Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 373: Diệt muỗi gây ra họa




Những thi thể đó tan chảy thành nước đi vào trong miệng quỷ Thái Tuế, quỷ Thái Tuế kia lại còn ợ một tiếng cứ như đẩy sức lên cổ nấc một cái. Sau đó, tất cả bắt đầu trở nên trong suốt, tứ chi trắng hếu bên trong càng thêm lồ lộ trước mặt chúng tôi.

Mà ngay sau đó quỷ Thái Tuế bị nước làm nở phồng, toàn bộ nhanh chóng biến to lớn. Tiếp đó nó đột nhiên duỗi cơ thể về phía trước rồi cầm một thể xác gần đó nuốt vào.

Tôi nhìn mà cảm thấy nôn nao trong dạ dày. Sau này, cứ thấy đồ vật gì có bọc là tôi sẽ dứt khoát từ chối.

“Mọi người thấy không?” Người mặc quân phục chỉ vào hố của quỷ Thái Tuế, ghê tởm phất tay, nói: “Mấy ngày mọi người tới, chúng tôi nghĩ đến không dưới trăm cách, nhưng không có cái nào có tác dụng, ngược lại còn xúc tác cho nó to thêm. Nên mới phải tìm mọi người!”

“Chúng tôi không có cách gì!” Tôi rất sợ rằng vị cán bộ này đẩy ca khó xơi này sang cho chúng tôi.

Hài hước ghê, bây giờ chúng tôi cũng đang loay hoay không biết phải làm sao, nào còn có tâm tình đến giúp bọn quan chức giải quyết mấy thứ này chứ.

Sư công gật đầu liên tục không ngừng, lão Miêu rút điếu thuốc lá ra hút hai hơi, chỉ vào người tôi và cô nàng mập, nói: “Cậu nhìn hai cô gái này đi, tuổi nhỏ ỏng ẽo đến nỗi tự bị thương. Cậu thấy chúng tôi còn dẫn theo hai người bị thương đây này.”

Nói xong lão Miêu lại chỉ một ngón tay vào hai cái túi vải bố sau lưng Sơn Thần, vẻ mặt đau khổ, nói: “Hai người này còn bị thương nặng nữa. Đáng lẽ chúng tôi phải lập tức đưa đến bệnh viện lớn!”

“Quân y!” Người mặc quân phục khẽ quát một tiếng, mấy người bên ngoài lập tức đi vào cầm theo súng, không giải thích gì mà trực tiếp cướp lấy Trường Sinh và Nguyên Thần Tịch bên người Sơn Thần.

Tôi thấy bọn họ mở miệng nói, lập tức đã bị hai cây súng chĩa vào đầu, đành phải yên lặng cúi cái đầu cao quý xuống.

Tiếp theo người mặc quân phục cười lạnh một tiếng, chỉ vào hố của quỷ Thái Tuế, nói: “Mọi người không có ấn tượng với thứ này sao?”

Tôi vội vàng ra sức lắc đầu. Lúc này có đánh chết tôi cũng sẽ không thừa nhận rằng tôi đã từng nhìn thấy thứ này. Bây giờ mà nói đã từng nhìn thấy thứ này, không phải thú nhận rằng chúng tôi có liên quan đến con hàng này sao.

“Đúng thế! Chưa thấy bao giờ!” Cô nàng béo cũng gật đầu liên tục, còn ăn ý biểu đạt sự ghê tởm nhìn Thái Tuế trong hố.

Nhưng người mặc quân phục hừ lạnh một tiếng, chỉ vào miếng vải bố phía ngoài, nói: “Trước khi chúng tôi đến, bên ngoài có một miếng bị lửa đốt hỏng thành lỗ, như vậy mấy vị đã nhớ chưa?”

“Cái lỗ đấy thì liên quan gì đến chúng tôi?” Lão Miêu vừa nghe hỏi đến vấn đề này, tinh thần lập tức tỉnh táo lại.

Tôi thấy không ổn, vội vàng nháy mắt ra dấu với Triều Đại Hồng để cho cô ấy và Vương Uyển Nhu đang tàng hình phía sau để ý hơn chút.

“Cái lỗ đấy đúng là không liên quan gì đến mọi người, vậy cái này có liên quan chứ?” Người mặc quân phục từ từ móc ra từ túi áo mấy lá bùa cháy hết một nửa, đưa đến trước mặt tôi, nói: “Cô bé hẳn phải có trí nhớ tốt, phải nhớ rõ mới đúng!”

Tôi biết ngay mà, những lá bùa này không được ném linh tinh, bây giờ thì hay rồi, bị người ta nhặt được làm thành chứng cứ.

“Sau khi đến chúng tôi đã hỏi một số nhà sinh vật học rồi.” Người mặc quân phục lúc này vô cùng ngạo mạn xoay người nhìn quỷ Thái Tuế, hạ thấp giọng, nói: “Tuy nói Thái Tuế này là nấm ma cũng không sai, nhưng nó sinh ra đã ưa âm khí, trừ khi bị thứ gì đấy nó hứng thú thu hút mới ra ngoài. Loại vật này có một đặc điểm phiền phức, đó là không chết được, cho dù bị nổ nát vụn cũng sẽ biến thành các cá thể riêng biệt, rồi từng cái một lại hợp nhất!”

Nghe thật giống như người có thể tái sinh, tôi ghê tởm nhìn quỷ Thái Tuế trong hố lại to thêm gần một nửa, lắc đầu với người mặc quân phục, nói: “Chúng tôi thật sự không biết!”

“Các người không biết vì sao quỷ Thái Tuế lại còn sống!” Gã đột nhiên rống lên, chỉ vào chúng tôi, nói: “Các người làm nó biến thành bộ dạng bây giờ thì phải chịu trách nhiệm!”

Mẹ khỉ!

Tụi quan chức chính là như thế, vô lý không chịu được, chết rồi vẫn còn tìm người khác gây rắc rối.



“Được rồi!” Sư thúc bị gã chỉ ngón tay nên rất xấu hổ, liếc sư công, nói: “Nếu không thì chúng tôi giải quyết vật này?”

“Cái tên nhãi chết tiệt này, nói khí phách thế, đây chính là quỷ Thái Tuế! Thái Tuế đấy!” Sư công tức chết trừng mắt với sư thúc, mắng to: “Con cho rằng đây vẫn là bộ dáng hình người hả? Biến thành hình người thì nó bị hình người hạn chế, cho nên mới bị mấy đứa đả thương. Bộ dáng bây giờ của nó là lợn chết không sợ nước sôi, giờ thì con có thể làm gì nó?”

Tuy rằng lời này của sư công không dễ nghe, nhưng cũng có lý.

Quỷ Thái Tuế bây giờ nhìn qua cứng mềm đều không ăn, ngay cả loại cường toan này cũng không giải quyết được nó?

Người mặc quân phục nhìn chúng tôi than thở, cũng không vội vàng mà chỉ vẫy tay, nói: “Tôi đã báo việc này lên, các người từ từ suy nghĩ biện pháp cũng được.”

“Nhưng chúng tôi phải cấp thiết trở về Hoài Hóa!” Tôi đột nhiên nghĩ đến một cách có thể thoát thân, lập tức nghĩ đến cục trưởng Cao.

“Tôi đã thông báo cho cục trưởng Cao, ngày mai tầm này bọn họ sẽ đến đây.” Người mặc quân phục chẳng thèm để ý, chỉ ra phía ngoài, nói: “Chỗ kia để lại cho các người hai cái lều quân dụng, các người tự chia nam nữ ở trong đấy. Không có sự đồng ý của tôi, không ai được phép rời khỏi nơi này!”

“Cậu đây là giảm lỏng chúng tôi?” Sư thúc không nghĩ rằng còn có chiêu như vậy, bất mãn hét lớn: “Cậu không có quyền này!”

“Tôi có!” Người mặc quân phục khẽ quát một tiếng, chỉ vào quân hàm trên vai bản thân, nói: “Chỉ dựa vào cái này là được phép!”

Được rồi.

Sư thúc vừa nhìn thấy cái quân hàm kia liền lập tức nhụt chí, kéo tôi đi ra ngoài, nói: “Trước hết chúng ta thương lượng xem còn có cách nào không!”

“Chúng tôi có thể đi không?” Sơn thần đại nhân thấy không có việc của ông ta, cười nói ha hả: “Tôi và cháu gái chỉ đi theo dẫn đường, cũng không có ích gì, cậu nhìn đi?”

Tôi nghe Sơn Thần đại nhân nói lời này nhẹ nhàng ghê, đúng là ông ta và Tuyết Nữ đi theo dẫn đường, nhưng tại sao ông ta không nói cho bọn họ biết dẫn đường là thế nào? Ngày đi nghìn dặm vẫn chưa đủ ấy!

“Tôi không quan tâm ông có dẫn đường thật hay không, chỉ cần ở đây thiếu một người trong các người, những người khác sẽ phải ở đây chờ tất cả mọi người quay lại!” Người mặc quân phục nhìn qua chắc chắn am hiểu huấn luyện binh lính, không chút để ý xua tay, nói: “Các người ai muốn chạy cũng được, nhưng hai người bị thương kia chắc chắn là không đi chạy được!”

Tôi lập tức cảm thấy hơi bó tay, liếc mắt nhìn sư công vẫn không lên tiếng, Đại Hồng, Vương Uyển Nhu và đầu bếp Ngụy dĩ nhiên cam chịu xoay người đi ra bàn bên ngoài xuống.

Đồ ăn tối trong quân đội cũng không tệ lắm, kỳ lạ là có rất ít thịt, xem ra những đặc cảnh này chứng kiến quỷ Thái Tuế ăn thịt nhiều rồi, nên không ham thích gì miếng thịt.

Ăn cơm tối xong, bởi vì có người của quân đội trông coi nên chúng tôi chỉ quanh quẩn bên bàn uống trà nhìn người mặc quân phục chỉ huy các đặc cảnh bố trí ngày mai.

Tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ, đây là rừng sâu núi thắm nên cũng chỉ có từng đấy người, bọn họ lại không được tháo mặt nạ bảo hộ xuống, cái này phải có đạo đức nghề nghiệp cao cả cỡ nào ta.

Đêm vừa khuya cần phải dùng đến đèn pha quân dụng cỡ lớn, muỗi vo ve khắp nơi, phun cả một lọ thuốc diệt côn trùng cũng không có tác dụng!

Tôi bị cắn đến nhát thứ ba thì không chịu được nữa, nhìn thẳng vào lão Miêu, Trường Sinh không có ở đây, loại chuyện này thế này nên để lão ra tay thì hay hơn.

Tôi thật sự bội phục những đặc cảnh kia, trời nóng như vậy mà mặc như thế, điểm tốt duy nhất là không con muỗi nào cắn được.

“Hớ hớ!” Lão Miêu tôi nhìn đến nỗi hoảng sợ, cam chịu nói: “Nhỏ phá sản quả nhiên vẫn phá của như vậy!”

Nói xong lão chợt rít một hơi thuốc lá, ngửa đầu lên trời rồi thở ra một hơi thật dài.



Mùi thuốc lá lập tức lấp đầy không khí, hắc đến nỗi người mặc quân phục phải ho khan vài tiếng, trừng mắt nhìn lão Miêu mấy lần thậm chí định mắng chửi luôn rồi, nhưng lại bị mấy người chúng ta trừng lại, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.

Ngay tại thời điểm gã câm miệng, toàn bộ tụi muỗi đang bay lượn bên trên đèn pha cứ như thiếu dầu, trực tiếp hạ cánh xuống.

“Này…” Người mặc quân phụcnhìn hai đĩa nhang muỗi xung quanh, im lặng ngậm miệng lại.

“Ái ui!” Sư thúc đưa tay lên sờ, im lặng nói: “Cuối cùng cũng không còn muỗi. Lão Miêu, tôi luôn muốn hỏi ông xem bên trong thuốc lá của ông chứa cái gì thế? Sao cái gì cũng làm được?”

“Bịch!”

Sư thúc vừa dứt lời, bạo kích hạt dẻ của sư công đã an tọa trên đầu ông ấy, mắng to: “Cái thứ thiếu hiểu biết, cái này mà ngươi cũng không nhìn ra được hả?”

Thật ra thì tôi cũng muốn hỏi ấy, nhưng nhìn sắc mặt sư công xanh mét mắng chửi làm sư thúc mất hết thể diện, tôi vội vàng giả bộ hiểu biết thu sự tò mò trên mặt lại, nhân tiện xoay mặt của tiểu Bạch lại, tránh để cái miệng đang mở to của nó bị sư công nhìn thấy.

“Bịch!”

“Con cũng thế!” Dĩ nhiên sư công cũng không để tôi thoát, cốc một cái rõ đau vào đầu tôi: “Con với La Trường Sinh khá như vậy, có biết bên trong là cái gì không? Cũng không đoán được sao?”

“Không phải là muốn làm cái gì thì giả trang thành cái đó sao? Có gì hay mà đoán!” Tôi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra sờ đầu nói.

Dù sao thì có đáp án vẫn hơn không có, đúng không?

Ngộ nhỡ không đúng, tôi vẫn có thể nói là Trường Sinh vốn không nói cho tôi biết? Với lại đáp án này quá hoàn mỹ!

Tôi đang hít vào một hơi đắc ý liếc sư thúc thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, so với mùi cường toan giội vào trong hố còn quái lạ hơn, hơn nữa còn rất nồng!

“Hà!” Tôi tranh thủ bịt miệng lão Miêu đang cố gắng phun khói lại, dùng sức hít một hơi.

Ôi mẹ ơi, tôi cảm giác mắt xót quá, mùi hương đậm đến mức làm cay mắt.

“Không ổn rồi!” Đại Hồng và sư công đồng thời tỉnh lại, nhìn điếu thuốc của lão Miêu nói: “Bên trong chứa bột người chết đúng không?”

“Đúng thế!” Lão Miêu vẫn còn đang hút thuốc gật đầu đắc ý, cười ha hả nói: “Dùng xương cốt người chết để thu hút côn trùng là cách hiệu quả nhất, tôi can đoan đến tối ngày mai, trong phạm vi mấy dặm quanh đây sẽ không còn con côn trùng nào…”

Lúc tôi nghe thấy bột người chết thì tôi đã tuyệt vọng rồi, giúp đỡ sư thúc nhanh chóng cõng sư công lên, hét lên với người mặc quân trang: “Nhanh chân lên! Qủy Thái Tuế sắp đến!”

“Là sao” Người mặc quân phục vẫn đang mơ hồ không hiểu.

Tôi vội vàng kéo gã lại, chỉ thấy tấm vải lều phía sau thoáng cái đã bị xe kéo ra, quỷ Thái Tuế màu vàng với cơ thể bọc mủ chậm rãi chui ra từ bên trong.

Cơ thể của nó đi qua nơi nào, mọi thứ ở nơi đó đều bị ăn mòn, sau đó là bị hút vào.

Tôi nhịn không được mắng bản thân hèn hạ, rảnh quá hay sao mà nhìn lão Miêu làm cái khỉ gì.

Con quỷ Thái Tuế vốn chỉ ăn người chết để sống, lão Miêu thích nhất là dùng bột người chết, đây chẳng phải là dẫn quỷ Thái Tuế đến sao!