Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 206: Vảy đen trên xe buýt




Liễu oa tử ném một dây mây từ phía sau tới, ở trên treo một người, sau khi người nọ rơi xuống trước mặt tôi, còn cắn chặt lấy dây mây không nhả ra.

Đang nghĩ là coi như Đại Hồng này còn kiên cường, bị Liễu oa tử bắt được, dưới loại tình huống này còn có thể cắn dây mây không nhả.

Nhưng đưa tay vỗ Đại Hồng, bỗng thấy khóe miệng cô ấy chảy ra một tia đỏ tươi, lập tức đạp đổ suy nghĩ vừa rồi.

Dây mây của Liễu oa tử là Nhục Đằng, bên trong toàn là máu thịt được rút ra từ trong thi thể, nó cũng ăn cái này mà duy trì sự sống, nói không chừng Đại Hồng không phải đang cắn dây mây là là đang ăn cái gì đó.

Liễu oa tử cũng cười lạnh một tiếng, tự cắt đứt đoạn dây mây bị Đại Hồng cắn lấy, xoay người lui về phía sau rừng.

Tôi kéo Đại Hồng lên, con hàng này dùng một tay ôm dây mây, dùng sức mà hút, tay kia thì ôm chặt bài vị không buông.

Đưa tay muốn rút dây mây ra khỏi miệng cô ấy, rút vài lần nhưng không **, đang sắp nổi giận, lại thấy đầu kia của dây mây hoàn toàn không thấy, vội nhìn theo dây mây ra phía sau lại thấy tất cả đều chui vào trong bài vị.

Nhất thời da đầu tê rần, móc Nhục Đằng từ trong miệng Đại Hồng ra, đưa tay nắm dây mây muốn dùng sức rút ra từ trong bài vị, bỗng thấy tay chìm xuống, dây mây kia vậy mà lại bị một lực lớn hút vào trong bài vị.

Tay tôi bị kéo đến nóng rát đau đớn, ánh mắt nhìn vào bài vị đặt trên nóc tủ trong phòng tôi hơn ba năm, đột nhiên nghẹn họng.

Cái thứ sống trong bài vị kia có cần ăn không? Nhiều năm như vậy, nó đã ăn cái gì rồi?

Tôi bỏ đói nó như vậy, nó có ghét tôi không?

“Á!” Trọng Đồng Tử ôm mắt lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, tôi vội hồi phục tinh thần, nhìn gã, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Chợt nghe thấy trong rừng vẫn có tiếng xì xì không ngừng, vội gọi sư thúc vào, lại dùng Khổn Tiên Thằng trói Trọng Đồng Tử lại, kéo cũng không buồn kéo gã, tôi càng không dám để một mình Đại Hồng trở về.

Chỉ đành dùng công cụ nguyên thủy nhất, há miệng la to với bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, sư thúc còn chưa tới, ngược lại là Lệ Cổ cực kỳ vui vẻ chạy về, mười phần thỏa mãn ợ một cái với tôi, còn học dáng vẻ của Âm Long, phun ra nửa đoạn Hồn Ti cho tôi.

Tôi nghĩ sau khi trở về, nhất định phải huấn luyện thêm cho nó, bảo vệ chủ nhân mới là chuyện cổ bản mệnh nên làm chứ! Con hàng này lại chạy ra ngoài rửa mối nhục, hoàn toàn mặc kệ chủ nhân là tôi có thể mất mạng!

Âm Long ở trên không cũng kéo lưỡi rắn bay tới, nó vẫn cực kỳ đắc ý nâng đôi mắt đậu đinh đen nhánh nhìn tôi.

Tôi vẫy nó xuống, nhìn sư thúc và cô nàng mập từ ngoài chạy vào.

Trên người bọn họ đều lưu lại kha khá vết thương, xem ra ở ngoài có không ít hoạt thi.

Để sư thúc kéo Trọng Đồng Tử ra ngoài, nhưng ông ấy lại không chịu được việc Trọng Đồng Tử che mắt kêu thảm thiết, đánh một quyền vào đầu gã khiến gã ngất xỉu, nói: “Nghe nói đôi mắt của Trọng Đồng Tử mẫn cảm hơn người bình thường, không chịu được dù chỉ một chút thương tổn, con còn đâm mù người ta, cũng không đánh ngất để giảm đau, người ta đau đớn biết bao nhiêu đây!”

Sư thúc bây giờ là người làm ăn, bản lĩnh đổi trắng thay đen cực kỳ cao siêu, tôi cũng lười nói ông ấy bạo lực, gật đầu với cô nàng mập, kéo Đại Hồng ra khỏi rừng.

Trên bãi đất trống trước nhà đã bày đủ loại kiểu dáng tay gãy chân gãy, nhưng nhìn thầy rồi lại cực kỳ ghê tởm, trên tay chân quấn đầy râu rễ, có lẽ trước khi Liễu oa tử đi còn không quên lãng phí những thứ tốt này.

Trên bãi đất trống còn lưu lại hai dấu đen hình người thật lớn, nhìn dáng vẻ đắc ý của Âm Long, thì biết đây là công lao của nó.

Lệ Cổ rất không phục, triển khai ra xung quanh, kéo tôi, ở trong lòng liên tục gọi tôi vào rừng xem công tích của nó, tôi vội vàng an ủi nó.

Toàn là thứ gì không đâu, hai con hàng này hòa bình ở chung vài năm, bây giờ lại bắt đầu tranh đấu.



Sư thúc gọi điện cho cục trưởng Cao, bảo ông ta đến dẫn Trọng Đồng Tử đi, sau đó giải thích tình huống với ông ta một chút.

Lại tự mình động thủ, rắc một chút hỗn hợp rượu hùng hoàng cao độ vào xương của những người đó rồi thiêu hủy, tôi ở bên cạnh bày một trận pháp dẫn đường, để cho những linh hồn này rời đi.

Sau đó kéo sư thúc đi vào, nói với ông ấy tình huống của Đại Hồng và bài vị kỳ quái kia.

Ông ấy gõ mạnh vào đầu tôi một cái, nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm?”

Không biết có thể nói là đã quên hay không, nhưng tôi thật sự không nhớ là có một chuyện như vậy!

Hai người dùng đùi gà và trứng luộc cũng không dụ dỗ lấy được bài vị kia từ trong tay A Hồng, cuối cùng tôi mất hết kiên nhẫn, dùng luôn Mê Hồn thuật, cướp bài vị trong tay Đại Hồng.

Âm Long vẫn rất có hứng thú với đống bài vị này, lại lâu rồi không được chơi, lôi kéo Lệ Cổ, hai đứa bắt đầu đi ra đi vào bài vị.

Sư thúc lại nhấn mạnh, hỏi xem có phải cảm thấy trong đó có thứ đang nuốt Nhục Đằng hay không, tôi vươn tay cho ông ấy xem, ở trên còn lưu lại một vết kéo nhàn nhạt.

Tốc độ và lực kéo đều cực lớn, kéo ra một dấu ấn rõ ràng trong lòng bàn tay tôi.

Sư thúc nhìn nửa ngày cũng không nhìn được gì, hỏi có bao nhiêu người biết được chuyện này, tôi đếm qua cũng chỉ có mấy người này thôi.

Có lẽ người đầu tiên biết những bài vị này có vấn đề là sư phụ của Tiêu Mỹ Lan, tiếp theo là tôi và Trường Sinh, còn có cô nàng mập, sau đó là Ngụy Yến, đương nhiên còn có thể là Đại Hồng vừa vào phòng đã tìm được.

Nhưng Liễu oa tử rõ ràng là chủ không nhận hàng, Đại Hồng cũng đã bị nó câu lên rồi, nó còn ném trở về!

Sư thúc lật trái lật phải nhìn nửa ngày, và cô nàng mập cũng chọc chọc thử nhưng cũng không vào được.

Tôi nhìn hai người họ cầm một tấm bài vị, giống như hai con hàng kia, thật sự không có kiên nhẫn, duỗi tay ra trước mặt họ, cả bàn tay lập tức chui vào.

“Con có thể duỗi vào?” Sư thúc ngây người, sững sờ nhìn tôi, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tay con đâu?”

Tôi sững sờ rút tay ra, chuyện này tôi phát hiện từ lần nằm viện đó, nhưng vẫn không có cơ hội nói, sau này cũng quên mất.

Nhìn dáng vẻ giật mình của sư thúc, tôi cũng rất buồn bực.

A Hồng ở bên cạnh nhìn Âm Long và Lệ Cổ chơi đùa vui vẻ, cùng đi ra từ trên người cô nàng mập, giương cánh kêu một tiếng muốn vọt vào.

“Bịch!”

Kết quả… kết quả là…

Con hàng này bị đụng ngã lên mặt bàn, không lật người lại được.

“Tôi chơi với!” Đại Hồng ăn Nhục Đằng no, cảm thấy thỏa mãn, cũng đưa tay vào theo Âm Long, lại rút ra, cười ha ha.

“Mấy đứa?” Sư thúc nhìn tôi một cái, lại liếc mắt nhìn Đại Hồng, vội ôm tất cả bài vị vào trong ngực, nói: “Bây giờ thứ này thuộc về thúc, Dương muội tử đi ngủ, ngày mai xin nghỉ học đến ngốc ở Ngọc Hoàng cung!”

Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Đại Hồng kêu to một tiếng, sau đó sư thúc ôm bài vị đi vào phòng.



Âm Long và Lệ Cổ đứng dậy từ trên bàn, trở lại trên người tôi, hai con hàng này lại còn có ý an ủi tôi.

Nhìn thời gian, sắp sáng rồi, lòng tôi loạn thành một đoàn, Liễu oa tử còn chưa chết, như vậy những lão bất tử Tương Tây kia cũng sẽ không chết ư?

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ giật mình, ngồi bật dậy từ **, nhanh chóng chạy đến phòng cô nàng mập, nói: “Cô nói xem Liễu oa tử có thể nuốt chửng những lão bất tử Tương Tây chưa chết không?”

Cô nàng mập cũng đang nhíu mày, thấy tôi đến thì vội kéo tôi nói: “Tôi cũng đang suy nghĩ!”

Hai người nói vừa thông mà cũng vừa loạn, Nguyên Thần Tịch không chết là chắc chắn, nhưng nếu Liễu oa tử không chết, sao Nguyên Thần Tịch có thể mặc kệ nó?

Nó cũng xem như là đồ đệ của Điền Đại Thu mà?

Còn có một chuyện kỳ lạ hơn, rõ ràng Điền Đại Thu chết bởi vì cô nàng mập mà? Tại sao Liễu oa tử lại chỉ tìm tôi mà không tìm cô nàng mập? Tôi oan biết bao nhiêu!

Càng nghĩ càng đau đầu, tôi dứt khoát ngủ trong phòng cô nàng mập, nhưng Đại Hồng lại tìm đến, ba người chen một chỗ.

Sáng hôm sau thức dậy đã gần trưa, tôi nằm sấp ở ** gọi điện xin nghỉ ốm cho tôi và cô nàng mập, tuy cô Hà không mắng, nhưng giọng điệu không quá tốt, sắp thi trung học rồi, bảo chúng tôi nắm vững điểm.

Sau khi dậy thì sư thúc đã không còn ở nhà nữa, bài vị cũng bị mang hết đi, để lại một tờ giấy ở trong phòng cho tôi, nói là đã gọi Viên Sĩ Bình đến đón tôi, để tôi và cô nàng mập đến Ngọc Hoàng cung ở một thời gian.

Còn chưa đọc xong tờ giấy, đã nghe thấy Viên Sĩ Bình nói chuyện với cô nàng mập ở phòng khách.

Đi ra ngoài, Viên Sĩ Bình cười cười với tôi, nói: “Thầy Đinh đã dặn dò, nói nhất định phải đến sớm một chút, dẫn cô đến Ngọc Hoàng cung, nhưng chưa đến 12 giờ chắn chắn cô sẽ thừa dịp không phải đi học mà ngủ nướng!”

Tôi cười cười, nghe lời thu dọn đồ đạc đi ra ngoài với Viên Sĩ Bình, ở trên xe tôi thêm mắm thêm muối nói với anh ta chuyện trên xe buýt kia, còn cố ý mô tả tài xế kia chết thảm đến mức ào, lại nói bản thân áy náy với cái chết của tài xế đến mức nào.

Viên Sĩ Bĩnh xuất thân chính phái, rất coi trọng loại chuyện bảo vệ chính đạo này, vừa nghe tôi nói, lập tức bày tỏ quyết tâm nhất định phải tiêu hủy chiếc xe buýt kia.

Tôi ở một bên vội nói: “Tôi đặt một lá bùa trên đó, buổi tối chúng ta cùng đi!”

“Được! Chuyện này thầy Đinh cũng dặn dò tôi, nhưng ông ấy nói cô nhất định không được đi!” Viên Sĩ Bình lại cười với tôi, thấy tôi thất vọng lại nói tiếp: “Liễu oa tử sẽ trở lại tìm cô, nếu tôi không đi theo cô, tôi cũng không yên tâm!”

Vừa nghĩ đến Liễu oa tử tôi lại phiền lòng, nhưng Viên Sĩ Bình cũng coi như là người hiểu rõ lý lẽ, ăn chay ở Ngọc Hoàng cung, sau đó lại theo Viên Sĩ Bình ngồi tọa luyện vào buổi tối.

Màn đêm vừa xuống, tôi theo chỉ dẫn của lá bùa, lái xe chở cô nàng mập và Viên Sĩ Bình đi về phía ngoại ô.

Lái xe thẳng ra ngoài thôn Dương, ở trên một bãi đất công cũ kỹ, rốt cuộc giấy bùa cũng bất động.

Tôi vội đạp phanh, nhanh chóng xuống xe xem.

Chỉ thấy chiếc xe buýt tối hôm qua chúng tôi đi đã bị tàn phá càng thêm rách nát, đang đậu lại ở nơi đó.

Trong khi đến gần xe buýt, tôi đang nghĩ, không có người lái xe, xe buýt này vẫn có thể chạy?

Nhưng vừa đến bên cạnh xe buýt thì phát hiện linh tính của nó đã biến mất, không có gì khác so với một chiếc xe rách bình thường.

Tôi thử đẩy cửa trước ra, phát hiện cửa còn có thể mở, nhấc chân lên xe xem những thi thể tối hôm qua có còn hay không, nhưng vừa nhấc chân lên, lại phát hiện ở cửa trước có một ánh sáng đen bóng, cửa xe mở ra thì lóe lên một chút.

Vội dẫn Thần Hỏa phù qua nhìn, chỉ thấy có một miếng vảy đen kịt phát sáng, yên tĩnh nằm ở đó.