Người giấy bị lửa thiệu rụi, đỉnh đầu thoát ra một âm linh, rồi lại lao về phía tôi.
Đây là bắt nạt tôi vẫn còn nhỏ đấy mà!
Thế thì đừng có trách tôi hạ thủ không lưu tình, tôi lập tức mò mẫm vào eo mình.
Trống không?
Mới nãy gấp gáp đối phó với Kha bà bà quá nên đã ném luôn bình tre hồng vào mặt bà ta rồi! Tôi hoảng hồn chạy về phía sư phụ.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy sư phụ và lão già Miêu cũng đã bất chấp các người giấy xung quanh, mỗi người một tay ôm chặt cứng Viên Uy, đương nhiên là sức lực của sư phụ vẫn lớn hơn một cụ ông như lão già Miêu chút.
Tôi vội nhặt cái bình tre hồng mà sư phụ ném trên đất, miệng đọc nhanh chú ngữ, giương về phía âm linh để thu nó lại.
Nhưng đúng lúc này, đám người giấy vốn bao vây sư phụ lại bỗng hi hi ha ha vây lấy tôi.
Thế là tôi đành bất kể có bao nhiều Thần Hỏa Phù đều ném hết ra, bình tre hồng vung vào đám âm linh, tôi lớn như thế này còn chưa bao giờ niiệm chú nhanh đến vậy.
Cũng chẳng rõ lão già Miêu rốt cuộc có bao nhiêu người giấy nữa, rõ ràng là căn phòng này không lớn lắm, nhưng đám người giấy kia cứ như là đốt không hết vậy. . truyện đam mỹ
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng Viên Sĩ Bình gào to, tiếp theo ông ta liền chạy lao về phía chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, chiếc bình trong tay đã bị giật lấy, rồi sau lưng tôi nổi lên một tràng nệm kinh.
Quay đầu nhìn lại, đám người giấy kia đã tràn đầy khắp mọi nơi.
Trên mặt Kha bà bà lúc này mọc đầy những con mắt kỳ dị,vẻ mặt dị dạng cùng Cảnh đại thúc đi về phía chúng tôi.
Lúc đó tôi thực sự khóc không ra nước mắt, lòng thầm nhủ, đợi chuyện này qua đi, tôi nhất định phải theo sư phụ học tập bản lĩnh cho tử tế!
Vừa nghĩ tới đây, bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời, tiếp đó là một tràng tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Viên Uy trên mặt đất đã bị sư phụ dùng Khốn Tiên Thằng trói chặt không động đậy được, mà lão gìa Miêu thì ở một bên điều khiển Kim Tàm Cổ chui vào mũi Viên Uy.
Đám người giấy bên cạnh bị Dẫn Lôi Thiên Canh Phù của sư phụ đập cho, thậm chí ngay cả âm linh cũng không thoát ra nổi nữa, chỉ nghe thấy từng tràng, từng tràng tiếng gào rít.
Tôi vội đưa chiếc bình tre hồng trong tay cho sư phụ, hỏi ông có sao không.
Nhưng vẻ mặt sư phụ trầm xuống, kéo tay tôi qua rồi cắn mạnh một cái, sau đó lập tức bắt đầu vẽ bùa lên áo khoác trên người mình.
Tôi đau đến độ nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào, đành chịu đựng.
Sư phụ vừa buông tay tôi ra, liền đưa luôn cái bình tre hồng cho Viên Sĩ Bình, sau đó kết ấn, miệng lầm rầm niệm chú, đó là một loại chú pháp mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Nháy mắt tiếp theo, Viên Uy đang bị lão già Miêu dùng thân mình đè chặt trên mặt đất bỗng co giật kịch liệt, cuối cùng thì bất động.
Nhưng Kha bà bà và Cảnh đại thúc vẫn gào to, hung hãn nhào tới chỗ sư phụ.
“Gào!!!” Tôi đang định dùng một chưởng tâm lôi đập qua, thì bên tai bỗng nghe tiếng gầm lớn.
Sau đó cả căn phòng chợt bừng sáng, một Đức Phật đầu đội bảo quan, thân đeo chuỗi ngọc, tay cầm chày kim cương cứ như thế từ hư không bước ra, xuất hiện trong căn phòng này.
Đức Phật vừa ra, cả căn phòng như bị chen đầy không chỗ không ở, nhưng lại cảm giác như căn phòng được phóng đại ra vô tận vô hạn.
Kha bà bà và Cảnh đại thúc hét lớn một tiếng, cơ thể không tự chủ được co giật, có vẻ như rất sợ hãi Đức Phật này.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng khống chế được hai người rồi.
Nhưng đầu tôi chợt đau thấu, những con mắt trên người Kha bà bà và Cảnh đại thúc cứ như đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong óc nổi lên từng tràng âm thanh lanh lảnh, trước mắt chợt phát hồng, cảm giác như tôi có vô số con mắt, ở bốn phương tám hướng nơi này, không gì là không thể nhìn thấy được.
Đằng sau tôi, Tịnh Trần và Bình Thừa vẫn đang lẳng lặng tụng kinh, Viên Sĩ Bình bên cạnh thì sắc mặt trắng bệch cầm chặt bình tre hồng mà sư phụ đưa cho, còn Tưởng Triều Trung thì nằm trong xó không biết còn sống hay đã chết, quan trọng nhất vẫn là cỗ quan tài đá, hình như nó đang kêu gọi tôi tới.
Đôi chân bất giác đi về phía quan tài, tôi thấy Đức Phật trong căn phòng vẻ như muộn phiền ngột ngạt không gì sánh được, cứ như thể có gì đó đang dùng hết sức bình sinh đánh phá ngài, quả nhiên, tôi vừa giương mắt lên, liền thấy hào quang của Đức Phật dường như đã yếu bớt vài phần, thân hình cũng mờ đi một chút.
Tôi cứ chầm chậm đi về phía quan tài đá, cảm giác chỉ cần khẽ vươn tay là có thể được tới thứ mình mong muốn, nhưng tôi lại không nhớ ra được mình muốn cái gì.
Sư phụ dường như đang cố gắng kêu gọi tôi, nhưng lại bị Kha bà bà quấn chặt lấy không bỏ.
Bên trong cỗ quan tài đá là một chiếc hộp nho nhỏ, chỉ nhỏ bằng cái hộp tôi hay đựng tiền lẻ thôi, chỉ cần đẩy nhẹ, chiếc hộp kia sẽ bị mở ra.
Đầu tôi càng lúc càng nhức nhối, kịch liệt muốn tôi nhớ lại câu kinh văn kỳ lạ của ngày hôm đó trong lán ngói ở công trường, nó không có lúc nào so với lúc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Cố nén cơn đau, miệng tôi nhanh chóng niệm kinh văn vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nhưng tay lại vô thức vươn về phía chiếc hộp nhỏ.
“Bé Dương!” Sư phụ đập một lá Dẫn Lôi Phù vào Kha bà bà, nhưng vẫn bị bà ta giữ chặt lấy.
Âm long quấn quanh thắt lưng tôi dường như rất vui vẻ, từ trong ống tay áo chậm chạp trườn ra, lưỡi rắn dài phun ra nuốt vào hướng về phía chiếc hộp nhỏ.
“Cạch!” Tay tôi chùng xuống, nhẹ nhàng đẩy mở chiếc hộp nhỏ.
Bên tai dường như có một tiếng thở dài bất lực, thân hình Đức Phật cũng nháy mắt biến mất.
Trong hộp có thứ gì đó lao nhanh về phía tôi, rồi đôi mắt tôi cay xè, đầu đau như muốn nổ tung, nhưng chỉ trong nháy mắt, tôi đã lấy lại được tỉnh táo.
Vừa quay đầu lại với sư phụ, chỉ thấy ông ấy đang dùng một tay đỡ Kha bà bà, trên mặt đầy lo lắng nhìn về phía tôi.
Cảnh đại thúc và Viên Uy cũng đang nằm ngất xỉu trên mặt đất, không biết sống chết thế nào.
Tôi khẽ cúi đầu xuống, chỉ thấy một chiếc mặt nạ to bằng lòng bàn tay tôi đang nằm yên lặng trong chiếc hộp nhỏ, không hề động đậy.
“A Di Đà Phật!” Một tiếng niệm Phật chợt vang lên.
Hai người Tịnh Trần và Bình Thừa sắc mặt vàng như nến, khóe môi chảy ra một vệt máu tươi.
Tôi không hiểu gì nhìn hai người họ, bỗng phát hiện hai người cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của tôi. Tôi vừa cúi đầu, lại thấy tay mình đang như thể muốn cầm chiếc mặt nạ nhỏ đó lên, liền hoảng loạn rụt tay lại, vội vàng chạy về với sư phụ.
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng tôi không sao, lúc này sư phụ mới đỡ lão già Miêu từ dưới đất dậy, lúc Viên Sĩ Bình đi qua dìu Tịnh Trần và Bình Thừa thì bỗng kêu lên một tiếng.
Tôi vội quay đầu lại, phát hiện ống quần của hai người đều đã ướt sũng, phát ra mùi máu tươi nồng nặc.
“Pháp sư Tịnh Trần?” Sau khi nghe tôi kể lại, trên mặt sư phụ lộ vẻ không thể tin được đi về phía hai người đó.
Tịnh Trần gần như bị Viên Sĩ Bình ôm dậy, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, nói: “Thỉnh Phật tới rất khó khăn, nếu không nhờ Bình Thừa đại sư tương trợ, lấy sức bần tăng thì sao có thể thỉnh động Đế Thích Thiên*.”
(*Đế Thích Thiên (帝釋天) Gọi tắt: Thích đề hoàn nhân, Thích ca đề bà. Là thiên chủ của Cung trời Tam Thập Tam Thiên hay còn gọi là Đao Lợi Thiên)
Đế Thích Thiên!
Tôi nhớ lại hình ảnh của Đức Phật ấy, nhưng vì một lý do nào đó, tâm trí tôi cứ ám ảnh mãi tiếng thở dài không rõ ra sao của ngài.
Tịnh Trần cố gắng lắm trụ vững được, nhưng vẫn còn quay đầu nhìn đám người Viên Uy nằm trên mặt đất, rồi mỉm cười với tôi, nói: “Tiểu thí chủ, có biết lục đạo không?”
“Biết ạ!” Tôi gật đầu.
Ngành chúng tôi vốn bất nhập lưu, thường thâu sư học đạo, lượm lặt mọi thứ, đối với hai bên Phật gia Đạo gia đều có điều hiểu được.
Tịnh Trần thấy tôi gật đầu, bèn nói tiếp: “Vậy tiểu thí chủ có biết A Tu La Đạo* không?”
Tôi lại gật đầu, nhưng không rõ ông ấy nói vậy là có ý gì, chuyện này có quan hệ gì với A Tu La Đạo chứ?
Lục đạo, mỗi đạo một cõi, A Tu La có sức mạnh của thần phật, lại tham muốn hưởng lạc, sao có thể tiến vào cõi người.
“Khụ! Khụ!” Lúc này sư phụ chợt nặng nề ho khan hai tiếng, hai tay đập mạnh Dẫn Hồn Phù vào người Viên Uy trên mặt đất.
Tôi kinh ngạc nhìn sư phụ, định hỏi ông ấy làm sao thế.
Gã Viên Uy đột nhiên như các chép đả đĩnh, từ trên mặt đất bật dậy, đôi tay nắm chặt trong tư thế phòng bị.
Tôi cạn lời, vỗ trán thầm chửi một tiếng, vừa nãy ông đánh sư phụ tôi cũng ghê gớm vậy đấy!
Nếu ông ta đã tỉnh lại thì rất nhiều chuyện Tịnh Trần cũng không muốn nói thêm nữa, Viên Uy nhìn hộp nhỏ trong quan tài đá, sắc mặt không phải loại khó coi như bình thường.
Rồi ông ta nhấn chuông báo động gọi những người bên ngoài vào, thu dọn hiện trường.
Lúc này tôi mới biết, hai vị đại sư Phật môn Tịnh Trần và Bình Thừa, đôi chân đều vỡ nát cả xương, nửa đời sau có lẽ chỉ có thể ở trên xe lăn.
Nhưng lúc Tịnh Trần được đỡ ra ngoài, ông vẫn mỉm cười, nói với tôi: “Tiểu thí chủ, ngày sau nếu có việc gì, có thể cầm chuỗi Phật châu tới chùa Nam Nhạc tìm bần tăng.”
Tôi hơi sửng sốt, cứ cảm thấy như Tịnh Trần biết điều gì đó, hoặc là, cả ông ấy và sư phụ đều biết, nhưng họ lại không thể nói ra.
Quan tài đã bị mở, Viên Uy dùng một chiếc hộp thủy tinh phong kín để chứa cả mặt nạ lẫn hộp, rồi lại khóa thêm hai tầng két bảo mật nữa, nói phải đưa nó về tổng bộ.
Tôi không có ý kiến gì, trải qua chuyện vừa rồi, cái mặt nạ kia dường như đã không còn chút lực hấp dẫn nào với tôi nữa, thậm chí cỗ quan tài đá kia cũng không còn tác dụng gì.
Nhìn vào vô số cặp mắt phía trên, dường như chúng đã chẳng còn sinh động như vừa thấy, cứ như chúng chỉ đơn giản là những con mắt được khắc lên đó, mà lần đầu gặp cứ cảm thấy chúng như còn sống vậy.
Viên Uy lại tìm sư phụ và lão già Miêu xác nhận đi xác nhận lại những con mắt trên người bọn họ, kỳ tích là chúng đều đã biến mất không thấy, cả đám cảnh sát cũng vậy.
Dù sao trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng khoa học giải thích được, Viên Uy biết rất rõ điều này, chỉ cần không có việc gì, ông ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Thế rồi chúng tôi vẫn bị người bịt mắt, đưa về tận nhà.
Khi tôi về đến nhà, trời vẫn còn chưa sáng, tôi đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng vẫn tìm lấy một cuốn sách trong phòng sư phụ về đọc.
A Tu La, một trong lục đạo và Thiên Long Bát Bộ, có thần thông uy lực của thần, thích hưởng thụ như thiên nhân nhưng lại không có đức tính của thiên nhân. Nam thì thân hình xấu xí, nữ thì xinh đẹp đoan chính.
Quan trọng nhất là, có một vị A Tu La vương gọi là Tỳ Ma Chất Đa La*, kỳ hình có chín đầu, mỗi đầu có ngàn con mắt, có chín trăm chín mươi tay và có tám chân. Điều này cứ khiến tôi nhớ đến hình chạm khắc trên quan tài đá, cùng với những con mắt kỳ lạ trên thân đám người Viên Uy.
(*Tỳ Ma Chất Đa La – Vematchitra: Một vị vua trong A tu la đạo)
Âm long ở thắt lưng dường như cũng cảm nhận được, thò đầu ra khỏi cổ tôi, thè lưỡi về phía tôi, bị tôi ghét bỏ tát cho một cái, cái tên đáng giận này hình như có tình cảm đặc biệt với đống xác chết hay sao ấy.
Chưa kịp đọc xong sách thì đã có người gõ rầm rầm lên cửa nhà, tôi sửng sốt hồi lâu vẫn không nghĩ ra là ai lại đến gõ cửa nhà mình vào lúc này.
Thế là tôi đành xỏ dép vào đi ra mở cửa, ngoài cửa, một luồng khí lạnh mang theo cả mùi khói thuốc gay mũi xộc thẳng vào mặt tôi.
Má nó nữa chứ, tôi chưa từng thấy ai mặt dày như vậy á!
Ngoài cửa, lão già Miêu đang một tay cầm mảnh vải đen, rõ ràng là mảnh vải Viên Uy đã dùng để bịt mắt chúng tôi, tay kia cầm tẩu thuốc của lão, thấy tôi mở cửa, lão liền lớn tiếng nói: ” Hôm nay lạnh quá, muội đà à, chỗ này của các ngươi quá khó tìm rồi! Hắc Hạt Tử, lão đến rồi đây!”
Sau đó rồi cũng mặc kệ tôi, nhét miếng vải đen vào tay tôi rồi bước thẳng vào trong, còn thuận đường tạt vào bếp lấy quả dưa chuột ra gặm nữa chứ!
Hóa ra là, dù lần này Viên Uy đã trả cho lão nghèo này không ít tiền, nhưng lão lại không nỡ dùng, sống chết muốn đến ở không nhà chúng tôi, còn nói gì mà dù sao cũng từng đồng sinh cộng tử với nhau, sư phụ sẽ không mặc kệ lão đâu.
Sư phụ không muốn để ý đến lão, nhưng tôi thì muốn quét lão ra khỏi cửa ngay mà! Lão già này lần trước đã ngâm tôi vào thùng dầu lớn đựng đầy cổ trùng, còn muốn câu hồn rút xương tôi ra làm người giấy, sao lúc đó lão không nghĩ đến chuyện sẽ có ngày hôm nay đi!
Nhưng sư phụ lại bất chấp tôi một khóc hai nháo ba tuyệt thực, vẫn để cho lão già Miêu thoải mái thích chí vào ở trong nhà của chúng tôi.
*Bật mí nhỏ: Sư phụ cho lão Miêu vào để dạy bé Dương học thuật pháp chứ hông phải hong thương bé Dương nữa đâu nè. Chuyện về A Tu La chưa kết thúc đâu, các hồi sau sẽ rõ. Mà spoil phần sau có đoạn thật kinh tởm bệnh hoạn, không phải ma quỷ tởm mà con người tởm lợm ấy.