Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 447: Tam Túc Đỉnh Lập Chu Lượng (Thế Chân Ba Vạc của Chu Lượng)




Tôi điều chỉnh miệng sang chế độ độc địa nhất, nhìn thẳng vào vẻ mặt của yểm lắng nghe lời nó nói, chỉ cần nó có biểu cảm, tôi nhất định sẽ nói ác độc hơn.

Đáng tiếc hiện tại nó ở trên người Chu Lượng, biểu cảm có phong phú đến đâu, nếu là một người đàn ông làm biểu cảm của một người phụ nữ, thì người ta cũng không hiểu ý gì.

Vì vậy sau khi tôi nói xong, không thấy yểm lộ ra vẻ hài lòng, trong lòng lập tức cảm thấy rất khó chịu, tôi hất cái đuôi rắn mà Trường Sinh và cô nàng mập sống chết cũng phải ôm chặt lấy, định nói tiếp những lời nói ác độc.

Nghĩ lại thì, tôi dẫu sao cũng lớn lên ở trong con hẻm nhỏ ở vịnh Du Thụ, những cái khác thì không học được gì, chỉ có mỗi bản lĩnh gây gổ độc miệng, dù như thế nào thì đều có thể khiến người ta không học được mười phần thì cũng đạt được tám phần tiêu chuẩn.

“Cô vẫn nói rằng cô là Sư Tụy, Sư Tụy sẽ chạy khắp nơi để làm nữ thần trong mộng của người khác như cô, để cho người ta làm giấc mộng xuân sao? Sư Tụy là một nữ thần chân chính được trời đất sinh ra, cô là cái gì?? Cô hoàn toàn là một con quỷ mị. Người ta sinh ra từ một cơ thể tả tơi không có linh thể, giống như giòi sinh ra từ thịt! Cô còn không biết xấu hổ định gặp Đại Hồng, ít nhất Đại Hồng còn đang sống sờ sờ ra đó, còn cô thì sao? Cũng chỉ là một con yểm!” Tôi càng nói càng hăng, nhưng lâu lắm rồi tôi mới nói lời chửi bới người khác nhiệt tình như vậy.

“Xì xì!”

Ngay khi tôi đang nói một cách hăng say, tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh rít lên ở trước mặt, vốn dĩ cái miệng vốn đang từ từ khép lại.

Nhìn chóp mũi trước mặt là hai cái lưỡi rắn đươc chia ra, lòng tôi run lên.

Lưỡi rắn đuôi rắn tôi đều không sợ, nhưng nếu tôi hoàn toàn biến thành một con rắn, tôi không thể tưởng tượng được cảnh tôi và Âm Long một lớn một nhỏ cùng đi kiếm ăn, sau đó là cảnh tượng rắn lớn ăn rắn bé!

Dùng sức rút đầu lưỡi về, rồi dùng răng cắn chặt không cho lưỡi chạy lung tung.

“Xì! Xì…”

Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng rít rít, hơn nữa còn có chút xa…

“Trương Dương! Đừng nhúc nhích…” Trường Sinh đột nhiên đứng dậy ôm lấy bả vai cuaa tôi, rồi từ từ lùi về phía sau: “Vừa nãy cô thật sự chọc giận yểm rồi”

Yểm……

Vừa nãy tôi chỉ lo nói chuyện cho vui vẻ, mà quên mất người tôi đang nói đến là yểm!

Người ta nói mười con ma không bằng một con yểm, loại huyễn thuật này có thể đánh lừa tất cả mọi người, khiến tôi cảm thấy thật giả lẫn lộn, giống như giấc mộng vậy.

“Làm sao lại biến thành như vậy?” Cô nàng mập lúc này như sắp khóc, ôm chặt lấy cánh tay của tôi không buông nói: “Trương Dương, đây chính là cô chọc giận nó, cô nhất định phải dẫn chúng tôi vào.”

“Một giờ!” Tôi nhìn Chu Lượng trước mặt không biết nên miêu tả như thế nào, đột nhiên nghĩ tới thời gian mà yểm nhắc tới.

Nó luôn nhấn mạnh một giờ, dù tốt hay xấu, thì sẽ có thay đổi sau một giờ, đối với chúng tôi, những thay đổi trong hoàn cảnh hiện tại chính là một dấu hiệu tìm được cơ hội sống đang được ẩn giấu.

Chủ yếu chính là Chu Lượng ở trước mặt thực sự có thể khiến người ta chấp nhận được sao, cái trán nhẵn nhụi của con nhà giàu trăm phần trăm này hiện tại mọc ra hai xúc tu màu đỏ sẫm dính đầy chất nhầy, mà hai chân của cậu ta đang không ngừng giãy dụa, quằn quại như một con rắn muốn quẫy chân bơi đi!

Điều nực cười hơn nữa là cậu ta thè lưỡi ra rất dài và không ngừng phát ra tiếng rít.

Nhưng loại người có thể thè lưỡi như vậy, tần suất chắc chắn không thua kém rắn thè lưỡi ra, cho nên âm thanh nó phát ra không phải tiếng rắn thè lưỡi, mà là tiếng trẻ con khạc nhổ nước miếng.



Người này dường như đang cố gắng học cách trở thành một con rắn…

Nếu tôi không nhìn vào cặp xúc tu trên trán cậu ta, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy chiến thắng, đồng thời cười to ba tiếng với trò đùa này của yểm.

Bây giờ tôi không dám nữa…

Ngoài yểm trên người Chu Lượng ra, còn có con âm rận lúc thì muốn uống sữa, lúc thì gây ồn ào và đôi khi trông giống một người phụ nữ tên là Xuân!

“Cô ta nói một giờ không phải là cô ta có thể dùng thân thể Chu Lượng một giờ chứ?” cô nàng mập ôm cánh tay tôi lùi lại phía sau, chỉ vào Chu Lượng, chán ghét nói: “Tên nhà giàu này từ trước đến giờ đều có mâu thuẫn với chúng ta. Thật vất vả không phải đi học nữa, nên không cần để ý đến cậu ta, tên này chết không chết lại bị hai thứ bẩn thỉu này quấn lên người!”

Nghe thấy cô nàng mập nói với tôi như trước vậy chúng tôi nói với nhau, tôi vội vàng đẩy cô ấy ra sau, nhìn Chu Lượng bị âm rận khống chế nói: “Không phải cậu nói muốn sống trong cơ thể của tôi sao? Tại sao không tới?” “

“Trương Dương! Cô là Trương Dương sao?” Chu Lượng vẫn rít đầu lưỡi, cố hết sức nhìn tôi nói: “Nửa khắc nữa tôi sẽ ra, tôi đã bàn với cô ta rồi, một người nửa ngày, cô chờ tôi, Trương Dương, chờ tôi!”

*Nửa khắc: 1 khắc là 15 phút, nửa khắc tầm 7,8 phút

“Thật sự là âm rận!” Trường Sinh kéo tôi ra sau lưng, nhìn cái đuôi rắn của tôi, thở dài thật sâu nói: “Thật sự là âm hồn không tan mà!

“Nếu là âm hồn thì tốt rồi!” Tôi liếc nhìn cặp xúc tu ngày càng dài ra trên trán của Chu Lượng, nghĩ về yểm vì tôi đã chỉ ra rằng cô ta là một linh thể mọc ra từ cơ thể của Sư Tụy, tôi đã cố gắng hết sức xem có cách nào để yểm giúp chúng tôi trốn thoát không.

Nghe âm rận nói, chẳng qua là năng lực khống chế của yểm suy yếu, có thể là thời gian ước định còn chưa tới, bằng không Chu Lượng đã không thể giãy dụa hai chân và giả bộ thè lưỡi như rắn vậy, mà là khóc náo như đứa trẻ trong phòng bệnh đòi mẹ uống sữa.

Vội vàng tiến lên phía trước, lớn tiếng nói: “Yểm, cô cho rằng mình là Sư Tụy cũng không có gì sai, sai là có người chưa từng nói cho cô biết chân tướng, hắn dẫn dắt cô chỉ nhớ một số chuyện về A Lạc, chỉ sợ ngay cả chuyện về Linh giới là vì chính hắn muốn biết nên mới để cô nhớ lại. Bây giờ cô gỗ gắng ghi nhớ một chút người kia là ai, là ai đã đem thân xác của Sư Tụy thu vào, mau nghĩ đi …”

“Thân xác? Thu hồi thân xác tôi từng chút một?” Chu Lượng mơ màng nhìn tôi, xúc tu trên đỉnh đầu đã rủ xuống đáp xuống trên môi, tên này còn không cảm thấy gì mà thè lưỡi liếm.

Trường Sinh kinh ngạc nhìn tôi, từ từ đưa tay ra thả mấy tiểu quỷ màu xanh được giấu ở trong quần áo ra từng chút một, vỗ vỗ đuôi rắn của tôi ra hiệu tôi cẩn thận một chút.

Những con tiểu quỷ đó còn nhỏ, vì vậy tôi cẩn thận di chuyển chiếc đuôi rắn để chặn chúng lại, lại sợ rằng mình sẽ vô tình đè chiếc đuôi rắn dày như cái xô lớn dưới mình lên những con tiểu quỷ xấu xí đã giúp chúng tôi nhiều lần.

Vừa liếc mắt nhìn cái đuôi rắn đang bơi, vừa cố gắng hết sức đưa mắt chú ý đến biểu cảm trên mặt Chu Lượng.

“Trương Dương, cứu tôi!”

Lời của yểm còn chưa nói ra, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nam yếu ớt nói với tôi.

“Chu Lượng?” cô nàng mập ở bên cạnh kêu lên, vừa định xắn tay áo tiến lên.

Tôi vội vàng kéo cô nàng lại, lúc này thân thể Chu Lượng có thể nói là đang ở thế chân vạc, Chu Lượng có thể thả ra một chút linh thể để nói ra một lời, tôi đoán hẳn là yểm và âm rận đang muốn chiếm lấy thân thể của cậu ta, nếu không một con kiến hôi nhỏ như cậu ta sao có thể có chỗ được.

“Cậu đừng có nói nhiều, chúng tôi đang cứu cậu đấy!” Nhìn chằm chằm vào Chu Lượng, tôi liền tức giận.



Ba con nhà họ Chu trời sinh phú quý, nhưng đều là sinh mệnh của quan quỷ đòi mạng, cả đời vận làm quan cực tốt, nhưng lại cứ trêu chọc vào những thứ bẩn thỉu này.

“Trương Dương, cô vất vả rồi…” Chu Lượng đưa tay che trán, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ, kinh ngạc và ác độc nhìn tôi.

“Không thoải mái đúng không?” Tôi nhìn dáng vẻ Chu Lượng, đột nhiên vươn tay dẫn một tấm Định Hồn phù đánh tới

Trước đem linh hồn của Chu Lượng ở yên trong cơ thể cậu ta trước, yểm và âm rận sẽ nghĩ biện pháp khác.

Ngay từ đầu đây là chiến lược của chúng tôi, nhưng không ngờ yểm vì đuổi theo tôi mà không thèm giữ chữ tín, nói xong liền nuốt âm sắt vào, kết quả lại cùng âm rận ở trong cơ thể Chu Lượng.

“Trương Dương!” Chu Lượng kêu to một tiếng.

Những tiểu quỷ mặt xanh của Trường Sinh từ từ tiến đến gần Chu Lượng dọc theo đuôi rắn của tôi, sau đó ôm lấy cậu ta từ phía sau và ném Chu Lượng xuống đất, nghe thấy giọng nói của Chu Lượng vừa có một âm thanh ác độc nhảm hiểm rồi lại âm thanh sốt ruột cầu cứu, nên tôi không biết là Chu Lượng cầu cứu tôi hay âm rận gọi tôi.

Nhưng tôi không thể đi suy nghĩ nhiều, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, tôi không nghĩ đám tiểu quỷ mặt xanh này lại có thể hạ gục được Chu Lượng. Vội vàng dẫn theo một vài lá Định Hồn phù để phong ấn những nơi mà những linh thể khác của Chu Lượng có thể ra vào lại, sau đó lấy ra hai lá Dẫn Lôi phù ra và đánh về phía đầu của Chu Lượng.

Đây đúng là địa phủ không sai, nhưng trong tình huống này, tôi không muốn quan tâm nhiều đến việc liệu Dẫn Lôi phù có hay không đưa tới chuyện gì.

Tương truyền Lôi Thần sống ở đầm lầy, coi như ngay cả dưới lòng đất cũng có thể dẫn sấm sét, tôi có thể nghĩ ra loại thần thoại cổ xưa này, thực sự phải cảm ơn yểm đã nói chuyện thần thoại với tôi cả một giờ liền.

“Ầm!”

Quả nhiên, điều vừa nghĩ không sai, đạo lôi phù vừa nổ tung, thấy trên đầu Chu Lượng liền lóe lên một làn khói trắng, sau đó hai luồng sáng xanh vặn vẹo, đánh tới hai cái xúc tu trên trán Chu Lượng.

“Có hiệu quả, cố lên!” Thấy Lôi phù có tác dụng, cô nàng mập lấy lại tinh thần, giơ A Hồng trong tay lên, theo sau là vô số cổ trùng lớn nhỏ bay về phía Chu Lượng.

“Tôi dùng mặt nạ thu thập!” Tôi sợ cô nàng mập cùng đám cổ trùng này dính vào trên người, yểm cùng âm rận trên người Chu Lượng vẫn không sao, Chu Lượng đi trước, lúc đó tôi thực sự không thể nên giải thích thế nào với Chu Tiêu.

Hất cái đuôi con rắn về phía trước một cái, sau đó lấy chiếc mặt nạ ra, trong đầu liền hiện thoáng quá những phù hiệu kỳ lạ trên bức tường đá của nhà họ Lư và trên vách đá, như thể chúng đang nhanh chóng sắp xếp lại, sau đó Chu Lượng biến mất.

“Chỉ như vậy?” cô nàng mập chỉ vào chiếc mặt nạ rơi trên mặt đất, khó hiểu nhìn tôi rồi nói: “Chiếc mặt nạ này là đồ từ Linh giới, Đại Hồng có thể sử dụng nó, vậy sợ yểm cũng có thể sử dụng nó?”

“Bây giờ cô ta không ra được, cô ta ra cũng không sao!” Trường Sinh cất mặt nạ cho tôi, cẩn thận nhìn xung quanh nói: “Tôi sợ rằng căn nhà giấy này cũng nói như vậy với yểm, từ âm phủ tuyển chọn ra những linh thể đi linh giới, tiến vào linh giới, nên là mấy linh thể ở đây không phải là cực kỳ hung ác thì cũng là khi còn sống cũng có đạo hạnh, chỉ sợ là chúng ta không đối phó được!”

“Khi còn sống có đạo hạnh là giỏi lắm đấy!” Thấy âm rận và yểm đã bị lấy đi, cô nàng mập lập tức đắc ý nói: “Chúng ta có mặt nạ, tới một đứa thu thập một đứa, tới một đôi thu thập một đôi! Có ba người chúng ta, lên trời hay xuống biển thì tuyệt đối…”

“Thịt! Thịt!”

Lời còn chưa nói hết, liền cảm thấy mặt đất làm bằng giấy trắng bị thứ gì đó đập mạnh vào, lúc đầu trên bức tường giấy trắng tinh không có gì cả, bây giờ từ từ xuất hiện hình ảnh các linh thể bị hành hạ ở mười tám tầng địa ngục.

“Đây là đuổi kịp rồi sao? Tìm cách thoát ra ngoài đi, địa ngục không cửa không cửa sổ nhất định có một cái gì đó chứ!” cô nàng mập không ngừng hét lên khi nhìn thấy một linh thể toàn thân da thịt thối rữa vươn hai tay lao về phía mình..

Trường Sinh muốn ôm lấy tôi, nhưng cái đuôi rắn vừa dài vừa dày của tôi quá nặng, đành phải từ bỏ nói: “Nhìn dáng vé yểm đã giúp chúng ta trấn áp ở tầng này, hiện tại những ác quỷ này bị đưa tới, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp đi ra ngoài!”