Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 201: Xe buýt đầy người




Đại Hồng li3m môi nhưng lại rụt cổ về phía sau trong vô thức, cô ấy có vẻ muốn nói nhưng lại nhìn chăm chăm mấy người chúng tôi, nuốt một ngụm nước bọt rồi yếu ớt lắc đầu.

Cái động tác nhỏ bé lại đáng thương này đừng nói là tôi nhìn ra cô ấy đang nói dối mà đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể nhìn ra.

“Mẹ kiếp nói nhanh lên! Ăn nhiều như thế rồi, nhóc Dương còn đích thân xuống bếp nữa, tôi còn chẳng có cái đãi ngộ này đâu! Hỏi cô một câu thì cô lại không hé răng nữa, nói mau!” Sư thúc rít mạnh điếu thuốc, ngọn lửa đầu điếu thuốc cháy lên, ông ném nó xuống đất rồi mắng lớn.

Tôi vội kéo ông ấy, người này cũng hung hăng quá, không biết ông ấy phải ghét Đại Hồng đến mức nào nữa.

Thấy Đại Hồng co ro lại phía sau, hai mắt to to nhìn chúng tôi, tôi thấy đôi mắt đen sáng ngời không lẫn chút tạp chất nào của cô ấy thoáng qua ánh nước.

Trong đầu tôi đột nhiên thoáng qua đôi mắt thuần khiết y như thế của Trường Sinh, trong lòng dần dần trầm xuống giống như xin lỗi cho ác cảm đã từng có với cô ấy, dù sao cũng nên đối xử với cô ấy tốt hơn vậy.

Đáy lòng mềm nhũn như nước, tôi thầm nghĩ đối diện với đôi mắt như này, có lẽ chẳng ai có thể cứng rắn được nhỉ!

“Đến đây! Chúng ta lại ăn thêm chút nữa, cô muốn ăn gì?” Sư thúc vô lương tâm đột nhiên kéo Đại Hồng về phía tủ lạnh, mở cửa tủ ra để cô ấy chọn đồ ăn bên trong.

Khí lạnh trong tủ vừa lúc quét qua mặt, tôi rùng mình, trong lòng lại kinh ngạc.

Não đột nhiên nóng lên, tôi nhảy qua đập vào đầu sư thúc sau đó kéo Đại Hồng về phía bàn ăn, ấn cô ấy ngồi xuống: “Cô dùng Mê Hồn thuật với chúng tôi!”

“Phì! Nhóc Dương, con vậy mà lại dám đánh cả ta!” Sư thúc xoa đầu rồi gào lên nhưng trong tức khắc ông ấy cũng hồi thần lại, trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ xen lẫn chút thất bại.

Nàng mập vẫn ngồi yên một bên ăn nên không bị trúng chiêu, nghe chúng tôi nói thì ha ha cười nhạo.

“Nói mau!” Lửa giận trong lòng bùng lên, cái cô Đại Hồng này cũng không hề nói lý lẽ rồi nhỉ? Tôi hỏi cô ấy có một câu, vậy mà cái đồ xấu xa này lại dùng Mê Hồn thuật với chúng tôi!

Hơn nữa cả tôi và sư thúc còn chưa có chuẩn bị, cả hai người đều dính chiêu rồi.

“Ông nội không cho nói!” Đại Hồng bĩu môi, lại yếu ớt dựa về phía sau: “Tôi không dám nói!”

Tôi tức đến nghiên đau cả răng, thấy nàng mập vẫn đang ăn ngon lành, tôi gào lên: “Nói, không nói ngày mai không cho ăn nữa!”

Đại Hồng nhìn về bát của nàng mập, vội nói: “Tôi nói! Tôi nói mà.”

Nhưng cô ấy cúi đầu nghĩ một hồi rồi lại ngước mắt nhìn chúng tôi, tôi sốt ruột lắm rồi, hai tay kết pháp ấn rồi chỉ vào trán cô ấy, hai mắt ngưng thần, rồi nhìn chăm chú vào cô ấy: “Nói mau, tại sao cô biết trong bao tải là thi thể của người đàn ông bị cắt mất tứ chi!”

Nhìn thấy mắt mình từ trong mắt Đại Hồng, pháp ấn trong tay tôi dùng sức điểm vào trán cô ấy, hơi thỏ nặng dần.

Đại Hồng dần dần có cùng nhịp thở với tôi, sau đó trầm giọng nói: “Ông nội bảo không được nói, sẽ dọa người ta sợ, người ta sẽ ghét tôi!”

Có lẽ lời của lão Miêu đã trở nên thâm căn cố đế nên sau khi Đại Hồng nói xong câu đó, hô hấp không khống chế được mà gấp gáp hẳn lên.

Đầu lưỡi tôi chạm vào vòm miệng, ngón tay điểm nhẹ hơn một chút, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cô ấy không chớp: “Không sao, bây giờ ông nội không có đây, hơn nữa không phải cô đến đây tìm tôi sao?”

“Ừm! Tôi đến tìm Trương Dương!” Nhịp thở của Đại Hồng lại bắt đầu ăn nhập với tôi, cô ấy chậm rãi nói: “Tôi muốn uống máu!’

Hả?



Tôi chỉ thiếu điều thu tay rồi lùi về phía sau, đây mà tính là đáp án à?

“Tôi vừa ngửi thấy mùi máu là sẽ biết được nó từ vết thương như nào chảy ra, vết thương khác nhau thì mùi máu chảy ra cũng khác nhau, đặc biệt là máu người rất thơm, còn thơm hơn cả trứng chần!” Hai mắt Đại Hồng hiện lên vẻ say mê, toàn tâm toàn ý chìm đắm trong dư vị của máu người.

Nàng mập cắn đũa, kinh ngạc nhìn tôi, sư thúc vò đầu, trên mặt biểu hiện kiểu quả nhiên là như thế.

Ngón tay tôi vẫn dán trên trán trơn bóng của Đại Hồng, trong lòng lại cảm thấy lạnh thấu tim can, nghĩ một hồi tôi chậm rãi thu tay lại.

Nhưng Đại Hồng đã hoàn toàn đắm mình trong dư vị máu của con người, tiếp tục li3m môi: “Nhưng ông nội không cho tôi uống máu, cũng không cho tôi nói với người ta rằng máu người uống rất ngon. Thế nên lúc trên xe tôi ngửi thấy mùi máu kia là lại muốn uống, thế nên tôi mới xuống xe cùng các cô! Người kia thật lãng phí, nhiều máu như thế đều chảy ra hết rồi!”

“Trương Dương, cô nhặt về một cục nợ lớn rồi!” Nàng mập ăn cũng chẳng buồn ăn nữa.

Cô ấy dứt khoát đi ra kéo tôi rồi chỉ vào Đại Hồng: “Đây chắc là cố ý uống máu người, chúng ta ở chỗ này chỉ có máu của cô là thu hút người ta, đến tối, cô ấy sẽ trộm lẻn vào phòng cô, nhân lúc cô không chú ý, cắn một phát đứt cổ cô sau đó hài lòng, thỏa mãn uống từng ngụm từng ngụm máu lớn.”

“Có lẽ cô ấy không nỡ uống hết trong một lần đâu, phỏng chừng còn giúp cô băng bó vết thương lại sau đó nhân lúc cô còn chưa biết, cô ấy tối nào cũng đến uống một lần, đợi đến lúc cô phát hiện ra thì cô đã thành cái xác khô rồi!”

Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hồng, cả người đều là những hạt thịt lở loét ra, máu me đầm đìa, trong đầu tôi nổ ầm một tiếng, vỗ thật mạnh vào tay nàng mập.

Tôi cẩn thận nhìn về phía sư thúc: “Phải làm sao bây giờ?”

“Con tự xem xem làm sao thì làm!” Sư thúc bực bội trừng mắt nhìn tôi, rồi lại liếc qua Đại Hồng đang không nhịn được li3m môi: “Đã nói con đừng lo chuyện bao đồng rồi, con còn nhặt người về cho ta? Bây giờ mới thấy có vấn đề hả?”

Tôi nhìn Đại Hồng còn đang ngẩn ngơ, tôi muốn cười, tôi cho rằng cô ấy xuống xe với chúng tôi vì sợ người đàn ông xấu xí kia sẽ làm chuyện bất lợi với cô ấy nhưng không nghĩ tới cô ấy lại sợ bản thân không nhịn được mà uống máu người!

Có điều bây giờ đều đã đến nước này rồi, có Đại Hồng ở đây, nói không chừng lão Miêu hoặc Trường Sinh sẽ đến tìm cô ấy.

Nghĩ đến đây tôi nhìn Đại Hồng cũng không còn thấy sợ hãi nữa, dù cho muốn máu người cũng có thể đến bệnh viện lấy mà phải không? Hơn nữa chẳng phải cô ấy còn có khả năng tự khống chế sao, ở nhà người ta đến ba năm mà không có chuyện gì xảy ra, có lẽ sức tự khống chế cũng không tệ.

Kéo Đại Hồng đi tắm trước, trên người cô ấy toàn bùn đất, chỉ có thể nhìn chiếc váy đỏ chứ không mặc lên được nữa, đồng phục của tôi lại nhỏ hơn của cô ấy, cuối cùng tôi chỉ có thể lấy quần áo của nàng mập, ba năm nay nàng mập ăn rất nỗ lực nhưng thân hình vẫn đẹp như cũ khiến cho các nữ sinh trong lớp ngưỡng mộ không thôi.

Nhưng Đại Hồng trừ chiếc váy đỏ thuần đấy ra thì chẳng muốn mặc gì khác, đầu tôi cũng bị cô ấy làm cho to ra, tôi chỉ có thể ném chiếc váy đỏ đó vào máy giặt giặt xong thì tìm máy sấy sấy cho khô rồi ném cho cô ấy.

Bây giờ thì đầu to ra thật rồi, tự nhiên phát hiện ra có thêm một người thực sự có thêm thật nhiều phiền phúc, có thời gian phải mang theo cô ấy đi mua quần áo mới được!

Đột nhiên tôi vô cùng bội phục bà Đinh, những năm này chuyện của tôi với nàng mập đều do một tay bà ấy lo liệu, vậy mà bà ấy lại không có chút khó chịu nào.

Đến tối, Đại Hồng không chịu ngủ một mình một phòng, nói là phòng quá lớn rồi còn kéo tay tôi bảo sợ.

Tôi đành phải mang cô ấy về phòng mình nhưng vừa vào đến phòng, hai mắt cô ấy sáng rực lên, hất tay tôi ra rồi lật tung phòng tôi lên.

Lúc đầu nàng mập còn kéo tay cô ấy, về sau dứt khoát cùng tôi ngồi trên giường nhìn nàng mập như đang bới tìm kho báu.

Tôi không biết bản thân mình phát điên cái gì, chỉ cần nghĩ đến sẽ có một ngày Trường Sinh xuất hiện trước mặt tôi lần nữa thì đã nhận định rằng Đại Hồng như này cũng chẳng sao cả, dù sao thì cũng không phải tôi thu dọn phòng.

“Ha!” Đại Hồng vui vẻ reo lên một tiếng rồi lấy chiếc túi vải từ trong hộp da nhỏ ở tầng cao nhất của chiếc tủ sau đó ôm vào lòng thật chặt: “Tìm thấy rồi!”



Tôi nhìn chiếc túi vải đen trong lòng Đại Hồng, não như muốn nổ ra, sao tôi lại quên mất chuyện này rồi?

Trong chiếc túi đen kia là những bài vị cực kỳ cổ quái của nhà họ Nguyên, sau khi rơi cào trong tay tôi, nó vẫn luôn được giấu ở nhà giám đốc Đinh, sau đó sư phụ xảy ra chuyện, tôi cũng chẳng còn chút tâm tư nào để ý đến cái này nữa.

Sau khi sư phụ mất, sư thúc, giám đốc Đinh với vợ giám đốc Đinh còn cả nàng mập nữa đều trông chừng tôi không rời mắt, họ sợ tôi không vui nên tôi sau khi gói những cái bài vị đó lại để lên đó, tôi cũng chưa động đến chúng lần nữa.

Cũng thật là làm khó cho bà Đinh phải thu dọn phòng giúp tôi, chỉ sợ mỗi lần dọn, bà ấy đều kinh hồn bạt vía nhưng lại ngại không dám hỏi tôi.

“Ha! Ha!” Đại Hồng ôm chiếc túi nhưng cũng không mở ra, cứ ôm như thế rồi xoay vòng vòng, không ngừng cười ha ha.

“Đây là phát điên rồi?” Sư thúc vác theo khuôn mặt thối ném cho tôi cái gối rồi lạnh lùng: “Con cẩn thận chút, tối đến để Âm Long quấn lên cổ con đi, Lệ Cổ cũng phải chuẩn bị cho tốt, ta không muốn sáng sớm mai lúc thức dậy con đã thành cái xác khô đâu, đến lúc đó ta làm sao giải thích được với các ông các bà chuyện này đây!”

Tôi trừng mắt nhìn ông ấy, hậm hực nhặt gối lên rồi kéo nàng mập ngủ cùng, một lát nữa thôi là lại phải đi học rồi.

Mơ màng một hồi, tôi vỗ sư thúc dậy, dặn ông để ý Đại Hồng sau đó nhân lúc ông còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tôi kéo nàng mập chạy đi.

Nhưng đến trường rồi, trong đầu tôi làm sao cũng không tập trung vào sách vở được, tôi luôn nghĩ xem tại sao Đại Hồng lại muốn uống máu?

Những tấm bài vị kia có quan hệ gì với cô ấy? Sao mũi cô ấy còn thính như mũi chó vậy, vừa bước vào phòng đã biết trong phòng có thứ đồ ấy?

Người đàn ông xấu xí vác theo bao xác vụn trên xe buýt có lẽ thuộc phái Cản Thi chăng?

Năm đó người nuôi quỷ trong bệnh viện dẫn tôi đến Bách Quỷ đạo cũng là người thuộc phái Cản Thi, anh ta liệu có giống như đạo trưởng Diêu nói là đến đây vì Âm Long không?

Nghĩ mãi khiến cho đề hóa sở trường nhất của tôi cũng bị sai mất mấy câu đơn giản, trong lòng tôi phiền sắp chết rồi.

Tôi ra ngoài gọi điện thoại cho sư thúc hỏi thăm về tình huống của Đại Hồng kết quả đáp án nhận được là đang ăn cơm.

Đến trưa gọi lại vẫn là đang ăn cơm, chiều gọi cũng vẫn là đang ăn cơm…

Như vậy thì tôi yên tâm rồi, chỉ cần sư thúc xuất chiêu ứng phó thì không có gì phải sợ nữa!

Không dễ dàng gì mới đợi được nàng mập học bổ túc xong, tôi kéo cô ấy chạy ra ngoài, nhìn thời gian mới có mười rưỡi, muốn đi chuyến xe buýt lúc nửa đêm kia còn phải đợi một tiếng rưỡi nữa, lo lắng cho Đại Hồng ở nhà, tôi gọi xe quay về.

Nhưng lúc xe chạy được nửa đường, đột nhiên tôi phát hiện ra trên trạm xe buýt bên đường lẻ loi một chiếc xe buýt bị vỡ nát, hơn nữa Ẩn Thân phù tôi đặt bên trên đã không thấy đâu nữa, vội nhìn xuống đồng hồ, mới chỉ có mười giờ bốn mươi.

Đưa tài xế mười tệ xong, tôi chạy như bay qua chiếc xe buýt kia.

Lúc này ngoại trừ học sinh ra thì trên đường cũng chẳng có mất người, tôi vừa vẫy tay cừa chạy, vừa thấy cửa trước mở ra, tôi đã nhảy thẳng lên xe.

Vừa lên xe tôi đã bị dọa một trận, trên xe đầy người đang ngồi hết sức nghiêm chỉnh, ngay ngắn mà tài xế đang mở mắt nhìn về phía trước, nhưng lại không hề mở miệng nói “Trả tiền!” như trước đó.

“Trả tiền!” Người đàn ông xấu xí ngồi ở vị trí ngay sau tài xế cười với tôi.

Tôi duỗi tay lấy tiền từ trong ba lô, sau lưng bị người ta kéo, nàng mập chạy qua ném năm tệ xuống rồi véo lưng tôi, nói lớn: “Sao không còn chỗ nữa rồi!”

Cơn đau làm tôi hít sâu một hơi, tôi ngưng thần nhìn những người đang ngồi trên xe, cả người đều lạnh hẳn đi.