông từ chức là điều hết sức khó khăn.

Hơn nữa, mấy năm nay ông trưởng thôn luôn cùng một phe với Cục trưởng Viên, làm ra rất nhiều chuyện, chắc chắn Cục trưởng Viên đã nắm được thóp của ông ta.

Nhưng tôi không quan tâm tới những điều đó, dù quyết định của ông trưởng thôn có là gì đi chăng nữa thì ông ta cũng chẳng là gì đối với tôi, lần này tôi tới là để nói với ông ta, rằng tôi muốn làm trưởng thôn.

Để trở thành trưởng thôn không hề đơn giản, phải gây dựng được uy thế, có được sự ủng hộ của mọi người trong thôn thì mới ổn.

Tôi tiếp tục tới phòng khám, còn Trần Kế Tần thì rời đi.

Tôi và Lâm Ngọc Lam trò chuyện một lúc, cô ấy hết sức lo lắng cho tôi.

Tôi nhớ tới Lý Ngọc Liên, đã mấy ngày rồi Lý Ngọc Liên không tới tìm tôi, trong đại hội toàn thôn, tôi cũng không gặp chị ấy.

Tôi không có cách nào tới thẳng nhà Lý Ngọc Liên để gặp chị ấy nên nhân tiện hỏi luôn Lâm Ngọc Lam.

Lâm Ngọc Lam nói rằng nhà chị Lý Ngọc Liên xảy ra chút chuyện. Vào cái đêm tôi rời đi, bố chồng của Lý Ngọc Liên bị trúng gió, hình như liệt nửa người, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.

Lý Ngọc Liên và mẹ chồng đều tới viện để chăm sóc ông ta.

Lúc bầu cử, phiếu bầu của Lý Ngọc Liên cũng do người khác thay chị ấy bỏ phiếu.

Tôi cảm thấy hơi kì lạ, bố chồng Lý Ngọc Liên vốn rất khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị bệnh được chứ?

Nhưng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Buổi tối, tôi đi nghỉ sớm, bây giờ là giai đoạn nhạy cảm nên tôi không thể tới nhà Lâm Ngọc Lam để ở bên cô ấy được.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gõ cửa dồn dập từ ngoài truyền vào, còn có cả tiếng la hét om sòm của người dân thôn.

“Trương Sơn Thành, mau mở cửa!”

Tôi không biết xảy ra chuyện gì mà lại có nhiều người đập cửa phòng khám như vậy.

Tôi linh cảm có chuyện không hay nên vội mặc quần áo rồi ra mở cửa.

Có mười mấy người dân trong thôn đứng trước cửa, ai ai cũng tỏ ra tức giận.

Dẫn đầu là ông trưởng thôn, ánh mắt như muốn giết người của ông ta nhìn tôi chăm chăm, rồi đột nhiên túm cổ áo tôi: “Trương Sơn Thành!”

“Có chuyện gì mà ông hùng hổ tới chỗ tôi thế!”

“Cậu dám giết chết bố tôi à!”

Tôi sững sờ, chuyện quái gì thế này?

Tôi giật tay ông trưởng thôn ra, nói: “Ông có ý gì vậy? Tôi giết bố của ông á?”

Nắm đấm của ông trưởng thôn kêu răng rắc: “Tôi qua bố tôi bị hôn mê, tôi đã sắc thuốc mà cậu kê cho ông ấy uống”.

“Sau khi bố tôi hôn mê thì chỉ uống duy nhất thuốc của cậu, không hề uống bất kì thứ thuốc gì khác”.

“Sáng nay tỉnh dậy thì bố tôi đã chết rồi, cơ thể đã lạnh ngắt!”

Ông trưởng thôn cũ chết rồi sao?

Không thể nào?

Tôi sững người, thuốc tôi kê tối hôm qua chắc chắn không thể có vấn đề được, đó là thuốc do tiên nữ Thanh Thủy chế.

Giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy xuất hiện trong đầu tôi: “Rõ ràng là có người nhân cơ hội đầu độc ông trưởng thôn cũ, rồi đổ vấy lên ngươi”.

Có người đầu độc chết ông trưởng thôn cũ sao?

Lẽ nào là…Do ông trưởng thôn làm?

Ông ta đã giết chết bố ruột của mình?

Không thể nào!

Dùng ông trưởng thôn có xấu xa cỡ nào thì cũng không thể làm ra chuyện như vậy được?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi ép ông ta thở không ra hơi, lại còn định tước mất quyền lợi của ông ta”.

“Người mà bị ép tới đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được”.

“Còn nữa, ông trưởng thôn vốn chẳng phải loại người tốt đẹp gì”.

Mọi người xung quanh đều chỉ trích tôi, thậm chí còn nói tôi giết người thì phải đền mạng.

Tôi hét lớn: “Thuốc tôi kê cho ông trưởng thôn cũ không có bất kỳ vấn đề gì cả!”

“Mọi người đừng có ăn nói linh tinh, xảy ra chuyện thì báo cảnh sát đi!”

Ông trưởng thôn cũ chết khiến tôi cũng đau lòng.

Tôi nhất định phải điều tra rõ sự việc, nếu thật sự là do tôi ép ông trưởng thôn dẫn tới việc ông ta giết bố mình thì tôi cũng có liên quan tới chuyện này.

Ông trưởng thôn nghiến răng nói: “Tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi!”

Người dân trong thôn vây lấy tôi, chúng tôi cùng đi tới nhà ông trưởng thôn.

Bên trong nhà ông trưởng thôn có một cái xác được che phủ bằng ga trải giường.

Con dâu ông trưởng cũ thôn khóc như chết đi sống lại, sau khi nhìn thấy tôi, bà ta lao tới đấm vào người tôi, rồi chộp lấy tay tôi cắn mạnh.

Tôi không hề né tránh, trái tim tôi như nhỏ từng giọt máu khi nhìn thấy thi thể của ông trưởng thôn cũ!

Tôi không ngờ, mọi chuyện lại dẫn tới kết cục như thế này!

“Trương Sơn Thành, cậu không phải là người!”, Trần Thái Linh nghiến răng nhìn tôi chăm chăm, sao cậu có thể tàn nhẫn đầu độc chết ông nội tôi được chứ!”

“Ông nội tôi đối tốt với cậu như vậy, còn thường khen ngợi cậu trước mặt tôi, vậy mà cậu lại dám ra tay!”

“Trương Sơn Thành, cậu là loại ác quỷ!”

Tôi không giải thích gì cả, chỉ đẩy vợ của ông trưởng thôn ra, định tới kiểm tra thi thể, nhưng người dân xung quanh ngăn tôi lại, không để tôi làm.

Người dân tới càng lúc càng đông, hết thảy mọi người đều bàn tán xôn xao, rất nhiều người cho rằng chính tôi đã đầu độc chết ông trưởng thôn cũ.

Tôi không thấy Trần Kế Tần trong đám đông, chắc chắn cha nội này vẫn còn đang ngủ chưa dậy.

“Trương Sơn Thành!”, một ông già trong thôn bước tới, nước mắt ròng ròng nói: “Cậu nói đi, có phải cậu đã hại chết ông trưởng thôn cũ không!”

Một người khác lao tới, tức giận: “Ông trưởng thôn cũ đức cao vọng trọng, đối tốt với chúng ta như vậy, dù ông ấy không còn làm trưởng thôn nữa nhưng những năm qua ông ấy vẫn quan tâm tới chúng ta”.

“Trương Sơn Thành, sao cậu lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ!”

Người dân bắt đầu chất vấn tôi, tôi như sắp bị nhấn chìm bởi nước bọt của họ tới nơi rồi.

“Không phải tôi làm”, tôi nói giọng chắc nịch: “Chắc chắn có người muốn hãm hại tôi, thuốc tôi kê cho ông trưởng thôn cũ không hề có bất kỳ vấn đề nào cả”.

Trần Thái Linh hét lên: “Trương Sơn Thành, cậu đừng có giảo biện nữa, có vấn đề hay không, cậu là người biết rõ nhất”.

Tôi nhìn Trần Thái Linh: “Tôi có làm hay không, không phải do chị nói là xong, chuyện này cần phải giao cho cảnh sát điều tra”.

“Tránh ra! Tất cả tránh ra cho tôi!”

Đúng lúc này, Trần Kế Tần hét lớn đi vào.

Trần Kế Tần tức giận khi thấy người dân như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Đầu của các người chứa toàn phân à?”

“Tại sao Trương Sơn Thành lại phải giết ông trưởng thôn cũ?”

“Có lý do không?”

“Giết ông trưởng thôn cũ thì có lợi lộc gì cho bọn họ không?”

“Trương Sơn Thành ăn cơm trăm họ, mọi người chứng kiến anh ấy lớn lên, Trương Sơn Thành là loại người sẽ giết người sao?”

“Mà nói cho cùng, nếu anh ấy thật sự định giết người thì sao lại hành động lộ liễu như vậy?”

Rất nhiều người im lặng khi Trần Kế Tần hét lớn như vậy, còn có một số thì bàn tán.

Ông trưởng thôn nghiến răng: “Có phải Trương Sơn Thành làm hay không thì cảnh sát sẽ tới điều tra!”

“Trương Sơn Thành, cậu ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi!”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đợi ở đây không đi đâu cả!”

“Để tôi xem, rốt cuộc ai đó định chơi trò gì!”