Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 299: Ăn mì trong mộ




Cả đường chúng tôi đều đi theo con mèo trắng đang ve vẩy cái đuôi, thấy nó ra khỏi con đường nhỏ, sau đó đi về phía trước một lát, lúc chui vào rừng thông còn không quên quay đầu kêu hai tiếng với chúng tôi sau đó Âm Long sung sướng chui vào theo nó.

“Đây không phải là bắt chúng ta đi chui lỗ chó mà là đi đường của mèo hả!” Sư thúc nhìn con mèo trắng kia, đạp mấy phát vào chỗ con mèo đi vào, túi đựng rác trong tay thì nhét vào ba lô của tôi, ông ấy kéo tay tôi đi vào trong.

“Đi thôi!” Tôi lấy đèn pin trong tay chiếu vào rừng thông tối đen, đột nhiên phát hiện hình như lần trước lúc chúng tôi đến đây cũng không hề đi đến nơi tối như này.

“Meo!”

Con mèo trắng dừng trước mặt không xa, gấp gáp kêu hai tiếng với tôi, đợi chúng tôi theo kịp.

“Haiz! Nửa đêm nửa hôm đi theo một con mèo!” Sư thúc thở dài một tiếng, chỉ đành cùng chúng tôi đi vào trong.

Tôi bị Trường Sinh kéo, chẳng thèm nhìn xuống dưới chân mà trực tiếp đi thôi nhưng đèn pin trong tay lại không dám chiếu đến chỗ con mèo kia.

Con đường đi ra khỏi thôn thần lưu lại cho tôi ấn tượng rất sâu sắc mà con đường nhỏ bên ngoài thôn Đại Tùng khiến chúng tôi phải đi theo vòng lớn.

“Sạt! Sạt!”

Mọi người đều không nói chuyện, cả cánh rừng tùng chỉ còn lại tiếng chân chúng tôi đạp lên củi lá.

Cứ đi sâu vào bên trong gần nửa giờ, cũng không biết con mèo này có dẫn chúng tôi đi đường vòng không, sau đó tôi lại thấy nó dừng lại tại gốc cây thông cao bằng nửa thân người, nó nhìn chúng tôi, duỗi móng vuốt cào vào lớp vỏ cây tùng.

Tôi nhìn dáng vẻ nó như đang gãi ngứa rồi cũng dừng lại dùng đèn pin soi ra bốn hướng, còn nhớ Điền Đại Thu giấu mấy con cương thi của gã trong rừng thông, lần này cũng không biết đầu bếp Ngụy giấu gì bên trong nữa.

“Ồ!” Bên tai truyền đến tiếng kêu nhỏ của sư thúc, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy những chiếc lá thông trên cây thông thấp bé kia rơi xuống như mưa trút, mà những lá thông đó giống như vừa rơi xuống đã lập tức biến mất rồi dung hòa vào trong đất.

“Cẩn thận một chút!” Trường Sinh kéo tôi về một bên rồi dặn dò.

“Xì!” Âm Long không đồng tình xì lưỡi rắn về phía chúng tôi rồi nhân lúc một lá thông rơi xuống, nó cũng theo đó chui vào đất luôn.

“Âm Long!” Tôi nhìn xong thì kinh hãi, bên dưới có chuyện gì còn chưa được làm rõ mữa?

Âm Long tự mình chui xuống, liệu có phải lao đầu vào chỗ chết không?

“Meo!”

Con mèo kia còn ghét bỏ Âm Long chui vào đất không được nhanh, giơ móng vuốt nhỏ đẩy đuôi Âm Long sau đó ngẩng đầu, đôi mắt xanh phát sáng nhìn về phía chúng tôi, móng vuốt nhỏ liên tục vỗ xuống đất.

“Nó muốn chúng ta cũng chui xuống đất sao?” Sư thúc nhìn một lúc lâu mới hiểu ra, ông ấy nghiêng đầu hỏi chúng tôi.

Tôi còn chưa mở miệng nói gì thì đã thấy một dây mây mọc ra từ tay trái Trường Sinh vươn ra quấn lấy lá thông, sao đó dây mây ấy với lá thông cùng nhau chui vào đất.

“Soạt!”

Tôi kéo tay phải Trường Sinh, thấy lá thông kia từ từ rơi xuống đất, lòng tôi có hơi căng thẳng.



Lá thông kia vừa chạm đất, thân thể Trường Sinh cũng theo đó nghiêng ngả, bàn tay trái bị một lực khổng lồ kéo về phía trước.

Đến cả tôi cũng đứng không vững, bổ nhào lên phía trước cùng cậu sau đó thấy Trường Sinh đã ngã ra đất, một nửa thân người chìm xuống.

“Nhóc Dương!” Sư thúc kinh ngạc hô lên rồi đưa tay ra kéo tôi lại.

“Meo!”

“A!” Tôi chỉ nghe thấy con mèo trắng kia kêu lớn một tiếng, sau đó sư thúc đụng mạnh vào tôi rồi chỉ còn thấy một mảnh lá thông nằm yên tĩnh trên nền đất, đầu chạm vào thứ gì đó mềm mại thế rồi cảm giác mất trọng lực ập đến,

“Xì!”

Sau đó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Âm Long trong một chiếc bát tô lớn đặt trên một chiếc bàn với thuần gỗ le lưỡi rắn về phía chúng tôi rồi lại nhanh chóng vùi đầu vào bát.

Trong bát tỏa ra mùi thơm, tôi vậy mà vừa ngửi xong đã cảm thấy nước miếng trong miệng ứa ra.

“Đến rồi thì ngồi đi!” Còn chưa hiểu gì thì đã nghe có tiếng người nói với chúng tôi.

Tôi ngoảnh đầu ra nhìn thì thấy đầu bếp Ngụy đang mặc quần áo làm việc màu lam, bưng một cái bát lớn bốc hơi nóng nghi ngút vẫy tay với chúng tôi.

“Meo!”

Con mèo trắng kiêu ngạo kêu lên với đầu bếp Ngụy, nhẹ nhàng nhảy lên chiếc bàn thuần gỗ kia, nhìn Âm Long ngấu nghiến trong cái bát lớn.

“Lần trước đã nói là sẽ nấu mì cho mọi người rồi, nhanh ăn đi!” Đầu bếp Ngụy hình như chẳng hiếu kỳ gì về việc chúng tôi tìm tới đây lúc nửa đêm canh ba cả, đặt một bát gì đó to đùng lên mặt bàn rồi quay người sau đó lại đến bên cạnh lấy ra bốn bộ bát đũa để lên.

Tôi nhân lúc ông ấy lấy bát đũa đã đánh giá xung quanh, bên dưới chân vẫn là mặt cỏ xanh xanh, bốn phía xung quanh cũng đầy cây thông nhưng kỳ lạ là những cây thông này đã được sắp xếp phương hướng, giống như một bức tường, hơn nữa đồ đạc trong nhà đều là thuần gỗ, đến cả da cũng không có.

“Đầu bếp Ngụy?” Tôi cẩn thận kéo Trường Sinh gần lại, thực sự nghĩ không ra sao bọn tôi lại đến được nơi này.

Vừa rồi rõ ràng chúng tôi đi theo con mèo trắng kia vào rừng thông, cũng chỉ vấp ngã một cái thôi mà đã đến tận chỗ cổ quái này rồi.

“Ăn trước đã.” Đầu bếp Ngụy đưa bát qua gắp từ trong đĩa lớn hai gắp mì vào bát sau đó chan thêm một thìa canh rồi ấn vào tay tôi.

Mì kia cũng có mùi thơm dịu, thơm giống như thứ trong tô lớn mà Âm Long đang ăn ngấu nghiến, miệng tôi ứa nước miếng.

“Meo!”

Con mèo trắng kêu một tiếng với tôi rồi lập tức thè lưỡi li3m cái bát đầu bếp Ngụy để trước mặt nó, lôi lên một sợi mì rồi còn nhìn tôi đầy khinh thường.

“Món mì này là món tủ của tôi đó! Nào, nhóc con nếm thử xem!” Đầu bếp Ngụy gắp một bát mì đặt vào tay Trường Sinh.

Tôi nhìn Trường Sinh còn không biết xử lý thế nào, lòng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hình như mùi thơm này có hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra được là gì.



“Sụp!” Trường Sinh nhìn tôi rồi ăn một miếng mì lớn, sau đó gật đầu với tôi.

Lúc này tôi mới bưng bát mì rồi ngồi xuống ghế, sau đó nhìn sư thúc cũng đang bị đầu bếp Ngụy ấn xuống ngồi trước bàn, ông già này còn hí hửng bưng ra các loại dưa cải từ sau rừng thông, rồi không ngừng giới thiệu cách làm cho chúng tôi, không cho tôi cơ hội chen miệng vào luôn.

“Sụp! Sụp!”

Tôi ăn một miếng mì, nói thật lòng sợi mì mềm nhũn, nước canh càng tươi ngon, mà sau khi nhai sợi mì còn thấy có hương thơm nhẹ khiến tôi không nhịn được ăn thêm vài miếng.

“Làm mì này ấy à, trước hết nhào bột nhất định phải dùng đủ lực. Người phương nam luôn thích ăn mì dẹp nhưng bọn họ không biết đó thôi, mì thủ công này… Nào! Ăn thêm bát nữa!” Đầu bếp Ngụy thấy chúng tôi ăn hăng quá nên ông ấy nói càng hăng hơn.

“Khụ! Khụ!” Lúc này Trường Sinh ăn hai ba miếng đã hết sạch bát mì, ho lên một tiếng rồi không để ý đến đầu bếp Ngụy nói ăn thêm một miếng gì đó nữa, cậu lấy chiếc túi bóng từ trong ba lô tôi ra, đặt lên bàn: “Kiến Mộc!”

“Hả… ăn mì xong trước đã.” Đầu bếp Ngụy nhìn chiếc túi bóng đen xì kia, giống như “Kiến Mộc” là thứ gì đó tầm thường lắm, sau đó ông ấy không cho phép giải thích rồi lấy thêm cho Trường Sinh một bát mì nữa: “Lần trước lúc cậu đến đây, tôi có nói để tôi nấu mì cho cậu ăn, cậu lại bảo phải đợi nhóc Dương đến cùng, lần này phải ăn nhiều lên một chút ha!”

Lúc này tôi mới nhớ ra Trường Sinh từng đi tìm đầu bếp Ngụy một mình, còn có mấy con trùng mềm mềm đối phó được với tơ hồn trong tay cậu, chẳng trách lúc nãy cậu ăn mì thoải mái như thế, hóa ra là do người ta cố tình chuẩn bị cho cậu.

“Nào! Nhóc Dương cũng ăn thêm bát nữa, sau này sinh cho thằng nhóc Trường Sinh này thằng cu mập mạp!” Đầu bếp Ngụy cũng mặc kệ trong bát tôi còn mì hay không, lại lấy thêm cho tôi một gắp mì to nữa, thuận tay cũng thêm vào bát con mèo trắng một đũa.

“Xì!” Ông ấy vừa đặt đũa xuống, Âm Long đang ngây ra trong bát to lại không đồng ý, ngậm một sợi mì trong miệng rồi xì ông ấy.

Đầu bếp Ngụy cười ha ha, rồi lại gắp thêm cho Âm Long một đũa lớn: “Đồ sành ăn này!”

“Cái đó, sư phó Ngụy, anh có biết Kiến Mộc này không?” Sau khi rơi xuống, sư thúc còn chưa có cơ hội mở miệng, lúc này ông ấy ngẩng đầu lên từ bát mì rồi nhìn đầu bếp Ngụy: “Chúng tôi nghe nói nếu như ngâm Kiến Mộc vào trong máu của thần cổ, sau đó chôn dưới gốc cổ mộc để dưỡng thì Kiến Mộc có thể nảy mầm sau đó giải được cổ tính!”

“Không phải tất cả cổ độc!” Chiếc đũa đầu bếp Ngụy đang dùng để gắp thêm mì cho Trường Sinh khựng lại, ông ấy hạ tay xuống, lấy chiếc muôi múc thêm nước canh cho Trường Sinh rồi nói: “Là giải cổ độc của Si Vưu trong quan tài đá, cũng là thằng nhóc Trường Sinh với Nhóc Dương, còn cả thằng nhãi tên Nguyên Thần Tịch mà Trường Sinh nói đến!”

Tôi trừng mắt nhìn Trường Sinh, thằng nhóc này chuyện gì cũng nói với đầu bếp Ngụy hết, sư công còn bảo chúng tôi phải giả vờ không biết để đi nghe ngóng đầu bếp Ngụy, thực ra trong lòng đã biết ông ấy là người thế nào rồi.

“Anh đã nghe Trường Sinh nói những chuyện đó thì dễ giải quyết rồi!” Sư thúc bưng bát lên, uống một ngụm canh rồi đưa bát lại cho đầu bếp Ngụy: “Cho tôi thêm một ít nữa, cơm của khu phục vụ không ngon tẹo nào!”

“Anh không thể ăn thêm nữa!” Đầu bếp Ngụy lắc đầu với sư thúc sau đó không cho ông ấy nói gì thêm mà lại gắp cho tôi thêm hai đũa mì nữa.

Tôi thực sự không nghĩ ra tại sao ông ấy lại kiên trì cho chúng tôi ăn mì đến thế, lại còn chỉ cho tôi với Trường Sinh nhưng nghĩ tới còn phải xin người ta giúp đỡ, hơn nữa dù sao thì mì này cũng không tệ, ăn từng miếng lớn là được.

Sư thúc nhìn còn gần một nửa mì còn thừa lại, bĩu môi: “Mì này của anh thực sự không tệ lắm!”

“Là rất ngon! Nhưng anh không thể ăn nhiều!” Đầu bếp Ngụy nhìn sư thúc, duỗi tay cầm bát của Trường Sinh qua rồi lại gắp thêm cho cậu, thuận tay lại lấy thêm cho tôi hai đũa.

Tôi nhìn chiếc bát sắp thấy đáy, luôn có cảm giác mì này hơi là lạ, không biết là mùi vị ngon đến lạ hay là đầu bếp Ngụy liều mạng gắp thêm cho chúng tôi lạ, hoặc là ông ấy kiên trì không cho sư thúc ăn lạ nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì không nói thẳng ra được.

“Xì!” Đột nhiên Âm Long bò từ trong bát ra, một miếng hút hết sạch đám mì còn lại trong bát, sau đó lưỡi rắn đảo một vòng, đến cả nước canh cũng không bỏ qua.

Mèo trắng còn đang li3m bát tức khắc phản đối, nó cũng nhảy lên li3m đ ĩa với Âm Long.

“Bọn mày cũng biết ăn lắm!” Đầu bếp Ngụy cười, trợn mắt nhìn tụi nó, lúc này mới quay ra vừa cười vừa nói với chúng tôi: “Cây tùng cổ kia đã bị đốt rễ rồi! Mà tôi cũng đã chết rồi, mọi người bây giờ đang ngồi trong mộ của tôi!”