Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 108: Âm mưu đáng sợ




Sau khi giải quyết xong chuyện này, tâm tình tôi cũng thoải mái hơn nhiều.

Hơn mười giờ tối, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng động nho nhỏ, Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ông trưởng thôn sắp ra ngoài rồi, mau đi theo ông ta”.

Tôi hỏi: “Đi theo ông trưởng thôn làm gì?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ông trưởng thôn lén lút ra khỏi cửa, chắc chắn không phải đi làm chuyện gì tốt. Ông ta tám, chín mươi phần trăm là cùng một giuộc với Cục trưởng Viên, tối như vậy rồi còn ra ngoài nhất định là có chuyện gấp”.

Tôi bỗng hiểu ra, nhanh chóng mặc quần áo vào chuẩn bị ra ngoài, tôi thuận miệng nói: “Lưu Thiến đã ra mặt cho tôi, bây giờ việc tôi ở lại trong thôn là điều chắc chắn, ngoại trừ người nhà họ Dương thì người trong thôn không thể làm gì được tôi nữa rồi”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi đừng xem thường những người này. Ngươi phải luôn luôn nhớ lấy, không bao giờ được xem thường bất cứ đối thủ và kẻ địch nào, cho dù là kẻ địch không có sức uy hiếp gì với ngươi, ngươi cũng không được quên”.

“Những chuyện khai quang trong thôn các ngươi hết sức kỳ dị. Cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương rất ly kỳ, cả những chuyện mà ngươi gặp phải cũng rắc rối phức tạp. Theo như ta phân tích, thôn của các ngươi giống như một thùng thuốc nhuộm lớn*, rất nhiều người trong thôn các ngươi đều đáng sợ vô cùng”.

“Ngươi cũng giống với đa số người dân trong thôn, cái gì cũng không biết mà thôi”.

Thôn của chúng tôi thật sự đáng sợ giống như tiên nữ Thanh Thủy nói sao?

Tôi thu dọn xong xuôi, lặng lẽ đi theo sau ông trưởng thôn. Ông trưởng thôn không đi xe điện mà đi bộ về phía nhà của Trương Vân Sơn.

Hai nhà chỉ cách nhau mấy trăm mét.

Ông trưởng thôn đi vào trong cửa hàng của nhà Trương Vân Sơn rồi đóng cửa cuốn lại. Tôi âm thầm nấp ở ngoài cửa, dù tai dán vào cửa cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.

Lẽ nào tôi đi uổng công mất rồi?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Không cần lo, ta có thể giúp ngươi nghe được”.

Dứt lời, tôi cảm thấy thính lực của mình tăng lên gấp bội, ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy!

Thật là kỳ diệu.

Tôi nghe thấy Trương Vân Sơn ở bên trong đang rất kích động, mắng chửi tôi mấy tiếng.

Ba người họ bắt đầu bàn bạc.

Cục trưởng Viên nói: “Ông Trương, ông bớt giận đi. Bây giờ ông trưởng thôn đã đến, sự việc cũng xảy ra rồi, tiếp theo chúng ta cùng nhau bàn bạc kế sách đối phó thôi”.

“Dù thế nào tôi cũng sẽ không rời khỏi thôn!”, Trương Vân Sơn quát to đầy giận dữ: “Nếu tôi rời khỏi thôn, lại còn bị đuổi ở Đại hội Dân thôn, nhà tôi mất rồi không nói, nhưng thể diện của tôi để đi đâu?”

Ông trưởng thôn nói: “Cục trưởng Viên, ông Trương nói cũng không sai, trước đây ông Trương là bác sĩ của thôn chúng ta, cứu người chữa bệnh, uy tín trong thôn rất cao. Bây giờ lại công khai đuổi ông Trương đi thì quả thực làm khó ông ấy rồi”.

Cục trưởng Viên cười nói: “Hai vị khoan hãy nóng vội, hôm nay có con gái của thị trưởng ra mặt, tôi cũng phải suy xét đến hoàn cảnh của bản thân tôi, nên đành để Trương Sơn Thành được lợi thôi”.

“Trước tiên cứ để Trương Sơn Thành đắc ý mấy ngày, tôi đảm bảo với các ông, không ngoài mười ngày, Trương Sơn Thành sẽ bị đuổi ra khỏi thôn lần nữa. Lần này, cho dù cậu ta có con gái của thị trưởng chống lưng thì cũng không cách nào quay về được nữa!”

Trương Vân Sơn nói: “Cục trưởng Viên, ông đã nghĩ ra cách rồi sao?”

Cục trưởng Viên tràn đầy tự tin nói: “Tên Trương Sơn Thành gan to bằng trời, đánh cả Dương Đông - cậu ấm nhà họ Dương - đến nỗi bị thương nặng, vì vậy nhà họ Dương sẽ đối đầu với Trương Sơn Thành”.

“Nhà họ Dương?”, ông trưởng thôn kinh ngạc hỏi: “Ông đang nói tới cậu ấm của nhà họ Dương giàu nhất thị trấn sao?”

“Không sai”, Cục trưởng Viên nói: “Lúc chiều tôi đã nói chuyện điện thoại với người nhà họ Dương, người nhà họ Dương nói rằng lần này sẽ khiến Trương Sơn Thành phải vào tù”.

“Cho nên, chúng ta tạm thời không hành động, người nhà họ Dương cũng sẽ dồn Trương Sơn Thành vào chỗ chết”.

Nghe đến đây, tôi run rẩy trong lòng, bọn họ muốn cho tôi vào tù?

Ác độc vậy sao?

Trương Vân Sơn hỏi: “Rốt cuộc là cách gì vậy?”

Cục trưởng Viên cười đáp: “Người nhà họ Dương đương nhiên sẽ xử lý, các ông không cần hỏi nhiều nữa”.

Cục trưởng Viên không tiết lộ là cách gì, rốt cuộc nhà họ Dương làm cách nào tống tôi vào tù nhỉ?

“Ông trưởng thôn, tối nay tôi gọi ông đến còn vì một chuyện nữa, chính là chuyện thầy khai quang của thôn chúng ta”, Cục trưởng Viên lại nói: “Tôi nghe bố ông nói, ngày mai sau khi chôn cất con trai tôi xong, người trong thôn đều có mặt tại đó, ông ấy sẽ chọn ra thầy khai quang. Bố ông sắp xếp thế nào vậy?”

Ông trưởng thôn nói: “Cục trưởng Viên, ông có ý gì không?”

Cục trưởng Viên uống ngụm trà, nói: “Lần trước tôi đã sắp xếp cho Trương Sơn Thành làm thầy khai quang. Thằng nhãi khốn kiếp đúng là đáng chết! Hại chết con trai tôi”.

Chuyện gì vậy? Tôi nghe đến đây mà lòng chợt lạnh. Tôi làm thầy khai quang là do Cục trưởng Viên sắp xếp sao?

Vì sao Cục trưởng Viên lại làm như vậy?

Ông trưởng thôn nói: “Cục trưởng Viên, xin hãy nén bi thương, ai cũng không ngờ tới sự việc lại xảy ra đột ngột như vậy”.

“Đột ngột?”, giọng nói của Cục trưởng Viên lạnh đi: “Tôi không biết cái chức trưởng thôn của ông để làm gì! Bố ông từ lâu đã không còn là trưởng thôn, nhưng rất nhiều việc trong thôn không phải vẫn do bố ông quyết định hay sao!”

“Vốn dĩ lần trước Trần Kế Văn gặp chuyện là đã có thể nhân chuyện đó đuổi Trương Sơn Thành ra khỏi thôn, thế mà bố ông lại bảo vệ cho Trương Sơn Thành! Còn ông nữa, chút chuyện giữa ông và Lý Phương có gì mà phải sợ? Trương Sơn Thành biết được thì có làm sao? Cậu ta có chứng cứ không? Ông sợ Trương Sơn Thành cái gì chứ?”

“Bố ông không những bảo vệ cho Trương Sơn Thành, mà còn để cậu ta làm bác sĩ ở trong thôn! Ông nói xem ông có thể làm được gì?”

“Nếu như đuổi Trương Sơn Thành ra khỏi thôn sớm hơn, con trai tôi có đến nỗi phải chết không!”

“Lúc nào ông cũng nói là có cách, tất cả đều nằm trong kiểm soát của ông, nhưng mà ông xem lại mình đi, rốt cuộc ông làm được gì rồi?”

Trương Vân Sơn cũng lên tiếng: “Tôi nói này ông Trần à, bố ông là người bảo thủ, ông nói xem... nếu ông giải quyết Trương Sơn Thành sớm đi, lần trước tôi đã không phải hổ thẹn, lần này tôi cũng sẽ không lâm vào cảnh khó khăn như vậy”.

Trong lòng tôi như có ngọn sóng cuộn trào dữ dội, từ rất lâu về trước Cục trưởng Viên đã muốn đối phó với tôi!

Ông trưởng thôn bất đắc dĩ nói: “Đó không phải vì tôi muốn làm mọi việc trong âm thầm để không ai biết hay sao. Nếu làm quá rõ ràng, dẫn đến sự nghi ngờ của những người dân khác trong thôn thì không hay rồi. Nhất là bố tôi, các ông cũng biết tính tình của bố tôi rồi đấy, ông để Trương Sơn Thành làm thầy khai quang, bố tôi đã rất không hài lòng rồi”.

“Vốn dĩ kế hoạch là đợi đến khi công trình trong thôn khởi công, chúng ta sắp xếp cho Trương Sơn Thành một việc lặt vặt gì đấy, sau đó để cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mỗi một thầy khai quang đều chết ngoài ý muốn, hợp tình hợp lý, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta”.

“Đó cũng là kế hoạch mà mọi người đã bàn bạc xong, cái chết của Trần Kế Văn và Viên Khắc Lương là chuyện không ai ngờ tới”.

Tôi sững cả người, vậy mà bọn họ lại... lại muốn hại chết tôi!

Đầu tiên là để tôi làm thầy khai quang, sau đó đợi đến khi thôn chúng tôi kiến thiết cải tạo thì dựng một sự cố ngoài ý muốn đưa tôi vào chỗ chết!

Vì sao bọn họ phải giết tôi?

Có thể nghe ra được từ trong câu nói của bọn họ, bọn họ nói về chuyện giết tôi thật là nhẹ nhàng!

Tôi đột nhiên nhớ tới những lời mà Tiên nữ Thanh Thủy đã nói trước đó, thôn chúng tôi là một “thùng thuốc nhuộm lớn”, trong thôn có một số người rất đáng sợ.

Quả đúng là vậy!

Những người này đúng là ác ma đội lốt người!

Ông trưởng thôn tiếp tục lên tiếng: “Cả ông nữa ông Trương, ông cũng quá nóng nảy đi đối đầu với Trương Sơn Thành rồi, so tài y thuật với cậu ta cái gì chứ? Ông cần phải đối chọi với Trương Sơn Thành một cách công khai thế sao?”

“Đợt trước ông đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Ông sợ không ai biết chúng ta đối phó với Trương Sơn Thành sao?”

Trương Vân Sơn đối đầu với tôi là vì lần trước Lâm Ngọc Lam không khỏe nên tìm đến ông ta chữa bệnh, lúc đó ông ta định ra tay với Lâm Ngọc Lam. Chuyện này chắc chắn ông ta sẽ không nói ra.

*Thùng thuốc nhuộm lớn: ví với hoàn cảnh, nơi chốn gây ảnh hưởng tiêu cực đến tư tưởng tác phong của con người, khiến con người trở nên sa đọa, thối nát.