Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 377: Cắt




“Hớp!”

Tôi vừa dùng sức dậm chân thật mạnh, vừa nghĩ xem phải làm sao để đối phó với những cái tay nhỏ này, chợt nghe thấy tiếng hớp khẽ của sư công, sau đó cái ống mực lại nảy lên một cách vô căn cứ, nhanh chóng lượn quanh những bàn tay nhỏ kia.

Mà chỉ cần bàn tay nhỏ hơi chạm vào mép ống mực sẽ lập tức rung động bắn ra, cái tay nào thu lại chậm một chút sẽ bị viền ống mực cắt đứt, nhưng rơi xuống đất cũng không còn hóa thành vũng nước đen giống như đêm hôm đó nữa, trái lại thoáng cái tan thành một vũng, sau đó chậm rãi co lại.

Xem ra quỷ Thái Tuế này khác với quỷ Thái Tuế mà người mặc quân trang kia nói. Song, mấy đặc công kia đụng phải tình huống này, hoàn toàn chẳng cần lên tiếng, trực tiếp dùng súng phun lửa để bắn, cánh tay nhỏ rơi xuống đất chưa đến một phút đã hóa thành tro.

“Bày trận!”

Trong lúc chúng tôi vẫn còn đang kinh hãi, lão địa chủ đã thể hiện uy thế, chỉ nghe thấy ông ấy hét lớn bằng bản chất thật của mình: “Các người còn thất thần làm gì nữa thế, bày trận trước đi nào!”

Lúc này tôi mới phát hiện sư thúc và Tuyết Nữ đứng ở cùng một phía, đang cầm pháp khí bày trận, nhưng tôi không dám huênh hoang lắm, nghĩ chắc mình cũng có thể giúp đỡ đưa bùa gì đó cho bọn họ nhỉ?

Nhưng tay tôi còn chưa động đã bị Sơn Thần kéo đi xa, tôi còn đang nổi giận vì Sơn Thần này từ đầu đến cuối cứ trở mặt, bèn quay người muốn mắng ông ta.

Thế nhưng ông ta lại nặng nề nhìn tôi: “Con quỷ Thái Tuế này vốn muốn ăn cô, vừa rồi miệng vết thương của cô vẫn còn chảy máu, không thu hút nó mới là lạ đấy, từ giờ trở đi cô cách xa nó một chút mới được!”

Tôi ‘mẹ kiếp’ một tiếng!

Thứ này lại còn có thể ngửi được mùi của một ít máu như thế?

“Chúng ta cứ quan sát thôi!” Cũng không biết cô nàng mập cũng không biết đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, cô ấy chỉ vào Âm Long mềm oặt nằm trên cổ tôi, bảo: “Dường như nó đã mệt mỏi lắm rồi?”

“Sơn tinh dã quái bảo vệ núi Côn Lôn cũng không dễ đối phó như vậy đâu!” Sơn Thần nhìn thoáng qua Âm Long, vô cùng đồng tình, móc từ trong chiếc quần tây rách nát ra một quả màu đỏ, đưa sang.

“Khè!”

Trong nháy mắt, Âm Long đang giả chết liền sống lại, cuộn lưỡi rắn một vòng nuốt xuống quả màu đỏ kia, tiếp theo, nó lui thân rắn về hông tôi rồi lại không động đậy nữa.

“Đây là quả dâu tây, thông thường rất có hiệu quả đối với rắn, tuy không có hiệu quả gì lớn với Âm Long, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có. Chủ nhân như cô đây nuôi không tận tâm một chút nào cả!” Sơn Thần nhìn Âm Long tiến vào trong, hơi trách cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sờ lên Âm Long đang cuộn lại ở bên hông, thật xấu hổ khi phải nói đến bây giờ tôi chưa từng cho nhóc con này ăn, thức ăn đều là do nó tự tìm, nhiều lắm tôi cũng chỉ cho nó ăn vài cây kem mà thôi.

Tuy tôi không thể bày trận, nhưng có người từng trải như sư công và sư thúc ở đây, còn có thêm sự giúp đỡ từ những tay lão luyện như Vương Uyển Nhu, Đại Hồng, đầu bếp Ngụy, lão Miêu, thoáng cái đã bày xong trận.

Có điều, con quỷ Thái Tuế lại đưa tay từ phía dưới ra ngoài, hoàn toàn không hề cố kỵ gì cả, không ngừng ngênh ngang múa may, nhưng chỉ cần duỗi đến nơi bị ống mực bao vây lập tức giống hệt như bị điện giật, phát ra tiếng kén két, mà thân thể con quỷ Thái Tuế cũng thuận theo phát ra tiếng gào to khó chịu.

Đây là lần đầu tiên tôi đối phó với cái thứ mềm không được mà cứng cũng không xong này, trước đây quả thật tôi chưa từng đụng phải thứ này, tôi thấy lấy sư công dẫn lá bùa cuối cùng đến giữa trận, vội mỉm cười lấy lòng ông ấy.

Tuy rằng tính tình của lão địa chủ này không được tốt, nhưng thật sự có bản lĩnh đấy.

Có điều, nhìn từ tình huống viền ống mực dính nọc độc của Âm Long có thể cắt đứt tay nhỏ lúc nãy, vậy chúng tôi có thể dùng cách nguyên thủy nhất để đối phó với con quỷ Thái Tuế này.



Thấy đám sư công đã làm xong, tôi bèn nói ra suy nghĩ của mình, thật ra rất đơn giản, có điều sẽ phải vất vả cho Âm Long đại thần của chúng tôi một chút, bảo nó lại bố thí cho chúng tôi một giọt nọc độc, chúng tôi dùng giọt nọc độc kia nối thành một tuyến ống mực, sau đó để Tuyết Nữ kéo từ đầu này đến đầu kia, sau đó trực tiếp dùng nó cắt quỷ Thái Tuế thành những mảnh vụn, sau đó dùng súng phun lửa đốt nó thành tro.

Thật ra đây chính là một cách miễn cưỡng, nhưng thật sự chúng tôi cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Cho nên tôi đề cập đến không ai bảo hay, cũng chẳng ai chê dở.

“Các người xem phải làm thế nào đi!” Tôi chợt vỗ mạnh vào balo của mình một cái, nhắc nhở đám sư công, tuy nói thời gian chúng tôi dừng lại ở nơi này vẫn chưa đến một đêm, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi vẫn rất khó khăn đấy.

Trong balo của tôi có tấm vải đỏ che trời, còn có Kiến Mộc, còn có mấy cây châm bạc mang theo cái gọi là Long Khí, càng chưa kể là Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch đều vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa người và xương cốt lại như nhũn ra.

Quả nhiên tôi vỗ một cái, Đại Hồng đã nặng nề thở ra một hơi, nói: “Cứ dùng cách này đi! Tôi với chị Uyển Nhu đi kéo ống mực, các người ở bên cạnh quan sát nhé.”Tôi nhìn dáng vẻ mở to miệng như muốn nói gì đó của người mặc quân trang, trên trán gã lấm tấm đầy mồ hôi to bằng hạt đậu, nhìn lại một chút, lúc này mấy đặc công ôm súng phun lửa vô cùng uy vũ đã chẳng còn dáng vẻ đứng thẳng tắp như cũ, cũng chỉ nhìn sư thúc rồi nói: “Sư thúc, đầu bếp Ngụy và lão Miêu ôm súng phun lửa đốt đi, mấy người các người đừng đến gần vẫn tốt hơn!”

“Đúng đấy! Chúng tôi ở bên ngoài chi viện cho các người!” Người mặc quân trang kia cũng không khách sáo một chút nào cả, vẫy tay chặn phía sau lại, cũng cho người đưa súng phun lửa đến.

Chắp tay với chúng tôi rồi dẫn mấy đặc công rọi đèn thối lui ra thật xa.

“Con nhóc con đó, không chỉ làm hỏng việc, còn kéo bọn ta xuống nước nữa!” Lão Miêu lắc lư người của sư công hai cái, bực mình nói: “Lão già tôi đây đến gần sẽ không bị quỷ Thái Tuế ăn hay sao?”

Nhìn quỷ Thái Tuế bị nhốt trong hố như thú, tôi nhìn sang lão Miêu nói: “Ông cõng sư công, tôi đi đốt, được chứ?”

Thật sự gần đây đụng phải rất nhiều chuyện, tuy rằng chẳng ai chết vì tôi, nhưng những chuyện này ít nhiều gì cũng đều có liên quan nhất định đến chúng tôi, giống hệt với hiệu ứng cánh bướm, sự xuất hiện của chúng tôi đã khuấy động rất nhiều thứ vốn đã ở ranh giới.

Tôi hạ quyết tâm, bảo cô nàng mập trông chừng Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch, sau đó ôm súng phun lửa lên rồi nhìn sư thúc.

Ấy thế mà từ đầu đến cuối chẳng một ai can ngăn tôi cả, cả sư thúc và sư công cũng đều chẳng hề mở miệng.

Tôi bỗng thấy khó chịu, chẳng lẽ đây là việc mà tôi phải ra tay hay sao?

“Vậy thì nhận nọc độc này!” Sư thúc cũng vô cùng cẩn thận đưa ống mực cho tôi, sau đó chỉ vào Tiểu Bạch bảo: “Đến lát nữa nhóc trông chừng chị nhóc một chút nhé, con bé là chị ruột của nhóc đấy! Lỡ như xảy ra chuyện gì, nhóc nôn linh thể ra cản giúp con bé một chút là được rồi!”

Nghe sư thúc nói như vậy, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, đây mới sư thúc vô lương của tôi chứ!

Bằng không, tôi còn thực sự cho rằng sau khi cha mẹ và sư phụ mất rồi, mình sẽ không còn đau đớn nữa!

Âm Long gần như đã xoắn cơ thể của mình thành một cái bánh quai chèo, vô cùng miễn cưỡng nôn ra nửa giọt nọc độc, cuối cùng không chịu làm nữa, tôi nhìn nhìn nửa đấu mực bên trong ống mực, coi như vẫn đủ dùng để cắt.

Tôi nhờ Đại Hồng và Vương Uyển Nhu kéo, sau đó đem gọi tên nhóc Lệ Cổ ra, bảo nó trước tiên đừng mãi lo dưỡng thương, nếu cổ chủ là tôi đây chết đi, e rằng nó cũng không sống nổi.

Lệ Cổ cũng vô cùng không tình nguyện, dường như lòng nó vẫn còn đang sợ hãi gì đó, hệt như nó phải chịu kinh hãi rất lớn từ Kiến Mộc, chỉ là tên nhóc này không biết nói chuyện, cho nên mãi không hề biểu đạt được, nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng nó rất sợ hãi.

Song, vì dính đến chuyện an toàn tính mạng của tôi, Lệ Cổ cũng chỉ có thể lấy can đảm, đứng trên đỉnh đầu tôi giương ra một cái lưới lớn.

“Xong chưa thế?” Đại Hồng cầm ống mực trong tay, hỏi tôi và sư thúc còn có cả đầu bếp Ngụy đang ôm súng phun lửa với một vẻ mặt đau khổ.



Tôi khẽ gật đầu, sau đó chỉ thấy Đại Hồng cầm một đầu ống mực đưa cho Tuyết Nữ. Vương Uyển Nhu kéo nó một phát, trong lòng bàn tay của hai vị nữ đại hiệp sinh ra một cơn gió, vỗ lên đường ống mực, sau đó chỉ gặp đường ống mực chợt chìm xuống dưới.”Chuẩn bị!” Sư thúc nhìn tôi, đưa tay giúp tôi tháo dây lưng của súng phun lửa, trầm giọng nói: “Lát nữa con ở bên cạnh quan sát trước đi, có hai người sư thúc với đầu bếp Ngụy là được rồi!”

“Ba người cùng bắn sẽ nhanh hơn một chút!” Tôi nhìn sư thúc rồi cười, chỉ thấy ống mực mà Đại Hồng và Vương Uyển Nhu kéo đã dán vào lưng quỷ Thái Tuế.

Giai đoạn đầu, con quỷ Thái Tuế vàng đen kia không hề có chút phản ứng gì, nhưng Đại Hồng với Vương Uyển Nhu khẽ quát một tiếng, vậy mà trên ống mực kia lại hiện lên một đường sáng trắng và xanh, liền nghe được một tiếng két.

Quỷ Thái Tuế chợt co lại, cổ động hết sức lợi hại, tiếp theo ** bên trong cũng lăn ra, ùng ục rung động.

“Đây là lần đầu tiên, sẽ khó một chút, chị chuẩn bị xong chưa!” Đại Hồng chớp đôi mắt quyến rũ nhìn Vương Uyển Nhu một cái, sau đó một tay kéo đường ống mực, tay khác thì trực tiếp đè lên.

“Đừng!” Tôi đã từng nhìn thấy sự lợi hại từ nọc độc của Âm Long, tuy đạo hạnh của Đại Hồng không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức không chịu tác động của nọc độc Âm Long.

“Két!”

Quả nhiên tay của Đại Hồng lập tức tỏa ra làn khói xanh, nhưng cô ta cười càng thêm quyến rũ, mà kỳ quái hơn chính là mực nước của tuyến ống mực kia vốn mang màu đen, thoáng cái lại biến đỏ, còn mang theo từng hạt huyết châu rơi xuống.

“Em có đau không!” Đầu bếp Ngụy thấy hành vi tự mình hại mình này của Đại Hồng thì vô cùng đau lòng, không nhịn được quay đầu hỏi cô ta.

Nhưng Đại Hồng chẳng thèm để ý đến ông ấy một chút nào cả, chỉ càng dùng sức đè tuyến ống mực xuống, nhưng làm sao cũng chẳng thể đè xuống được.

“Uồm!”

Quỷ Thái Tuế hét lớn một tiếng, thân thể chợt phồng lên.

“Đi!” Sơn Thần đột nhiên đẩy tôi một cái, chớp mắt đã kéo tôi đến bên cạnh Đại Hồng, duỗi vết thương trên tay tôi ra, bảo: “Bây giờ, còn không mau nhỏ một chút máu lên trên”

Tôi vẫn còn sững sờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Sơn Thần kéo tay nặn máu lên bên trên.

Tôi đau đến mức hít vào một hơi, song một giọt máu của tôi vừa rơi lên trên ống mực, tuyến mực vốn đã biến thành màu đỏ máu lập tức đen trở lại, tựa như màu đỏ lúc nãy nhìn thấy vì tôi bị chói mắt vậy.

“Vẫn là máu của cô có tác dụng!” Đại Hồng liếc tôi một cái, thân thể bỗng nhiên chìm xuống.

Một giọt đen nhánh rơi lên trên thân của quỷ Thái Tuế, lập tức liền dâng lên một làn khói đen nồng đậm, tiếp theo quỷ Thái Tuế như thể đau bụng, cố gắng muốn lăn lộn.

“Đè!”

Tôi thấy dường như Đại Hồng với Vương Uyển Nhu vẫn còn chưa đủ sức, bèn bước lên phía trước giúp Đại Hồng đè xuống.

Nhưng tôi vừa chạm vào tuyến mực kia, như thể đụng phải một cây nam châm sắt, không thể nhấc nổi tay.

“Ha! Ha!” Đại Hồng nhìn tôi cười ha ha, sau đó cô ta đưa tay ấn vào trong lòng bàn tay tôi, dùng sức đè xuống, bảo: “Vẫn là cô khá đáng tin!”

Tôi nhìn Đại Hồng mỉm cười, cảm giác lúc này cô ta giống hệt với Sư Tụy! Giống thật!