Cô nhóc Ngụy Yến này bị Nguyên Thần Tịch trói rất chặt, lại còn cười cười với tôi vô cùng khó coi, cô ta yếu ớt nói: “Trương Dương?”
Trong lòng tôi lập tức khó hiểu, không phải Ngụy Yến đã nói rằng sẽ học tập chăm chỉ để trở thành Quỷ sai sao, không phải Vương Uyển Nhu đang huấn luyện đột kích cho cô ta sao?
Sao cô ta lại nằm trong tay Nguyên Thần Tịch được? Hơn nữa còn trực tiếp bị bắt nữa!
“Đừng trách cô ta, cô ta không làm gì hết, tôi chỉ dẫn một sợi dây mây vào trong đầu cô ta. Tâm tư của quỷ sai này không che giấu sâu, một sợi dây mây đã có thể hiểu được rõ ràng!” Nguyên Thần Tịch vô cùng đắc ý quơ quơ cây mây quấn Ngụy Yến.
Tôi nhìn Ngụy Yến lắc lư trái phải theo cây mây, trong lòng lập tức cảm thấy cạn lời.
Tuy Ngụy Yến là linh thể hơn nữa còn là quỷ sai, cô ta sẽ không chết một lần nữa, nhưng lỡ không cẩn thận bị Nguyên Thần Tịch làm cho hồn phi phách tán thì sẽ rất thảm.
“Thế nào?” Nguyên Thần Tịch lắc lắc cây mây hỏi không đầu không đuôi.
Tôi không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp hỏi lại: “Cái gì thế nào?”
“Dùng năm bài vị kia đổi lấy Quỷ sai này!” Dường như Nguyên Thần Tịch cũng không tức giận, anh ta đưa Ngụy Yến ra trước mặt tôi nói: “Công phu tu luyện của quỷ sai này chẳng ra gì, nói chung cũng là trao đổi công bằng?”
Nhìn Nguỵ Yến đang ở trên cây mây còn cười ha ha với tôi, trong lòng tôi tức muốn chết, là một quỷ sai mà cũng để bị bắt làm quỷ chất để uy hiếp tôi, thật là ngốc không chịu được!
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cẩn thận nói với Nguyên Thần Tịch: “Nếu tôi nói những bài vị đó không có ở chỗ tôi thì anh có tin không?”
“Tin!” Vậy mà Nguyên Thần Tịch cũng không tức giận.
Lòng tôi buông lỏng, chỉ cần còn có thể phân rõ phải trái thì tốt.
Nhưng anh ta lại thay đổi giọng điệu nói tiếp: “Nhưng cho dù ở đâu hoặc ở trong tay ai, cô cứ lấy mang cho tôi là được!”
Anh ta vừa nói vừa bắt đầu từ từ siết chặt dây mây cột lấy Ngụy Yến: “Tuy con quỷ sai này không có thật thể, nhưng cây mây được làm từ đá của quan tài, không có gì không trói buộc được!”
“Được!” Tôi lập tức lên tiếng đồng ý, xua tay với Nguyên Thần Tịch nói: “Chúng tôi đi lấy bài vị, anh chờ chúng tôi ở đây đi, chúng tôi lấy được bài vị thì sẽ lập tức quay lại đổi lấy Ngụy Yến!”
“Không được!” Nguyên Thần Tịch vô cùng bình tĩnh, lại nắm thật chặt cây mây nói: “Đây là cục cảnh sát, Trương Dương, sao cô vẫn không cẩn thận như vậy! Tôi chờ các người ở nhà tôi, trong vòng một ngày phải cầm bài vị đến đổi lấy quỷ sai vô dụng này!”
“Nguyên Thần Tịch!” Ngụy Yến bị trói nửa ngày luôn không nói gì, cuối cùng nhịn không được hét lớn với Nguyên Thần Tịch: “Ai nói tôi vô dụng! Không có tôi thì anh dùng cái gì để uy hiếp Trương Dương! Anh còn nói tôi vô dụng!”
Nguyên Thần Tịch cũng mặc kệ cô ta, trực tiếp thu hồi cây mây vào trong cơ thể, từ từ đi ra bên ngoài đi đến.
Lúc đi ngang qua người tôi, anh ta còn không thèm liếc mắt nhìn lại, khuôn mặt vẫn giống như một thiếu niên.
Sao vừa nãy tôi lại nhìn nhầm anh ta thành Trường Sinh chứ? Dáng người Trường Sinh cường tráng hơn rất nhiều!
Đến khi Nguyên Thần Tịch đi rồi, tôi mới cảm nhận được cả người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, quay đầu nhìn Viên Sĩ Bình thì thấy anh ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi vấn.
Tôi biết chắc chắn sư thúc chưa bao giờ nói với anh ta về bài vị, nhưng tôi cũng không có thời gian để nói!
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho sư thúc để kể tình huống ở đây với ông ấy, ít ra Ngụy Yến cũng tương đối quan trọng.
Mặc dù biết với tính cách của sư thúc, khả năng không nghe điện thoại gần như là một trăm phần trăm, nhưng tôi vẫn không thể không gọi cho ông ấy, đây cũng là bản tính ôm hy vọng của con người.
Nhưng lần này khi tôi gọi, ông ấy lại rất bình tĩnh nghe máy, hơn nữa giọng nói còn cực kỳ ngọt ngào như cách một người phụ nữ nói chuyện.
“Được rồi! Bây giờ sư thúc sẽ về ngay! Họ lại phá hợp đồng rồi, sao có thể như vậy, con gọi luật sư đến chờ sư thúc ở văn phòng! Bây giờ sư thúc sẽ lái xe về ngay, lát nữa gặp họ ở toà án!” Sư thúc nghe điện thoại, tôi còn chưa mở miệng đã nghe ông ấy nói một tràng giang đại hải.
Tôi lập tức bối rối, đây là tình huống gì, sau đó có giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở đầu dây bên kia, sau đó ông ấy cực kỳ khó xử giải thích rằng công ty có việc, chuyện làm ăn có vấn đề.
“Làm sao vậy? Đinh Lương đâu?” Cô nàng mập ngó đầu qua, nhìn tôi cầm điện thoại không biết làm sao, đột nhiên hét to: “Ông ấy sẽ không đến đây à?”
“Không!” Tôi nghĩ vì một đời rạng danh của sư thúc mà vội lớn tiếng nói: “Ông ấy đang có việc!”
Một lát sau, cuối cùng sư thúc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi nghe điện thoại nói: “May là con gọi tới, nếu không sư thúc cũng không còn cách thoát thân khỏi cái chết!”
Tôi vội nói tình huống ở đây, rồi bảo ông ấy mau mang bài vị về, bây giờ thứ đó là một vấn đề lớn.
Nếu nhiều người muốn nó, chúng ta có thể tăng giá và bán với giá cao!
“Bây giờ sư thúc sẽ đưa cho Viên Uy! Họ có dụng cụ riêng biệt để kiểm tra đo lường thứ này, họ vừa mới lắp đặt!” Sư thúc vừa nghe nói Ngụy Yến bị bắt, đầu tiên là chửi rủa một lúc, sau đó mới giải thích với tôi.
Vừa nghe nói lại là Viên Uy, trong lòng tôi lập tức cảm thấy không ổn, người này hoàn toàn là một ngôi sao chổi, những chuyện liên quan đến anh ta tuyệt đối không bao giờ tốt đẹp.
“Đợi cậu ta kiểm tra đo lường xong sư thúc sẽ về! Con không cần vội!” Hình như bên phía sư thúc đang có tiếng ầm ĩ, ông ấy vội vàng nói xong rồi cúp điện thoại.
Tôi còn muốn hỏi ông ấy phải cứu Ngụy Yến như thế nào, tôi gọi lại thì ông ấy lại không bắt máy nữa.
“Chúng ta về Ngọc Hoàng cung trước rồi nghĩ cách sau!” Khuôn mặt Viên Sĩ Bình cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, anh ấy quăng phất trần qua một bên rồi nói: “Nguyên Thần Tịch còn biết phân rõ phải trái, bắt người không có liên quan gì như Ngụy Yến, để chúng ta còn có cơ hội đi tìm bài vị!”
Tôi nghe ý của Viên Sĩ Bình xong thì thấy Ngụy Yến đúng là một người vô dụng, với bản lĩnh hiện tại của anh ta thì bắt tôi và Viên Sĩ Bình cùng với cô nàng mập đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sau khi xem thời gian, tôi nhờ cô nàng mập về nhà và lấy những bài vị còn lại ra giúp tôi, nói không chừng Nguyên Thần Tịch sẽ không nhận ra giống như Liễu oa tử!
Sau đó tôi đi ra ngoài với cái đuôi xinh đẹp Đại Hồng để chuẩn bị đồ; Viên Sĩ Bình cũng muốn về Ngọc Hoàng cung gọi người, mọi người tách nhau ra sau đó tập trung tại cửa nhà họ Nguyên.
Sau đó tôi vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho sư thúc, thế nhưng ông ấy vẫn cứ không nghe máy!
Vào ban ngày nhân lúc rảnh rỗi, tôi đã vẽ một vài lá bùa, và tìm lại một loạt những thứ như thanh kiếm gỗ đào và ấm trúc đỏ mà sư phụ từng sử dụng.
Mãi cho đến buổi tối sư thúc vẫn chưa về, tôi nghĩ khả năng ống ấy về kịp rất thấp, nên tôi bắt taxi đến nhà họ Nguyên trước.
cô nàng mập kéo một cái vali ngồi dưới thân cây phía, nói với tôi với vẻ mặt đau khổ: “Tôi đã phơi nắng cả ngày rồi, mà vẫn không phát hiện ra có gì bất thường!”
Tôi vội an ủi cô ấy, công lao của cô ấy rất lớn.
Đến khi đèn đường sáng lên Viên Sĩ Bình cuối cùng cũng đến, anh chàng này đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, anh ta đeo một chiếc ba lô lớn trên lưng, gật đầu với chúng tôi rồi dẫn đầu đi đến cửa nhà họ Nguyên.
Lần trước đi ra phía sau cánh cửa này đã bị cây mây chặn lại, lần này chúng tôi đi thì cửa đã không khóa.
Bên trong yên tĩnh, mấy năm nay căn nhà đã được bán đi vài lần, giá cả rất thấp nhưng những người sống ở đây luôn nói nó rất kỳ quái, sau này được một siêu thị thuê làm nhà kho hàng, nhưng họ ngại nơi này quá hẻo lánh, vì vậy vẫn luôn để trống.
Sau khi đã đến nhà họ Nguyên vài lần, tôi trực tiếp kéo Viên Sĩ Bình đi theo vết nứt xuống tầng hầm bên dưới.
Quả nhiên Nguyên Thần Tịch đang nằm trong cỗ quan tài kia, ngủ rất yên bình!
“Nguyên Thần Tịch!” Tôi thấy rõ ràng anh ta biết chúng tôi đã đến thì trợn mắt, hét lớn một tiếng: “Đồ tới!”
Quả nhiên sau khi tiếng hét vang lên, anh ta mới mở mắt nhìn tôi từ trong quan tài, vô số cành liễu sau lưng anh ta lao về phía chiếc vali trong tay cô nàng mập rồi lấy đi.
Tôi vội vàng tiến lên hai bước chống đỡ những cành liễu, tay trái cầm kiếm, tay phải giữ bùa; Viên Vận Bình cũng vung cây phất trần nói: “Nguyên thí chủ, Ngụy Yến thí chủ đâu?”
“Cho mấy người, dù sao muốn bắt cũng rất dễ dàng!” Quả nhiên Nguyên Thần Tịch không chơi bài theo luật, vung cây mây quăng Ngụy Yến ra.
“Trương Dương!” Ngụy Yến vừa được thả ra đã tách tôi và Đại Hồng ra hai bên trái phải, cô ta kéo một bên góc áo tôi rồi nói: “Cô đừng cho anh ta, anh ta đang chuẩn bị oanh tán Linh giới đấy!”
Tôi nghe xong không thể nắm bắt được điểm mấu chốt và không chút manh mối nào, tôi vội dùng sức vỗ vỗ tay cô ta, ý bảo cô ta đừng lo lắng.
“Xột xoạt!” Cành liễu của Nguyên Thần Tịch vô cùng yếu ớt kéo chiếc vali đến nơi, bài vị bên trong lập tức lăn ra ngoài.
Nguyên Thần Tịch đang nhắm mắt ngồi trong quan tài, vẻ mặt vẫn thờ ơ.
“Vậy không có việc gì thì chúng tôi đi trước đây!” Tôi nhìn qua Nguyên Thần Tịch đang ngồi, nghĩ thầm: Quả nhiên là một vị thần giả!
Tôi kéo Ngụy Yến quay người rời đi, vừa nhấc chân lên đã nghe thấy một tiếng “vút”, cành liễu và cây mây phía trước chúng tôi có thể xông tới bất cứ lúc nào.
“Trương Dương, cô mà cũng đi lừa đảo người khác ư!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên trợn mắt, nói với tôi: “Năm bài vị đó đều không có ở đây!”
“Có đủ mà, nếu không anh đếm thử xem?” Tôi cũng đã quên bài vị có bao nhiêu cái nên ôm một đống theo, tôi vội đá một cái dưới chân tôi rồi nói: “Có thể anh đã quên đếm cái rồi?”
“Đừng nói với tôi cô không biết công dụng của bài vị, muốn che giấu thì phải xem cô có giấu được hay không! Những người biết quan tài đều biết công dụng của những bài vị này. Tuy những lão bất tử Tương Tây đã không còn sống nữa, nhưng không có họ chấn trụ, thì chỉ sợ người nơi khác sẽ muốn nhúng tay vào!” Nguyên Thần Tịch vô cùng bình tĩnh cuốn cây mây nói.
Viên Sĩ Bình kéo tôi ra phía sau, còn ra hiệu bảo tôi chạy mau, nhưng vừa thấy bức tường đan từ cành liễu ở đối diện, tôi lập tức choáng váng đầu óc.
“Bài vị có liên quan đến nguồn gốc của quan tài, và tại sao Nguyên Linh nhất định phải sử dụng quan tài để dưỡng thần. Trương Dương, nếu cô muốn biết thì mang bài vị cho tôi, tôi tìm được đáp án thì sẽ nói với cô, dù sao thì cô cũng là em gái của tôi!” Nguyên Thần Tịch chậm rãi xoay đầu nhìn tôi nói.
Em gái anh á!
Có mà em gái anh!
Tôi thầm mắng trong lòng, lúc này còn hàn gắn quan hệ, quá muộn rồi!
“Chạy đi!” Tôi hét lên với hai cái đuôi phía sau, vung thanh kiếm gỗ đào bằng tay trái và lao về phía bức tường liễu đối diện.
Vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị cuốn lấy, nên tôi đã dùng kiếm gỗ đẩy ra, nhưng lao đi một lúc lâu, trên mặt cũng không có cảm giác đau.
Tôi vội giương mắt nhìn lên thì thấy một người phụ nữ mặc đồ Đường với mái tóc đen được búi lên bằng một cây trâm cài đang đứng trước mặt tôi, uyển chuyển như nước, tay cầm chiếc quạt xếp vô cùng thướt tha.