Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 283: Cối xay quỷ nát




Cô Sáu nghe thấy sư công nơi như thế thì vẫn cười to một cách điên cuồng như trước, bà ấy nhìn tôi nói: “Chị cả cũng chẳng thể xem là hợp tác với Điền Đại Thu, bọn họ chẳng qua chỉ là mỗi người đạt được cái mà mình mong muốn mà thôi, các người cho rằng sức hấp dẫn của việc nuôi Thần nhỏ bé đến như vậy sao? Chỉ e là đang có không ít người nhòm ngó đứa trẻ đã sống hàng trăm năm kia trong tay Điền Đại Thu đấy!”

Tôi nghe thấy cô Sáu nhắc đến đứa trẻ đã sống hàng trăm năm kia, trong đầu lập tức lóe lên cái tên Nguyên Thần Tịch, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng kia của bà ấy thì không dám mở miệng hỏi nữa.

Ngay cả sư công và lão Miêu cũng rơi vào trầm tư, dường như bọn họ đang suy ngẫm điều gì.

Sau khi thoát khỏi sông Âm lần này, vốn tưởng rằng bọn họ đã có thể thoát kiếp rồi, ai ngờ tới lại làm lộ ra xuất thân của Trường Sinh và một số chuyện của Thần tộc.

“U!”

Đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua cửa sổ vào trong nhà, sau đó một chuỗi những thanh âm xào xạc vang lên, hắc xà chậm rãi bò từ ngoài nhà vào.

Tôi vừa nhìn thấy hắc xà trong lòng đã ngay lập tức biết có chuyện không hay rồi, đang lúc tôi muốn ra tay với cô Lục, đột nhiên tôi phát hiện không phải là hắc xà chủ động bò vào đây, ở phía dưới thân xà của nó có vô số tiểu quỷ bé chừng ngón tay đang nâng thân xà từ từ đi vào trong phòng.

Mà ở phía sau lưng hắc xà, Trường Sinh đã bị mấy linh thể có dung mạo xấu xí, mặt mũi thê thảm nâng theo vào.

Bên hông tôi chợt trượt một cái, dường như Âm Long đang cảm thấy vô cùng bất an, nó cố gắng muốn vọt ra khỏi hông tôi, nhưng lại bị tôi kiềm chặt lại, hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng tình huống trước mắt, Âm Long vẫn nên ở bên hồng của tôi thì tốt hơn, nếu như không may có chuyện gì xảy ra, nó cũng được xem là một món vũ khí bí mật.

“Cái bà đồng già nhà bà!” Sư công liếc nhìn hắc xà dưới sàn, ông ấy đột nhiên hét lớn lên: “Vậy mà bà vẫn làm ra loại chuyện này!”

“Chuyện này có gì mà tôi lại không làm chứ!” Cố Sáu cười ha ha, trên khuôn mặt vặn vẹo của bà ấy dường như xuất hiện vẻ điên cuồng, bà ấy nhìn chằm chằm về phía sau lưng của hắc xà rồi nói: “Tôi đã trông coi đài Vọng Hồn này hơn trăm năm nay rồi, chẳng lẽ tôi lại không thể tìm ra chút lợi thế cho mình ở cái chốn này hay sao?”

“Thế nhưng mấy thứ như cối xay linh thể này quá tổn hại đến người sử dụng, bà lại còn dám dùng vu thuật chế tạo những linh thể vụn nát này thành tiểu quỷ, bà có tự thấy mình ác độc hay không hả?” Lão Miêu cũng nhìn chằm chằm vào những thứ dưới thân hắc xà, trong đôi mắt ông ấy dường như sắp tóe lửa đến nơi.

“Hả? Cối xay?” Ngụy Yến nghe thấy thế thì kinh ngạc hoảng sợ, cô ấy nép thật sát vào người tôi.

Ngay cả Tiểu Bạch nghe thấy danh từ này cũng run lên một cái, dáng ngồi trên ghế cũng có chút không vững vàng nữa.

Cối xay của địa ngục này tôi cũng đã từng nghe nói qua, thế nhưng phương pháp dùng cối xay xay linh thể vụn nát thành những tiểu quỷ thì tôi chưa từng được biết đến.

Tầng thứ mười bảy của địa ngục chính là địa ngục cối xay, xay thịt người thành ngũ cốc, hễ là phường trộm cướp, kẻ tham quan ô lại, áp bức bóc lột con dân trăm họ thì sau khi chết sẽ bị đánh vào tầng địa ngục này, sau đó thì bị bỏ vào trong cối xay đá nghiền thành thịt nát. Sau đó thì lại khôi phục lại thân người rồi tiếp tục nghiền! Ngoài ra những hòa thượng, đạo sĩ mà ăn mặn thì cũng phải chịu hình phạt như vậy.

Hơn nữa tầng địa ngục này cũng chỉ mài thân người chứ không mài linh thể, nghe ý trong lời lão Miêu vừa nói thì có lẽ cô Sáu đã mài linh thể.

Linh thể mỏng nhẹ vô lực, làm sao có thể sử dụng cối xay đá để mài ra được?

“Ha!” Vậy mà cô Sáu lại chỉ cười nhẹ một cái, bà ấy cũng không để ý đến sự giật mình của chúng tôi, bà ấy vương tay sờ lên thân mình của hắc xà một cái.

Chỉ thấy có không ít những tiểu quỷ bò từ trên người của hắc xà lên tay của cô Sáu, những con tiểu quỷ kia có dáng dấp xiêu vẹo, chẳng qua chỉ là miễn cưỡng được xem như là dáng vẻ con người, ở trên tay cô Sáu thậm chí còn run lẩy bẩy, dường như vô cùng sợ hãi vị chủ nhân này.

“Xì!”



Những con tiểu quỷ kia vừa rời khỏi thân mình, hắc xà lập tức tỉnh lại, nó phun đầu lưỡi ra muốn nhào về phía cô Sáu.

“Đại hắc!” Sư công vội vàng hét lớn một tiếng, ông ấy nhìn về phía số Sáu một cách thâm trầm rồi nói: “Bà làm ra chuyện tổn hại âm đức như vậy, người của địa phủ chưa từng để mắt tới sao?”

“Ông cứ hỏi quỷ sai nhỏ này một chút thì biết thôi, địa phủ của hôm nay cũng chẳng còn như trước kia nữa, hiện tại ngay cả muốn đi thu linh thể bên ngoài thôi cũng đều phải đi cướp đấy, việc làm ăn của địa phủ cũng kém đi nhiều rồi!” Cô Sáu nhìn lũ tiểu quỷ trên tay mình ngày càng nhiều, sau khi đợi chúng nó bò lên đầy cả bàn tay, bà ấy chợt há miệng nuốt chửng những con tiểu quỷ đó như ăn vặt vậy, chỉ một ngụm là nuốt hết xuống bụng.

“Ọe!” Tôi chỉ cảm thấy cổ họng của mình như nghẹn lại, dạ dày vốn mấy ngày nay không được ăn uống tử tế lúc này cũng co rút mấy hồi, một ngụm nước chua trực tiếp trào lên cổ họng.

“Có ngon không?” Nhóc Tiểu Bạch này ngược lại còn trơ mắt nhìn cô Sáu, dường như trong ý của nó là muốn nếm thử một chút.

Tôi nhớ đến vẻ oai phong của Tiểu Bạch lúc nuốt linh thể ở sông Âm bèn nhanh chóng bịt kín miệng của nhóc mập mạp này lại.

Linh thể trong sông Âm không có oán khí, hơn nữa toàn bộ đều như thế, trước kia Tiểu Bạch cũng từng ăn rồi, điều quan trọng hơn là khi đó tình huống quá khẩn cấp, nó nuốt xong còn có thể giải quyết nguy cơ của chúng tôi khi ấy.

Nhưng cô Sáu nuốt linh thể lại không giống như thế, những thứ này đều đã từng bị nghiền nát, cũng chẳng biết bà ấy dùng cách gì mà có thể nghiền nát linh thể thành tiểu quỷ, nuốt xuống đau bụng thì cũng xem như may mắn, một khi không may, ngay cả mạng cũng không còn nữa.

“Nhóc không thể ăn thứ này được đâu, những thứ này đều là dùng máu thịt của bà, cộng thêm linh thể vụn nát mà luyện thành đấy, nhóc ăn một con này, thì cũng giống như ăn một miếng thịt của bà vậy!” Cô Sáu lại tiếp tục vươn tay về phía những linh thể nằm phía dưới hắc xà, vô cùng sôi sục mà nói với Tiểu Bạch.

“Bà già nhà bà, thực sự không muốn sống nữa mà!” Sư công nhìn thấy cô Sáu cứ liên tục nuốt từng ngụm tiểu quỷ kia thì lắc đầu nhìn chúng tôi một cái rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Trong lúc nhất thời căn nhà yên ắng đến mức thì còn lại âm thanh nhai nuốt và tiếng du động bất an của hắc xà phát ra xào xạc, tôi nhìn vị thần bà ban đầu tuy rằng lúc nào cũng mang đến cho chúng tôi cảm giác vô cùng thần bí, thế nhưng lại được thôn dân tin tưởng này, dưới ngọn đèn dầu trong căn nhà gỗ ở nơi đây, toàn thân bà ấy như bị một lớp sương mù dày đặc chồng lên.

“Rất tốt!” Sau khi cô Sáu nuốt xong tất cả những tiểu quỷ kia, dường như bà ấy vô cùng hài lòng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, bà ấy nhìn về phía những linh thể đang nâng Trường Sinh phía sau nói mấy câu, sau đó lại nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Em gái này không sợ đau chứ? Để lại chút máu cho ta đi!”

Lại tiếp tục lấy máu!

Nhìn xuống vết thương vẫn còn đang dính bùn, tôi lại nhìn sang Trường Sinh giống như đang ngủ thật say bên kia.

“Nhóc Dương, cho bà ta đi!” Sư công ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào tôi, dường như ông ấy vừa đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng vậy.

“Rầm!” Lão Miêu chợt đứng lên khỏi băng ghế rồi đạp văng nó, sau đó chỉ vào sư công rồi mắng to: “Trường Sinh là học trò của tôi, có cứu hay không thì cũng là do lão già này quyết định! Ông ra vẻ làm chủ cái gì hả, vu bà này có thể tin được hay sao? Hiện tại Trường Sinh đã thành ra như thế rồi, ngộ nhỡ nhóc Dương cũng xảy ra chuyện gì nữa, không nói đến chuyện rồi đây Vu Thuật sẽ ra sao, lão già kia, chỉ riêng phái của chúng ta đây thôi cũng sắp đứt gãy truyền thừa rồi!”

“Tôi có thể tin bà ta!” Sư công gật đầu một cái với tôi, chỉ vào cô Sáu rồi nói: “Nếu con tin tưởng lời nói của ta, thì cứ làm như lời cô Sáu nói đi!”

Cô Sáu không hề nói gì, mặc cho lão Miêu đang tức giận đến mức đi đi lại lại trong căn nhà gỗ vốn cũng không lớn gì cho cam này, bà ấy tự tay đi lấy một bó hương từ trong tủ ra, lại lấy thêm một cái thăng đựng gạo, trong đó cũng đã đựng sẵn một thăng gạo rồi.

Bà ấy tìm một cây diêm quẹt lên đốt ba nén hương, sau đó cắm ở trong thăng gạo, trong miệng bà ấy bắt đầu lẩm bẩm thần chú mà tôi hoàn toàn không thể hiểu được nhưng lại cảm thấy dường như mình đã từng nghe thấy ở nơi nào đó.

Khói hương từ từ bay lên trên, dường như bị gió đêm thông qua cửa sổ thổi một cái, chúng bắt đầu xoay vòng quanh Trường Sinh và cô Sáu.

“Trương Dương?” Trên khuôn mặt của Ngụy Yến vẫn còn vẻ sợ hãi như cũ, cô ấy kéo tay tôi không ngừng.



Cô ấy đang lắc đầu với tôi.

Tiểu Bạch cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, nó kéo lấy ống quần dính đầy bùn đất của tôi không buông.

Tôi nhìn vào khuôn mặt đã bị làn hương khói che khuất của cô Sáu, lại gật đầu với Ngụy Yến một cái rồi đẩy tay của Tiểu Bạch ra, sau đó tôi đưa miệng miệng vết còn chưa khép lại trên tay cho cô Sáu rồi nói: “Tôi có cần phải cắt thêm một đao không?”

“Cháu lau bùn đi trước đã, rồi đi sáng lấy một cái chén ở trong ngăn kéo kia để đựng máu, sau đó đút cho Trường SInh, cuối cùng thì thoa máu của cháu lên người Trường Sinh!” Lúc này giọng nói của cô Sáu đã không còn sự điên cuồng trước đó nữa, mà lúc này nó lúc chìm lúc bổng, như xa như gần, giống như là giọng nói của một người đã rất lâu rồi không mở miệng nói chuyện vậy.

Tôi thấy cô Sáu lấy ra một quả trứng gà từ trong ngăn kéo, thăng gạo, còn có một chuỗi hạt tròn tròn màu trắng không biết là cái gì, tôi đột nhiên cảm thấy câu nói vừa rồi của tôi đứng là tự mình làm khó mình mà!

“Cô không sợ chết thì cũng phải nghĩ cho thật kỹ, tên gấu chó kia nuôi lớn cô cũng không dễ dàng gì, chuyện Trường Sinh hôn mê chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp khác!” Lão Miêu nghe thấy những lời dặn dò của cô Sáu thì cẩm tẩu thuốc chỉ vào tôi rồi mắng to.

“Chị!” Thế nhưng ông ấy vừa dứt lời, chỉ thấy Tiểu Bạch đã mang một chiếc chén to không biết tìm thấy ở đâu đến trước mặt đưa cho tôi rồi nói.

Chiếc chén kia màu xám đen, miệng chén còn sứt mẻ một miếng lớn một miếng nhỏ, tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Bạch, đành cúi người xuống nhận lấy, sau đó dùng bàn tay mới lau sạch sẽ bùn đất, tương đối sạch sẽ của mình xoa xoa trên bả vai của nó.

Tôi dùng sức thật mạnh cứa vết thương của mình lên chỗ sứt mẻ của chén, chỉ thấy vết thương vốn không còn đau nữa nhói lên một cái, sau đó dòng máu đỏ tương cũng theo thành chén chảy xuống đáy chén.

Phải bóp miệng vết thương mấy lần mới có thể đổ đầy được một chén máu, lúc này cô Sáu đã sắp xếp xong không ít những thứ kỳ lạ ở xung quanh người Trường Sinh.

Thấy tôi đã lấy máu xong, trong miệng của cô Sáu niệm thần chú không ngừng, vừa nhận lấy máu đã bóp miệng Trường Sinh đổ máu vào trong.

“Xì!” Hắc xà ngay lập tức ngước cái đầu của nó lên nhìn chằm chằm vào cô Sáu, trong mắt của nó là vẻ hung hăng vô cùng.

“Đại hắc!” Sư công hét lớn một tiếng chấn tĩnh hắc xà, sau đó ông ấy liếc nhìn tôi một cái nói: “Còn không mau thoa máu lên người Trường Sinh đi!”

Lúc này tôi cảm thấy dường như lão Miêu và sư công đã hoán đổi thân phận vậy, không phải là sư công thì nên đau lòng cho tôi hơn sao?

Sao mà ngược lại lão Miêu lại lo lắng cho tôi, còn sư công thì lại một mực muốn cứu Trường Sinh vậy?

Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ tới việc Trường Sinh có thể tỉnh lại, tôi cũng không dám trì hoãn thêm nữa, tôi bóp miệng vết thương trên tay mình, sau đó bắt đầu lau lên người Trường Sinh.

“Sau khi thoa xong, cháu phải đứng đối diện với Trường Sinh, đôi mắt phải nhìn chằm chằm vào Trường Sinh, không được động đậy.” Không biết cô Sáu dùng cách gì mà lại có thể khiến cho Trường Sinh trong trường hợp không còn tri giác vẫn có thể nuốt máu xuống.

Sư công và lão Miêu đều trầm mặt nhìn về phía chúng tôi, Tiểu Bạch thì thỉnh thoảng dùng tay bịt lấy vết thương trên người tôi, tránh cho tôi chảy nhiều máu hơn.

Cuối cùng thì tất cả cũng được chuẩn bị xong, tôi cẩn thận đi qua những thứ mà cô Sáu đã xếp thành vòng tròn quanh người Trường Sinh, đứng đối diện với cậu.

Nhưng ngay khi bước vào trong vòng tròn ấy tôi mới đột nhiên phát hiện ra, tôi hoàn toàn không hề nhìn thấy được mặt của Trường Sinh, tôi vội vàng đưa tay về phía trước quơ thử một cái, thế nhưng tôi lại không thể đụng phải bất cứ thứ gì cả, giống như là Trường Sinh đứng trước mặt tôi đây chỉ là một cái bóng mà thôi, khi tôi bước một chân vào trong làn hương khói được đốt lên này, cái bóng này đã biến mất không còn tăm hơi.

Trong lòng tôi ngay lập tức trở nên luống cuống, tôi vội vàng lấm lét nhìn quanh muốn đi tìm Trường Sinh, thế nhưng cho dù tôi có nhìn ra sao cũng chẳng thấy một bóng người, dường như chỉ có một mình tôi đứng trong đám hương khói mờ mịt này.