Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 423: Một người đạo Hoàng Tuyền




Tôi nhìn những linh thể kia, một đám đều phát ra ánh sáng trắng linh hoạt kỳ ảo vây quanh mấy người sư công, xoay chuyển cực kỳ hưng phấn, toàn bộ giống như đoàn hợp xướng vậy.

Mà nguyên bản thành bùn dầu đen vậy mà lại dần dần bắt đầu kích động, từ phía dưới bùn dầu chậm rãi trào ra một ít nước trong.

“Chi! Chi!”

Lệ Cổ lại bắt đầu kêu to, giống như mới từ trong Kiến Mộc đi ra ngoài mà cực kỳ khẩn trương.

Một bên tôi nhìn chằm chằm vào dầu tương màu đen không động đậy, một bên lại không ngừng an ủi Lệ Cổ dưới đáy lòng, để nó đi gọi Âm Long ra.

Ít nhất thì hiện tại Âm Long chính là một lực chiến đấu rất lớn mà!

Lệ Cổ nghe thì có vể rất phong cách đấy, nhưng trừ ăn ra thì tôi phát hiện nó còn không lợi hại bằng Âm Long đâu! Còn gọi là Lệ Cổ nữa!

“Chi! Chi!”

Lệ Cổ còn muốn biểu lộ cảm xúc không hài lòng ra, bị tôi nói một câu bắt nuốt lại, thành thành thật ngây ngốc bất động, chỉ là vẫn còn rất sợ hãi như cũ.

Tôi biết thứ này đang sợ cái gì, nhưng toàn thân ngay cả đầu ngón tay cũng không có ngón nào có thể động đậy, nhìn dáng vẻ giám đốc Đinh nói băng châm nhất định không phải đơn giản như nước trong, có lẽ bên trong còn bỏ thêm nguyên liệu gì đó? Nhưng cũng không phải là nước đường hoặc là cát đậu xanh, tuyệt đối là thứ áp chế pháp thuật của tôi và tê liệt thần kinh cơ thể rồi.

Mặc dù tuy nói Lệ Cổ đánh nhau không được, nhưng nghe lén nhìn lén thì vẫn có thể, sợ muốn chết mà vẫn còn cho tôi xem video 360 độ không góc chết và toàn bộ âm thanh hoàn thanh.



Nhìn thấy trong hồ nước đen kia toát ra các linh thể, gần như chưa đầy toàn bộ hồ nước đen, mà chúng nó lướt nhẹ dưới chân, nước đen kia từ từ trong suốt lại, một con đường thủy lộ ra ánh sáng màu trắng nhạt, chậm rãi xuất hiện giữa bốn người sư công đang niệm chú ngữ.

“Đi xuống đi!” Sư thúc nhận mệnh vung vai Trường Sinh lên, nói với cô nàng mập: “Cô cõng Trương Dương, cẩn thận một chút đấy!”

Tôi không biết một câu nhắc cẩn thận kia của sư thúc là nói làm cô nàng mập tự mình cẩn thận sao?

Trong lòng vẫn là có điểm may mắn cho rằng ông ấy là đang nói cô nàng mập cẩn thận không làm tôi bị thương!

Ít nhất so với cô nàng mập, thì hẳn là ông ấy sẽ quan tâm đến tôi hơn, không phải sao?

Nhưng cô nàng mập này rõ ràng là sẽ không nghe, lôi lấy cánh tay của tôi rồi dùng sức vung lên bả vai, sau đó lập tức đi theo, không chút nào để rằng tôi còn là một người đang sống.

Cục trưởng Cao vẫn là cái dáng vẻ giả vờ không tồn tại kia như cũ, không nhanh không chậm đi theo, giống như hết thảy mọi chuyện này đều hoàn toàn không có quan hệ với ông ta, giống như là bị người ta cường ngạnh kéo qua đây vậy.

Bà Đinh vốn dĩ ngồi trong xe lúc này vậy mà lại đẩy cửa xe ra và đi xuống dưới, đi song song với cục trưởng Cao theo chúng tôi đi vào bên trong.

Bốn người sư công không ngừng đọc chú ngữ, nhưng thấy linh thể vây quanh bọn họ đã ba lớp trong ba lớp ngoài rồi, mà ở phía trước sư thúc cõng Trường Sinh vừa đi qua, những linh thể kia vậy mà còn cực kỳ tự giác lui sang, để cho sư thúc đi qua được.

“Ai!” Cô nàng mập cõng tôi không ngừng than thở, nhỏ giọng nói: “Trương Dương, nếu cô chết thì tôi sẽ lập một cái mộ chôn di vật cho cô, miễn cho xương cốt của cô không còn, chết còn không có chỗ chôn. Nhưng mà quần áo kia chính là chọn từ trong những món mà tôi không mặc nữa trong tủ quần áo của cô đấy! Bây giờ tôi gầy đi rồi, những món quần áo tốt kia hãy để tôi giúp cô mặc đi! Đến lúc đó nếu làm quý mà cô còn nhớ việc này thì chớ có trách tôi, ta đều là chọn ngươi thích không cần.”

Tôi không ngờ rằng đang trong lúc sinh tử tồn vong như bây giờ, mà cô nàng mập còn nhớ rõ quần áo trong tủ quần áo của tôi, ngoại trừ quần áo mà gần đây bà Đinh mua cho tôi để giữ thể diện ra, thì đồ áo mà ngày thường tôi mặc kể cả tặng cho thì cô nàng mập cũng chẳng cần.



Bây giờ thứ này biết tôi sắp chết rồi, vậy mà đến cả quần áo của tôi cũng không buông tha, có thể thấy được cô nàng mập là một cô gái rất hiền lành đấy!

Vị Miêu y này cùng tôi đi từ Thạch Tuyền ra, đến Hoài Hóa thì ở trong của giám đốc Đinh, tất cả quần áo giày dép đều là người của giám đốc Đinh lo liệu, cho nên ánh mắt rất cao, làm gì giống tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào mua quần áo cho tôi cả, ngược lại chỉ cần có thể mặc thì sẽ không có gì khác biệt, cho nên tôi hoàn toàn không chọn quần áo.

Cô gái mập cõng tôi ở bên ngoài cùng hội sư công đọc rất lâu, và cứ nhìn chằm chằm vào sư công. “Nhanh lên!” Sư thúc cõng Trường Sinh trên lưng đã đi được hai đoạn đường, có lẽ là bởi vì ở giữa linh thể có chút sợ hãi, nhìn cô gái mập lớn tiếng mắng: “Ngươi nghĩ xem đây là nơi nào, Người ngươi cõng là ai, dễ để ngươi kéo vậy sao?” ” Đến rồi!” cô gái mập nhỏ giọng đáp lại, kéo mông của ta hướng lên trên, sau lưng ta chạy nhanh về phía sư thúc.

Lúc này tôi mới phát hiện, bùn đen dưới chân cô gái mập dường như chạm đến tấm bê tông đóng băng, cô gái mập giẫm lên cũng không có nửa vết chân nông, cho nên không cần nói cũng biết sẽ chìm. Nhưng bây giờ toàn bộ không còn là màu đen nữa, nó giống như thủy tinh màu lục lam với ánh sáng trắng nhạt, nhưng thứ phát ra từ thủy tinh này đáng sợ hơn nhiều. Sư thúc cõng Trường Sinh chậm rãi đi về phía trước, chỉ thật sâu nhìn dưới chân mình, cũng không có liếc nhìn linh thể bên cạnh. “Chúng ta thật sự phải đi xuống sao? Giao Dương Dương cho cái đầu người mình rắn đó sao?” Giọng nói vẫn còn ướt át của Đinh phu nhân vang lên phía sau.

Mắt tôi nóng lên khi nghe điều đó, chỉ hai ngày trước, tôi cảm thấy rằng Đinh phu nhân đối xử với tôi quá tốt, đợi khi tôi có thời gian tôi phải dành thời gian cho bà ấy. Nhưng bây giờ, một phu nhân quý tộc xuất thân từ kinh thành lại đến cùng những người này đến Âm Hà? Rốt cuộc có cái gì ở dưới đó vậy? Có thể làm cho rất nhiều người đổ xô tìm đến nó! “​Đinh phu nhân cẩn thận quan sát con đường dưới chân, tuyệt đối không được gặp phải ánh mắt của những linh thể này!” Cục trưởng Cao dường như rất quan tâm đến Đinh phu nhân, hắng giọng nói tiếp: “Những linh thể này đến từ âm phủ. Các linh thể dường như là những người mới chết, không giống đã ở lại đường Hoàng Tuyền trước đây, vì vậy những linh thể này nhất định sẽ kéo người, may mắn thay, cục thấp và ba vị sư phụ vẫn có thể nhớ những câu thần chú trước đó.”

“Câu thần chú này dùng để làm gì?” Đinh phu nhân giúp tôi đặt câu hỏi mà tôi đang thắc mắc.

Cục trưởng Cao không nghi ngờ bà ấy, thì thầm với Đinh phu nhân: “Câu thần chú này được bốn vị sư phụ cùng nhau niệm chú, và nó sẽ khiến linh hồn mất đi và hoàn toàn im lặng trong câu thần chú.” Vì vậy chúng không nghe thấy âm thanh của chúng ta, nhưng nếu bạn bắt gặp ánh mắt của họ, họ sẽ lập tức phát hiện ra có người sống, và họ sẽ kéo chúng ta vào đường Hoàng Tuyền để ở cùng họ.” Cục trưởng Cao nói rất cẩn thận. Tôi nghe nói bùa chú này chỉ là dùng để cấm rượu cấm thịt mà thôi, hoàn toàn không có tác dụng trừ tà, nói thẳng ra là dùng để lừa quỷ? Nhìn thấy sư thúc chậm rãi đi qua mấy lớp người vào bên trong, ông vừa mới đi, còn chưa đợi mấy người kia lui một bước rời khỏi nguyên linh thể, bọn họ đã đứng yên tại chỗ, phía dưới đường Hoàng Tuyền lập tức lại dâng lên để lấp chỗ trống mà phải nghiến răng nghiến lợi với hai nhóm người.

Tuy nhiên, hai nhóm người dường như không dám làm gì, chỉ cười khẩy để bày tỏ sự không hài lòng. Mà lối vào đường Hoàng Tuyền thực sự nằm ngay giữa bốn người sư công bọn họ, và các linh thể bên trong lần lượt đi ra ngoài giống như đi thang máy. Tôi rất may mắn là tôi có thể nhìn thấy ngay cả khi tôi không thể mở mắt, nếu không, với cách tôi nhìn chằm chằm vào những linh thể này tôi đoán rằng tất cả các linh thể sẽ bị tôi đánh thức, và như thế thì không ai trong số những người này sẽ chạy thoát được, tất cả cùng với tôi đều sẽ bị những linh thể này ăn thịt. Đi một mạch đến giữa đám người sư Công, thấy bọn họ vẫn nhắm nghiền mắt, miệng niệm chú không ngừng. “Ta đi xuống trước, cô gái mập, cẩn thận một chút!” Sư thúc lật ngược Trường Sinh, sau đó bước mạnh một bước xuống, biến mất ở trước mặt chúng tôi.

Lối vào của Đường Hoàng Tuyền dường như là một cánh cổng thần kỳ, sư thúc vừa đi vào, thì đã đi đến một thời gian và không gian khác, và thúc ấy có thể mang theo những người khác.. “Anh Điền Tiểu, hãy đưa anh Trương Tiểu tiên sinh cho tôi!” Tôi lo lắng rằng với tính cách như cô gái mập cõng thì sẽ không thỏa đáng lắm, phải không? Huống chi bản thân cô ta còn chưa trưởng thành, làm việc còn có chút chậm chạp. Chỉ là tôi không có cách nào mở miệng được, chỉ có thể mặc cho cô gái mập đẩy gánh nặng của mình, sau đó liền theo cô ta biến mất. “Tôi nghe nói rằng Đinh phu nhân đã luôn bảo vệ Động Thần lớn lên, nhưng bà đã thu được gì chưa?” Cục trưởng Cao cõng tôi sau lưng, vui vẻ hỏi Đinh phu nhân. Tôi cẩn thận nhìn vào vẻ mặt của Cục trưởng Cao, và tôi vô cùng ghét ông ta.

Đinh phu nhân đã bảo vệ tôi lớn lên? Bây giờ tôi lại trở thành Động Thần sao? Vậy Cục trưởng Cao đang làm gì mà không được thăng chức trong suốt những năm qua? Cũng đang bảo vệ tôi sao? bảo vệ tôi thì có được gì? “Dương Dương có thể không phải là Động Thần!” Đinh phu nhân tỏ thái độ hoài nghi, bà ấy dùng tay kéo tôi qua lưng Cục trưởng Cao, ưỡn lưng về phía tôi, đặt tôi lên lưng bà, nói: “Dương Dương bây giờ là một Cô gái lớn rồi, mặc dù ông có thể là ông nội của cô ấy, nhưng ông phải chú ý đến danh tiếng của mình. “Ôi mẹ ơi! Gừng quả nhiên càng già càng cay, chiêu này của Đinh phu nhân quá tuyệt diệu rồi! Nhưng cho dù tạm thời thay đổi ba người cõng, cũng không thoát khỏi vận mệnh tiến vào Hoàng Tuyền. Ngay khi Đinh phu nhân dẫn tôi đi, bà bước vào không chút do dự. Ngay lập tức, tôi đau mắt, tiếp theo là Lý Cố điên cuồng gào thét trong lòng, mọi thứ trước mắt tôi tối đen như mực, tôi mất cả giọng nói. Tôi chỉ cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ, thật nhẹ nhàng và bồng bềnh, tôi cứ chạy về hướng đó.

Còn cô gái mập và sư thúc đi chân trước vào cũng dường như đã biến mất, chỉ còn lại tôi và Đinh phu nhân trong khung cảnh trống trải, thậm chí Cục trưởng Cao cũng không theo vào. Điều này là sao vậy? Chẳng lẽ vĩnh viễn chỉ có một nhóm người đến Hoàng Tuyền này sao? Hay là đường Hoàng Tuyền đang di chuyển giống như Vương Vạn Nhu đã nói, chỉ cần họ không tiến vào cùng một lúc, họ sẽ rời đi ngay lập tức. Nhưng nó thực sự quá yên tĩnh, quá tối … Tôi đã quen với những góc quay 360 độ không góc chết của Lí Cố, nhưng bây giờ lại như thế này, tôi không quen. Ngay khi tôi đang suy nghĩ, một giọng nói cười khúc khích đột nhiên vang lên bên tai tôi, rất quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ đó là ai. Sau đó, tôi cảm thấy sau gáy tê dại, và mắt tôi đột ngột mở ra. Nhưng khi mở ra, tôi giật mình, tôi đang lơ lửng trong làn nước trắng nhợt nhạt, xung quanh đầy gợn sóng, không có chút tạp chất nào, còn sạch sẽ hơn cả bể bơi sạch sẽ nhất. Có thể nhìn thấy hầu hết mọi thứ bên ngoài qua làn sóng nước, nhưng bây giờ không có ai ở đây ngoại trừ tôi. Không phải Đinh phu nhân cõng tôi đi vào sao? Cô ấy đi đâu rồi? Lẽ nào tôi phải làm người trôi nổi? Và làm sao mắt tôi đột nhiên nhìn thấy được?