Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 280: Tiễn thần




Mãi cho đến vừa rồi, khi tôi liếc nhìn ngực mình, tôi mới phát hiện ra những thôn dân này bất thường ở chỗ nào rồi, ngực của người phụ nữ mang thai kia bằng phẳng, nhưng không ít người có râu dài trong thôn lại có phần ngực nhô ra, mặc dù cũng có người mọc râu dài có ngực bằng phẳng, nhưng kiểu so sánh cực kỳ lộn xộn này lại khiến tôi thật sự không nghĩ ra, đành phải nhìn chăm chú vào Ngụy Yến.

Con hàng này còn đang chìm trong mơ hồ, vừa rồi tôi nhìn hơi lâu, cho nên đã có mấy thôn dân nhìn về phía tôi.

Trong đó có một người đàn ông cao lớn, râu mọc dài nhưng ngực lại nhô ra rất cao, mới đầu tôi không để ý thì vẫn chưa cảm thấy có gì khác biệt, nhưng lúc này bị người đó liếc nhìn thôi, mà tôi cũng cảm thấy tức ngực.

Cũng may là bờ hồ này cũng không quá rộng, thế nên sau khi vừa đi vừa quan sát, tôi đã lập tức đến bờ hồ trước mặt, rồi vội vàng sải mấy bước đến sau lưng lão Miêu.

Kế tiếp, tôi nghe thấy Lục Cô hét lớn một tiếng về phía đáy hồ, thôn dân ở đằng sau cũng lớn tiếng hét theo, mỗi lần hét lên một tiếng là tiếng pháo nổ đồng loạt vang lên.

Lúc này, con cá kỳ lạ kia bật “bốp bốp” trên tấm ván, nhưng lại hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì.

“Một tế!” Lục Cô đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó nhảy vào trong hồ.

Tôi thấy vậy cũng giật cả mình, tuy rằng lúc nãy tôi không nhìn rõ dưới đáy hồ có thứ gì, nhưng ánh huỳnh quang kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành, Lục Cô lại cứ nhảy xuống như vậy, đúng là khiến tôi bất ngờ.

Tôi vội vàng chạy lên nhìn theo, chỉ thấy hai tay của Lục Cô vốc bùn phát ra ánh huỳnh quang trong đáy hồ ném vào chính giữa hồ, vừa ném vừa hát một bài hát mà tôi hoàn toàn nghe không hiểu.

“Hai tế!”

Lục Cô vốc một nắm bùn, trong miệng lại hét lớn một tiếng.

“Bốp! Bốp!” Lúc này mấy thôn dân khiêng con cá kỳ lạ kia nhanh chóng chạy đến, rồi bỗng nhiên ném con cá vào trong hồ.

“Sư công!” Tôi rất sợ sẽ xảy ra chuyện, sư công lấy ra một thứ gọi là Kiến Mộc từ trên người con cá kỳ lạ này, tuy rằng bây giờ không có ảnh hưởng gì đến chúng tôi, nhưng nói không chừng trên thân con cá kỳ lạ này có có thứ quái dị nào đó mà!

Sư công lại lắc đầu với tôi, hai mắt dán chặt vào con cá kỳ lạ và Lục Cô ở trong hồ kia, cũng chẳng nói gì!

“Đùng!”

Tiếng pháo nổ kia lại bất ngờ vang lên, lúc này tôi cũng chỉ có thể nhìn theo.

Lục Cô cũng không biết lấy một con dao nhọn đen bóng từ trên người ra từ lúc nào, rồi nặng nề đâm xuống phần đầu lộ ra của con cá kỳ lạ kia. Sau đó, bà ấy thuần thục vẽ một vòng từ đầu của con cá, cắt toàn bộ đầu cá ra chẳng khác nào cắt đậu hũ.

“Ối a!”

Một tay của Lục Cô cầm dao, tay còn lại thọc vào trong hốc mắt của con cá kỳ lạ kia, trong miệng lại a một tiếng dài như thể đang hát bằng giọng Bắc Kinh, rồi ném cái đầu cá vào đáy hồ sâu.

“Ô! Éc! Éc…”

Ngay khi đầu của con cá kỳ lạ kia bị chặt xuống, con lợn béo đang bị trói bên cạnh con cá kỳ lạ đó bắt đầu liên tục lớn tiếng kêu la, bốn chân bị trói liều mạng đá vào tấm ván bị quấn kia.

“Không ổn!” Lão Miêu đột nhiên liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Trong bụng con cá kia còn có đồ!”

Trong đầu óc tôi cũng thoáng vang lên âm thanh con cá kỳ lạ này hút dịch xác chết, sau đó tôi lập tức nghe thấy một tiếng vang “rào rào!” rất lớn.

Con lợn béo bị trói lại kia giãy giụa mấy cái trên tấm ván xong, trên thân thể của nó đột nhiên có từng dòng nước màu vàng chảy ra, giống như nước đá tan chảy vậy, cả con lợn lập tức biến thành một bãi dịch xác chết, từ từ chảy vào trong bụng của con cá kỳ lạ kia.

“Sột! Sột!”

Trong bụng con cá kỳ lạ kia lại dần dần phát ra tiếng hút, ngay lập tức tốc độ dịch xác chết do con lợn béo hóa thành kia chảy vào trong bụng con cá kỳ lạ kia lại tăng nhanh.

“Ba tế!”

Hai mắt của Lục Cô không chớp mà nhìn chằm chằm vào dịch xác chết chảy vào trong bụng con cá, rồi bà ấy ngửa đầu lớn tiếng hét lên với thôn dân ở trên bờ.

“Đùng! Đùng!”



Nương theo tiếng hét của Lục Cô, những ngòi pháo nổ kia lập tức đồng loạt b ắn ra hai tiếng nổ.

Tế lễ này thật đúng là rất nhiều đấy, đến bây giờ tôi vẫn chưa hình dung chính xác “một tế, hai tế, ba tế” này là cái gì, lại nghe thấy tiếng “ưm ưm” vang lên ở sau lưng, sau đó tôi chỉ thấy những thôn dân khiêng đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng sáng kia đã đến bên cạnh bờ hồ.

“Ơ?” Ngụy Yến cũng giật mình bật thốt ra một tiếng, sau đó cô ấy ghé bên tai tôi nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng người sống tế lễ sao?”

“Cô bớt nói một chút đi!” Lão Miêu ở đằng trước khẽ quát một câu với Ngụy Yến, sau đó liếc nhìn tôi rồi lên tiếng: “Trong sơn thôn, dùng người sống cúng tế là chuyện rất bình thường, Điền Đại Thu còn dùng người sống nuôi cổ đấy thôi!”

Lời nói này đường hoàng đứng đắn, nhưng tôi vẫn thấy miệng của lão Miêu hơi run run, rõ ràng lão này cũng hết sức căng thẳng.

“Haizz!” Sư công cũng thở dài một hơi, ông ấy thấy thôn dân sa sầm mặt khiêng tấm ván có tên đạo sĩ kia muốn ném vào trong đáy hồ, bèn liếc nhìn tôi nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà!”

“Cứu gì chứ! Đạo sĩ trong sơn thôn này đều là người của Ngọc Hoàng cung, ông quan tâm gã làm gì!” Lão Miêu dường như có chút không cam lòng đáp lại.

“Xì!”

Lục Cô nhìn đạo sĩ đang bị thôn dân khiêng, đột nhiên kéo dài giọng, chậm chạp liếc nhìn tôi một cách kín đáo, giọng nói khàn khàn khiến tôi cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác chán ghét chưa từng thấy với vị thần bà huyền bí này, như thể từ lúc bắt đầu, là bà ấy đã dẫn chúng tôi nhảy vào trong này vậy.

“Ưm… ưm…” Người đạo sĩ bị trói gô kia cũng không quên lớn tiếng chào hỏi chúng tôi.

Tôi nhìn dịch xác chết của con lợn béo kia đã bị hút hết và cái đầu lớn của con cá kỳ lạ bị ném vào trong lòng đáy hồ kia, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang dắt Tiểu Bạch đầm đìa mồ hôi.

Sợ rằng cái gọi là “Tiễn thần” của Lục Cô không phải là tiễn, mà ngược lại là mời.

Giống như những thứ chúng tôi đã nhìn thấy ở bên dưới sông Âm, những con trùng trên mặt sông Âm biến người thành dịch xác chết mà còn vô hình kia đã bị những mảnh xương bị Ngụy Yến đốt dẫn dụ bò xuống phía dưới, e rằng Lục Cô này muốn dụ những con trùng kia lên.

Mà trong bụng con cá kỳ lạ kia chỉ sợ cũng có không ít trùng, đầu tiên Lục Cô dùng phương pháp trực tiếp nhất là chém đứt đầu của con cá kia, sau đó dùng lợn béo để dẫn những con trùng đó, rồi dứt khoát dùng người sống dụ trùng đến, đây đến cùng là vì sao chứ?

Bà ấy chơi như vậy là bởi vì bà ấy cho rằng chỉ cần dẫn dụ những con trùng có thể biến người thành dịch xác chết kia, thì sau đó nước của sông Âm sẽ dâng lên cao à?

“Ưm!”

Tấm ván khiêng đạo sĩ trong tay thôn dân lắc lư một lúc, đạo sĩ thấy chúng tôi thì lại tiếp tục ưm một tiếng, trong mắt còn lóe ra một tia sáng tuyệt vọng lại vô cùng suy sụp tinh thần.

“Một mạng người đó!” Sư công nhìn tôi, trầm giọng lên tiếng.

“Ưm!”

Đạo sĩ đột nhiên thốt ra một tiếng bén nhọn, ánh mắt nhìn chòng chọc vào con dao trong tay Lục Cô, cam chịu nhắm hai mắt lại.

“Ôi a…” Lục Cô đột nhiên đâm con dao trong tay vào trong bùn có ánh huỳnh quang, rồi quát dài một tiếng.

“Đợi đã!”

Sau lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng ngăn cản những thôn dân này lại.

“Khà! Khà!” Lục Cô nhìn tôi, như thể bà ấy sớm đã biết tôi sẽ lên tiếng vậy, chỉ cười khà khà mà không lên tiếng.

Tôi liếc nhìn bà ấy, sau đó quay sang nhìn sư công nói: “Đến cùng sư công muốn để con làm gì thế?”

“Con giúp vị bà đồng này dẫn nước hồ ra, bà ấy sẽ nói cho con biết, hồ này và sông Âm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Sư công thâm trầm nhìn Lục Cô, rất nhẹ nhàng lên tiếng: “Vị Lục Cô này vốn họ La, còn là đồng hương với con đó! Người ở Long Hồi, bà ngoại hai của Trường Sinh!”

“Gì cơ?” Ngụy Yến và lão Miêu đều lớn tiếng hét lên.

“Hì! Hì!” Lục Cô cười hì hì, chỉ vào tôi rồi mở lời: “Xin con gái này giúp một chuyện!”



“Con đi đi!” Sư công dường như rất mệt mỏi, xua xua tay rồi nói với tôi: “Trường Sinh có cứu được hay không phải dựa vào con rồi!”

Tôi nghe lời của sư công, vội vàng liếc nhìn về phía Trường Sinh và Hắc Xà đang ở, trong lòng vẫn phức tạp không thể diễn tả được, càng ngày càng không chắc chắn về chuyện này.

Trường Sinh vẫn còn một người bà nội thứ hai, tại sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới chứ?

Là bản thân cậu ấy không biết, hay là do cậu ấy không muốn nói?

“Lại đây!” Lục Cô vươn tay về phía tôi, trong mắt không rõ ý tứ.

Tôi nhìn vẻ mặt quả quyết của sư công, đành phải nghiến răng buông tay Tiểu Bạch đang từ từ tuột xuống bên eo tôi ra, nhưng Âm Long vẫn còn quấn hai vòng bên hông tôi, lúc này tôi mới yên tâm nhảy vào trong hồ.

May thay bùn trong hồ này không quá sâu, lúc nhảy xuống, bùn cũng chỉ bắn tung tóe lên nửa mặt tôi!

“Ôi!” Lục Cô thấy tôi xuống thì lập tức kéo tay tôi lại, rút con dao đang cắm trong bùn kia, nhanh chóng cắt cổ tay của tôi.

“Tế hồ thần!”

Lục Cô quát một tiếng dài, sau đó kéo tay tôi vẩy nước về phía cái đầu bị đứt lìa của con cá kỳ lạ kia.

“Rào rào!”

Chỉ thấy vừa rồi vẫn là dịch xác chết chảy vào cái đầu bị chém đứt, dưới ánh sáng huỳnh quang xanh lục kia, một ít chất lỏng màu vàng nhạt này tràn về phía tôi giống như mũi tên.

“Đi!”

Lục Cô đột nhiên dùng sức bóp lấy vết thương của tôi, rồi vẩy máu của tôi vào giữa hồ, dẫn mũi tên nước lao đến trung tâm hồ.

“Con gái không sợ đau ha!” Lục Cô vẩy máu xong thì bỗng nhiên mỉm cười với tôi, con dao trong tay cài vào trên người, lại không biết bà ấy lấy một quả trứng gà từ chỗ nào trên người ra.

Lúc này, tôi mới hơi tin tưởng rằng, có lẽ Lục Cô này thật sự là một bà đồng, thuật Chiếu Đản này là tác phẩm nổi tiếng của bà nội Trường Sinh.

“Đi đi!” Lục Cô cầm trứng gà trong tay, lăn một vòng trên người tôi, sau đó không biết đọc thứ gì đó.

Tôi cảm thấy quả trứng gà lăn trên người tôi lại truyền đến sức hút, quả trứng vốn màu trắng kia lập tức lộ ra màu đỏ của thịt sống.

Lục Cô thấy trứng đã gần hoàn thành thì từ từ đưa tay về phía trước, quả trứng đỏ như máu kia lập tức tung bay về phía trung tâm hồ.

“Lục Cô thay thôn dân của thôn Đại Hồ cảm ơn sự giúp đỡ của con gái!” Lục Cô khẽ gật đầu với tôi, sau đó xoay người lại nhìn chằm chằm vào quả trứng gà đang trôi nổi giữa đáy hồ tràn ngập ánh xanh huỳnh quang kia.

“Bốp!”

Đột nhiên quả trứng gà kia trôi được một nửa thì bị một mũi tên nước màu vàng nhạt bắn trúng, chất lỏng màu đỏ tươi vừa rời khỏi cơ thể tôi lập tức bắn tung tóe từ trong trứng gà ra, thôn dân ở trên bờ hồ cũng khẽ hô theo một tiếng.

“Rào rào!”

Nhưng ngay sau khi các thôn dân hô lên một tiếng, trong đáy hồ bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy ào ào, sau đó ánh nước lập tức lóe lên dưới đáy hồ.

“Nước đến rồi! Nước đến rồi! Lục Cô! Lục Cô!”

Thôn dân nghe thấy tiếng nước vang, vui sướng hò hét quỳ xuống trên bờ hồ, còn la hét với Lục Cô còn đang đứng ở giữa hồ.

Tôi sững sờ đứng sau lưng Lục Cô, nghe tiếng nước chảy càng lúc càng lớn ở trung tâm hồ, giống như đang chìm trong giấc mơ vậy.

Cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra thế?

Là máu của tôi có hiệu quả như vậy, hay là Vu thuật của Lục Cô cao đây?