Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 302: Đầu bếp và Đại Hồng




Lúc sư thúc nói đến tình nhân tôi còn chưa hiểu lắm, nhưng Âm Long đã cực kỳ hưng phấn thè lưỡi rắn phì phì, đuôi không ngừng đập bàn như thể vỗ tay.

“Mày yên lặng một chút.” Tôi hiểu ra, lập tức đỏ mặt, cố gắng mở đôi mắt đang giàn giụa nước ra nhìn đầu bếp Ngụy lúc này mặt đã đỏ như đít khỉ, nói: “Không phải ông có vợ rồi sao?”

“Người vợ mà tôi đồng ý chính là cô ấy!” Đầu bếp Ngụy bị sư thúc cười nhạo khiến cho da mặt ông ấy cũng dày thêm. Ông ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ rực bên trên đỉnh đầu và nói: “Những gì tôi biết đều do cô ấy nói.”

“Thế hiện giờ cô ta đâu rồi?” Tôi không quan tâm lịch sử tình yêu của đầu bếp Ngụy, tôi chỉ muốn biết ngoại trừ chúng tôi thì còn có ai biết rõ chuyện của Kiến Mộc và quan tài đá Si Vưu nữa không.

Đầu bếp Ngụy đỏ mặt, lẩm bẩm: “Cô ấy đi rồi.”

“Nói thử xem! Chuyện gì đã xảy ra? Không chừng tôi có thể giúp anh tìm cô ấy?” Sư thúc vội vươn tay đẩy đầu bếp Ngụy, vẻ mặt như thanh niên xấu vậy.

Cái mặt mo của đầu bếp Ngụy lại bắt đầu đỏ lên. Ông ấy nhìn tôi, nói: “Nếu như không có cô thì chắc tôi đã không nhớ nổi cô ấy.”

Tôi nghe ý tứ của lão già này dường như là ông ấy không muốn nhớ lại. Lòng tôi thầm mắng ông ấy gây thêm phiền toái cho chúng tôi, nhưng ngoài miệng lại chỉ giống sư thúc giục ông ấy mau nói. Tôi chỉ mong sẽ kiếm được thông tin nào đó từ chuyện tình của ông ấy.

Lúc đầu bếp Ngụy đi ra từ cây tùng cổ thì ông ấy đã trông như thế này rồi, nhưng đầu óc của ông ấy thì cứ tỉnh tỉnh mê mê trong rất nhiều năm. Người trong thôn cũng chẳng coi chuyện ông ấy xuất hiện là gì to tát, chỉ nghĩ ông ấy là kẻ ngốc đi từ bên ngoài đến. Họ để ông ấy đi theo đám trẻ con, nhà ai có việc hiếu hỉ thừa đồ ăn thì cho ông ấy một chút. Nhưng đầu bếp Ngụy còn nói, lúc không ai cho đồ ăn thừa thì ông ấy cũng sẽ không cảm thấy đói. Dù có người cho ông ấy khoai lang thì sau lưng ông ấy cũng sẽ tặng cho đứa trẻ khác.

Ở lâu trong thôn, chuyện ông ấy cần làm cũng nhiều thêm. Người trong thôn không hề làm khó ông ấy mà còn dạy ông ấy trồng trọt, xây nhà. Họ đều là người trung hậu nhưng trong những năm đó, mọi người đều gọi ông ấy là A Ngốc. Cho tới một ngày nọ đầu bếp Ngụy phát hiện một cô gái mặc áo đỏ đứng dưới gốc cây tùng nơi ông ấy trú ẩn, lúc đó ông ấy mới biết A Ngốc có ý nghĩa gì.

Đầu bếp Ngụy nói đến cô gái áo đỏ thì khuôn mặt lập tức đỏ rực như quần áo của cô gái trong miệng ông ấy vậy.

Khoảng thời gian sau đó họ cũng giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác. Cô gái kia dạy đầu bếp Ngụy nấu cơm, dạy ông ấy học chữ. Cô ấy nói rất nhiều với ông ấy về chuyện ở nơi gọi là “linh giới”, quan tài đá Si Vưu và Kiến Mộc.

“Cô gái kia lúc nào cũng mặc đồ đỏ, dáng dấp còn cực kỳ xinh đẹp nữa phải không?” Tôi vừa nghe chữ “linh giới” thì trong đầu lập tức lóe lên một khả năng, không phải là người kia đấy chứ?

Khuôn mặt phiếm hồng của đầu bếp Ngụy lập tức như sắp nhỏ máu. Ông ấy gật đầu nói: “Cô ấy đẹp hơn tất cả những cô gái khác tôi từng gặp.”

Tôi nghĩ dù có dùng cách dạy dỗ của Đại Hồng thì mình cũng không thể dạy cho đầu bếp Ngụy mấy từ như “đào chi yêu yêu” để miêu tả phụ nữ xinh đẹp, bèn khoát tay nói: “Thế sau đó cô ấy biến mất như thế nào?”

“Có một đêm nọ, cô ấy nói với tôi rằng, nếu có một ngày một mảnh gỗ cho tôi có cảm giác đặc biệt xuất hiện trong thôn thì nhất định tôi phải rót hết linh lực vào trong mảnh gỗ ấy để nó mau chóng nảy mầm.” Đầu bếp Ngụy nói rồi đưa tay vuốt v e Kiến Mộc, giọng nói nặng nề: “Nhưng đêm hôm ấy, hai chúng tôi… Hai chúng tôi…”

“Anh có thể không nói, dù sao chúng tôi đều hiểu.” Sư thúc nháy mắt với chúng tôi mấy cái, vô cùng khẳng khái buông tha cho đầu bếp Ngụy mặt mày đã đỏ đến mức khó có thể hình dung.

Quả nhiên đầu bếp Ngụy hết sức phối hợp thở dài mấy cái, nhìn chúng tôi rồi nói: “Sau đêm đó cô ấy đi mất. Tôi muốn ra khỏi thôn tìm cô ấy, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô ấy xinh đẹp như vậy mà lại bị tôi… Tôi cũng chẳng biết tại sao mỗi lần nghĩ tới cô ấy là ngực lại đau, nên đã chậm rãi quên đi cô ấy.”



“Anh đúng là diễm phúc đầy mình.” Sư thúc chắc đang nghĩ đến Đại Hồng xinh đẹp, vỗ vai đầu bếp Ngụy, bùi ngùi mãi không thôi.

Tôi quan sát khuôn mặt còn chưa hết đỏ cộng thêm hai bên trái và phải vẽ phù của đầu bếp Ngụy, thực sự nhìn ông ấy không giống nói dối.

Nhưng Đại Hồng chưa từng đề cập đến chuyện này. Chẳng lẽ còn có một người đẹp khác giống như Đại Hồng thích mặc áo đỏ, đến từ linh giới, lại hiểu rõ tường tận về Kiến Mộc và quan tài đá?

Tôi cảm thấy khả năng là Đại Hồng vẫn lớn hơn một chút.

“Cô ấy có nói làm sao để rót linh lực của anh vào trong Kiến Mộc không?” Sư thúc cảm khái xong thì vẫn không quên mục đích của chúng tôi. Ngón giữa của ông ấy kẹp lấy Kiến Mộc trong tay đầu bếp Ngụy, gác lên bờ vai ông ta như thế bạn bè thân thiết.

Đầu bếp Ngụy chỉ lắc đầu, nói: “Dù cho tôi có thể tập trung linh lực rót vào thì nếu không có rễ của cây tùng ngàn năm hấp thu linh khí, Kiến Mộc cũng không thể nảy mầm.”

“Haizz.” Sư thúc thở dài thật sâu, nặng nề ngồi xuống rồi nói: “Hay lắm, tới đây trắng tay một phen rồi nhỉ? Đến cái sơn thôn này nghe chuyện tình yêu của một cái cây, chúng ta có thể coi là người đầu tiên đấy!”

Tôi nhìn cái người rõ ràng đang bắt đầu trở nên vô lại như năm năm trước này, chân thành nghĩ lại xem sư thúc mình thấy lúc vừa tỉnh lại có phải là giả không.

Còn đầu bếp Ngụy vẫn đang vuốt v e Kiến Mộc, dường như vẫn cố nhớ chuyện gì đó.

Trường Sinh thấy đầu bếp Ngụy dường như rất đau lòng thì thoáng liếc nhìn tôi. Sau đó anh cẩn thận nói chuyện của Đại Hồng cho ông ấy nghe, còn nhấn mạnh rằng Đại Hồng mất trí nhớ không nhớ được chuyện trước đây.

“Thật sao?” Đầu bếp Ngụy đập mảnh Kiến Mộc lên bàn, kéo tay Trường Sinh vui mừng nói: “Tôi cùng các người đi tìm cô ấy, nhanh lên. Tôi… tôi… đi thay quần áo.”

“Ngụy Quốc Khánh!” Tôi nhìn đầu bếp Ngụy đang định đi vào trong, đột nhiên nghĩ đến một khả năng bèn xông đến, nặng nề vỗ vào bả vai ông ấy rồi nói: “Ông còn sống không?”

“Tôi vẫn sống mà.” Đầu bếp Ngụy sững sờ nhìn tôi, mặt đầy vẻ không ủng hộ, nói: “Tôi không bảo là tôi chết mà? Các người mau dẫn tôi đi tìm cô ấy.”

“Cái gì?” Lông mày Trường Sinh nhíu lại, anh nặng nề nhìn đầu bếp Ngụy: “Nhưng tôi không cảm giác được ông có thực thể.”

“Anh làm trò quỷ gì thế? Không phải anh bảo đây là mộ phần của anh sao?” Sư thúc cũng bị hù dọa, cơ mặt căng thẳng, cắn răng ken két, nói.

Đầu bếp Ngụy cực kỳ vô tội nhìn bọn tôi, nói: “Không phải các người đã nói rồi sao? Người hóa ra từ trong linh thụ tuy có liên hệ với cây nhưng cũng đã tách ra. Cho nên cây có bị đốt thì tôi cũng chưa chắc đã chết.”

“Thế ông bảo rằng cây bị đốt thành tro thì ông sẽ không có khả năng tồn tại là sao?” Tôi nhìn khuôn mặt hết sức thành thật của đầu bếp Ngụy, thật sự không nghĩ ra được người vừa gặp mặt đã gọi chúng tôi đến ăn mì sau đó nói chúng tôi đang ngồi trong mộ của ông ấy rốt cuộc là người chết hay là người sống?

Đầu bếp Ngụy bĩu môi, chỉ chỉ phía trên nói: “Cây và linh thụ tách biệt không sai, nhưng chuyện này cũng giống như sinh con đẻ cái bình thường. Tôi phát triển đến một mức nhất định cũng có thể hóa thành cây.”

“Chẳng lẽ ông là…” Tôi đột nhiên nhớ đến gốc cây tùng chỉ cao bằng nửa người bị mèo trắng cào mấy lần đã rơi xuống đất kia, thận trọng nói: “Ông biến thân thể của mình thành gốc cây tùng sau đó sửa chữa một ngôi mộ để linh thể sống?”



“Đúng thế đấy.” Đầu bếp Ngụy lắng nghe cực kỳ chăm chú rồi khẽ gật đầu Ông ấy cầm một hạt thông trên bàn lên, giải thích: “Thật ra tôi cũng giống như hạt thông này, đều do cây cổ tùng tạo thành. Chẳng qua cây tùng mất hơn ngàn năm hoặc dài hơn mới có thể tạo ra tôi, còn hạt thông chỉ cần một năm mà thôi. Sau đó hạt thông có thể mọc thành cây, vậy tôi cũng có thể.”

“Chuyện này mà cũng nghĩ ra được?” Sư thúc híp mắt, thật sự không thể hiểu nổi cách sinh trưởng của thực vật.

Tôi nhìn đầu bếp Ngụy, đột nhiên hơi hiểu ra vì sao ông ấy lại nói cổ tùng sợ bị chết rét nên đã tạo ra ông ấy. Đó là cổ tùng đang lưu lại hạt giống!

Mất công tôi còn nghĩ, cổ tùng hóa linh thể của mình thành một đầu bếp vì sợ dân trong thôn không có cơm ăn nên tặng đầu bếp cho bọn họ. Nghĩ lại thì có thể cổ tùng sợ linh thể của mình không có cơm ăn nên mới tạo cho ông ấy khuôn mặt của đầu bếp, như thế thì không thể đói được nữa.

Chuyện linh thụ có thể hóa thành cây này thật tình tôi chưa từng nghe qua. Đầu bếp Ngụy giải thích một hồi tôi mới hiểu được đại khái.

Chuyện này thật ra là một cuộc trao đổi mà thôi. Linh thụ lúc rời khỏi cổ tùng đã mang theo một nửa linh lực của nó, nhưng nếu cổ thụ xảy ra chuyện gì thì linh thụ vẫn có thể dùng một nửa linh lực ấy hóa thành cây, cái cây này hiển nhiên sẽ có linh lực.

Việc này giống như lúc trước Ngụy Yến muốn đưa tiền cho tôi để khi cô ấy đầu thai tôi sẽ trả lại cho cô ấy. Khác là cái được chuyển giao ở đây chính là linh lực, vì để sau khi chuyển thế cổ tùng có thể dùng. Tuy rằng nó không thể chắc chắn sẽ mọc ra cùng loại cây nhưng ít ra cũng đã có người thừa kế.

Sau khi đầu bếp Ngụy nói xong thì giương mắt nhìn bọn tôi, hỏi: “Vậy các người có thể đưa tôi đi tìm cô ấy không?”

Tôi nhìn khuôn mặt bóng loáng của ông đầu bếp bắt đầu phiếm hồng, đột nhiên hơi hoài nghi sở thích của Đại Hồng. Tôi nhìn thoáng qua Trường Sinh, nói: “Đại Hồng thật sự thích đầu bếp Ngụy?”

“Em đừng nói ra.” Trường Sinh liếc nhìn đầu bếp Ngụy đang vô cùng hưng phấn bắt đầu thu dọn đồ đạc trong mộ, thấp giọng nói với tôi: “Linh lực của Đại Hồng đều đến từ Linh giới. Nhưng nếu cô ấy rời khỏi Linh giới quá lâu thì sẽ cạn kiệt linh lực, đành phải bổ sung ở nhân gian. Chắc là lúc đó cô ấy tìm tới đầu bếp Ngụy vì muốn lấy cái đó… cái đó…”

Tôi thấy Trường Sinh mới nói thôi mà đã đỏ bừng hết cả vành tai, chợt cảm thấy hai má mình cũng nóng lên khó hiểu. Tôi đành phải giống như sư thúc, gật đầu nói với anh: “Anh không nói được, em hiểu mà. Đại Hồng đã dùng phương pháp kia để hút lấy linh lực trên người đầu bếp Ngụy phải không?”

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi lo cho đầu bếp Ngụy. Nếu ông ấy biết được Đại Hồng tìm tới ông ấy chỉ vì một nửa linh lực của cổ tùng ngàn năm thì chẳng biết có ở lì trong cái mộ này không ra ngoài nữa hay không.

“Ừm, đừng cho đầu bếp Ngụy biết.” Trường Sinh liếc con mèo trắng đang vui vẻ nhảy lên vai đầu bếp Ngụy, nhỏ giọng nói: “Chắc ông ấy sẽ không vui đâu.”

Tôi đồng ý, khẽ gật đầu. Chắc hẳn ông ấy vẫn nghĩ Đại Hồng thích mình.

Nhưng mà chuyện này cũng khó mà biết được!

“Đi thôi!” Đầu bếp Ngụy mặt mày vui phơi phới hét lớn với bọn tôi.

Chẳng biết ông ấy dùng cách gì. Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó đã đứng trên một gốc cây tùng cao bằng nửa người.

Đầu bếp Ngụy cười hì hì bước vào bên trong cây tùng kia. Sau đó cây tùng chợt biến mất tăm, chỉ còn đầu bếp Ngụy đứng đó cười nói với chúng tôi: “Đến Hoài Hóa rồi các người phải tìm một ít đất cho tôi đấy nhé!”