Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 164: Diệt trùng




“Khè! Khè!!” Âm Long thấy tôi phát hiện cái bài vị kỳ quặc này, từ từ lui thân rắn về phía sau, chỉ để lại một cái đầu rắn thè lưỡi khè với tôi.

Tôi vội nhấc Âm Long đang đi vào cái bài vị kia lên, quay mặt về phía sau nhìn một chút, thân rắn của Âm Long đã hoàn toàn biến mất, chuyện gì đã xảy ra thế này?

“Trương Dương!” Cô nàng mập đột nhiên vội vàng hét to lên một tiếng, kéo tay tôi một cái rồi bảo: “Chúng ta vẫn nên đi thôi!”

Tôi quay đầu nhìn lại, bàn tay nhanh chóng nhặt những mảnh bài vị kia nhét hết vào trong balo mặc kệ nhiều hay ít, sau đó kéo cô nàng mập chạy về phía cửa động.

Tôi phát điên vặn gãy cổ con cổ trùng kia, nhưng cái cổ đứt gãy đó lại giống hệt như một tụ bảo bồn côn trùng, các loại côn trùng lớn nhỏ đủ loại màu sắc hình dạng từ bên trong tuôn ra như đổ gạo, có cả con rắn lớn bằng cổ tay.

“Xì! Xì!” Âm Long vô cùng oai phong, soạt một cái nhảy ra khỏi túi, nó hơi cong thân rắn về phía sau, thè lưỡi rắn ra, há to mồm bắt đầu ăn.

“A Hồng!” Cô nàng mập vốn đang chạy về phía trước, vừa nghe thấy tiếng Âm Long ăn, vội vàng lấy A Hồng giấu trong người ra, ném về phía sau rồi bảo: “Trương Dương, cô phải bảo Âm Long chăm sóc tốt cho A Hồng đó!”

“Cô đi nhanh đi!” Một người gầy không thể cảm nhận được trái tim của người béo lớn đến thế nào, giờ phút này phải chạy trối chết, thế mà cô nàng mập này vẫn không quên tìm thức ăn cho A Hồng của mình, quả nhiên người béo có khác.

Tôi liếc nhìn bà lão hôn mê nằm cạnh cây liễu không còn động tĩnh gì một cái, không có cổ lực của bà ta, những dây leo này cũng chỉ là dây leo bình thường mà thôi, tôi dùng cả tay lẫn chân, vất vả cố gắng kéo cả bà ta và cô gái béo trèo ra ngoài.

Không có Thần Hỏa phù, tôi vội móc ra cái đèn pin lớn bà Đinh đã cho, tranh thủ vừa rọi vào trong vừa hét gọi Âm Long vài tiếng, gọi hai đứa tham ăn ở dưới lên đây trước rồi hẵng nói.

“Soạt!” Soạt một tiếng, Âm Long ngậm lấy A Hồng nhảy ra quấn quanh cổ tôi.

Nhưng phía dưới cũng truyền đến những tiếng xào xạc của đám côn trùng đang bò, tôi thầm nói không xong rồi, tiếp theo có một làn khói đặc túa ra từ phía sau, mấy con côn trùng kia lập tức ùa ra ngoài như thể đang tìm đường chạy thoát thân.

“Cô nàng mập, mau nghĩ cách đi!” Tôi đưa tay kéo cô nàng mập ở phía sau trở về, dùng chân giẫm mạnh lên mấy con côn trùng kia.

Mấy con côn trùng này đều bò ra từ trong thân thể của con cổ trùng kia, độc tính mạnh khỏi phải bàn, có điều, nghĩ đến việc sau sườn núi này có nhiều côn trùng buồn nôn đến vậy, cả người tôi đều thấy khó chịu.

Mặt cô nàng mập cũng đanh lại, đảo đôi mắt nhỏ lòng vòng, cũng bắt chước tôi giẫm lên những con côn trùng kia, vừa giẫm vừa cẩn thận nói: “Bằng không, cứ để Âm Long ăn hết đi!”

Tôi thật sự cho rằng cô ấy đang đùa với mình, chúng tôi không giải quyết được thì để cho Âm Long ăn, hack thế này cũng lợi hại quá rồi đấy!

Vừa nghĩ tới hack, tôi vội vàng buông lỏng bàn tay đang kéo cô nàng mập ra, ném Âm Long đi, để nó đối đầu trước một lúc.

Tôi thì lấy điện thoại di động ra gọi cho giám đốc Đinh, chắc có lẽ bây giờ ông ta đang ngủ, nghe tôi hét to rằng mình cần súng phun lửa, sau khi sững sờ, ông ta vội hỏi rằng tôi đang ở đâu.

Lần này đến lượt tôi sửng sốt, thứ này phải cần có người về nhận đấy, chí ít cũng phải cho ông ta biết rằng chúng tôi đang ở đâu!

Cả người tôi đau đến chết lặng, chạm vào tay chân một chút sẽ đau đến thấu tim, hơn nữa, mấy cái khớp nối kia dường như không còn nghe theo sự khống chế của tôi nữa. Cô nàng mập cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bây giờ Âm Long chính là quân chủ lực.

“Người giấy đâu! Người giấy!” Mắt thấy càng lúc càng có nhiều côn trùng bò ra khỏi cái động kia, cô nàng mập vừa giẫm, vừa hét to với tôi.

“Được rồi!” Lòng tôi lóe lên một cái, vội vàng tung hai người giấy được Trường Sinh để lại cho mình từ trong balo ra ngoài, lại nhanh chóng gấp một chiếc máy bay giấy, nhỏ máu lên trên, suy nghĩ, lại vội ném cho cô nàng mập: “Có cổ trùng nào biết bay không!”

“Bắt một con nhanh lên!” Cô nàng mập quýnh lên, liếc nhìn bốn phía một cái, ngoại trừ những con côn trùng đang bò ra từ trong cái động kia, nơi này của chúng tôi đã không còn gì rồi.

“Khè! Khè!!”



Đang cuống cuồng, A Hồng lại uốn éo thân thể mập mạp của nó rồi duỗi cái vòi về phía tôi, tôi thấy nó chắc cũng chẳng làm được việc gì, bèn gạt nó trở về tay của cô nàng mập.

Mắt thấy Âm Long sắp bị côn trùng bao phủ, tôi vội vàng nhét chiếc máy bay giấy vào trong tay cô nàng mập: “Làm xong rồi thì kêu tôi, nếu không cứ đợi cho trùng ăn đi!”

“Khè!” Một con rắn như Âm Long đây cũng khó đối đầu với vạn con sâu, nó cũng đang lăn qua lăn lại trong đám côn trùng, thoáng cái hai người giấy kia cũng đã bị đám côn trùng kia cắn thủng.

Tôi đánh hai đạo Lôi Tâm chưởng giúp đẩy lùi đám côn trùng kia về phía sau, lại quát lớn với cô nàng mập: “Cô nhanh lên đi!”

“Được!” Cô nàng mập dùng một tay ném máy bay giấy cho tôi, chỉ xuống dưới chân, nói: “Bắt một con là được rồi!”

Tôi liếc những con côn trùng có cánh bò ra từ trong động kia một cái, cũng không biết có thể dùng được hay không, chỉ vội niệm chú ngữ, ném máy bay giấy bay ra ngoài.

Sau đó lại bắt đầu giẫm đạp côn trùng, nổ côn trùng, ăn côn trùng rập theo một khuôn khổ…

Mãi cho đến lúc tôi cảm thấy cả người mình sắp mệt đến rã rời, lại nghe thấy một tràng tiếng nổ vang, tôi trông thấy một chiếc xe việt dã vọt ra từ trong rừng cây, giám đốc Đinh dẫn đầu cầm một cây súng phun lửa bắ n ra.

“Mau! Mau lên!” Tôi nhanh chóng chỉ cái hang kia cho giám đốc Đinh: “Tất cả trong đó đều là côn trùng!”

“Được!” Giám đốc Đinh cầm súng phun lửa mạnh mẽ bắn vào trong cửa hang, có vài người bước xuống từ trên xe, kéo tôi với cô nàng mập về phía sau, mỗi người đều đang bắn súng phun lửa trong tay.

“Khè!”

Con Âm Long kia thì ăn đến mức chẳng khép miệng được, thè lưỡi ra, vô cùng đau đớn nằm trên balo không nhúc nhích.

Cơ thể tôi đau đến mức chẳng còn cảm giác, bèn đặt mông ngồi xuống cỏ, chạm vào cánh tay một cái, dường như nó đã sưng tròn và cứng đờ, đầu óc choáng váng chỉ muốn ngủ, thậm chí còn chẳng muốn động ngón tay.

Không biết đã trôi qua bao lâu, giám đốc Đinh dùng sức kéo tôi lên khỏi đất, nửa đỡ nửa kéo nhét tôi vào trong xe.

Sau đó tôi đã ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, toàn thân quấn đầy băng gạc, đau đớn tột cùng.

Cô nàng mập thì nằm ăn vặt trên giường bệnh bên cạnh, thấy tôi tỉnh lại, cô ấy nở một nụ cười yếu ớt với tôi, bảo: “Trương Dương, cô tỉnh lại rồi à!”

“Ừm!” Cổ họng của tôi rất ngứa, tôi đưa tay tìm tòi một lúc, vẫn không chạm được cốc nước.

“Dương Dương!”

Chợt nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên ở phía cửa, bà Đinh từ từ bước đến, đỡ tôi lên rồi bảo: “Muốn uống nước đúng không?”

Bà Định cầm một cốc nước ấm đút cho tôi, quay đầu nói với cô nàng béo vẫn còn đang ăn: “Viên Viên, không phải bảo cháu chăm sóc cho Dương Dương hay sao?”

Tôi uống nước, đầu vẫn còn hơi mơ màng, nghe ý tứ trong lời nói này của bà Đinh, dường như bà ấy có hơi buồn bực cô nàng béo, vội vã kéo tay cô ấy một cái.

Tôi biết, bà ấy trách cô nàng béo khiến tôi bị thương, vì vậy có phần giận cá chém thớt.

Nhưng ngẩng đầu một cái, hai mắt bà ấy lại đỏ hoe, lấy cốc nước ra, bảo: “Dương Dương à! Sau này, chúng ta đừng làm mấy chuyện này nữa, được không? Cả người cháu toàn là gai của những con trùng kia, còn bị mấy con trùng bò vào nữa, phải miễn cưỡng cắt da lấy ra! Bác sĩ nói may mà độc tính của đám trùng này không mạnh, nếu không cháu cũng đã mất mạng rồi! Bà Đinh thấy mà đau lòng muốn chết, cháu nói xem, một cô gái mang trên người đầy những vết sẹo không tốt chút nào cả!”

Tôi thấy người ta khóc sẽ chịu không nổi, vội kéo lấy tay bà ấy, nhét người mình vào lòng bà ấy, hi vọng bà ấy sẽ có thể dễ chịu hơn một chút.



Tôi chậm rãi sờ lên những vết băng bó trên cánh tay, có mấy con trùng bò vào trong cơ thể tôi, có điều dường như sau đó chúng đều chết cả rồi!

Cũng không phải là độc tính không mạnh, chỉ là trong cơ thể tôi có giọt nhựa của cây tùng già ngàn năm kia, cho nên mới không bị độc chết!

Bà Đinh ôm chặt lấy tôi, vừa dùng tay xoa đầu tôi, vừa bắt đầu thì thầm, cái gì mà sư thúc không chịu lập gia đình, bọn họ luôn xem tôi như cháu gái ruột, bây giờ không biết sư thúc đã đi đâu rồi, nếu như tôi còn xảy ra chuyện gì nữa, bà ấy phải sống làm sao!

Tôi nghe thấy thì trong lòng cũng cảm thấy chua xót, dùng cánh tay bị thương ôm chặt lấy bà ấy, quả nhiên vẫn khiến mọi người lo lắng rồi.

“Được rồi! Ổn rồi!” Không biết giám đốc Đinh đã đến đây từ lúc nào, ông ta kéo bà Đinh ra, bảo: “Đã bị thương rồi, bà còn ôm chặt đến như thế! Dương Dương này, ăn thứ gì đó trước đi!”

Tôi uống cháo gà, vừa uống vừa hỏi giám đốc Đinh về tình huống ở phía bên kia.

Ông ta đã sắp xếp người phong ấn cái động kia, cũng đã cho người chặt đứt những cây đại thụ trong đó vào hôm qua rồi, trong cây có rất nhiều côn trùng và xương cốt, sau đó họ đã trực tiếp đổ xăng đốt cái động đó đi.

Ban đầu, tôi định hỏi thăm về bà lão kia, nhưng giám đốc Đinh cũng chẳng hề nhắc đến, nói như vậy, bà lão kia cũng chưa chết nhỉ?

Tôi thầm thở dài một hơi, xem ra tôi vẫn phải đi đến nhà họ Nguyên một chuyến rồi, nhất định phải phong ấn cái hồ kia.

“Được rồi!” Bà Đinh ở bên cạnh nghe giám đốc Đinh nói, sắc mặt càng khó coi hơn, sau đó bà ấy đẩy giám đốc Đinh về sau một cái, nói: “Dương Dương phải ngủ một lát, bị thương thành thế này rồi, chúng ta mặc kệ mấy thứ này đi!”

Giám đốc Đinh vừa bực mình vừa buồn cười liếc cô nàng mập vẫn còn đang ăn một cái, nói với cô ấy: “Bà xem, Viên Viên đâu có chuyện gì!”

“Sao có thể so sánh cô ấy với Dương Dương của chúng ta cơ chứ!” Bà Đinh liếc nhìn cô nàng mập một cái, ấn tôi xuống, bảo: “Dương Dương của chúng ta từ nhỏ đến lớn nào chịu thiệt thòi như thế này cơ chứ!”

Tôi nhìn cô nàng béo ăn đến mức chẳng ngẩng đầu, lòng biết lần này phiền toái rồi, bởi vì chuyện lần này, bà Đinh phu đã sinh ra khoảng cách với cô nàng mập, xem ra thật sự phải trả cô nàng mập về mới được.

Thấy tôi cứ mãi nhìn mình, cô nàng mập cũng chớp mắt vài cái, làm mặt quỷ rồi lại tiếp tục ăn.

Thoạt nhìn, cô gái này tim cũng lớn lắm, đoán chừng cũng phát hiện bà Đinh giận thật rồi, cho nên mới luôn vùi đầu tận lực ăn, chẳng để ý đến ai nữa.

Thu xếp cho tôi xong, bà Đinh cũng chẳng nhìn cô nàng mập một cái, chỉ kéo giám đốc Đinh đi ra ngoài.

“Cô không sao chứ?” Cô nàng mập thấy bọn họ đă ra ngoài, lúc này mới thả đôi đũa trong tay xuống, leo lên giường tôi.

Tôi cảm thấy chiếc giường chùng xuống, dọa tôi sợ đến mức phải đưa tay bắt lấy đầu giường, nói với cô nàng mập: “Không chết được! Cô sao rồi?”

Cô nàng mập cũng chẳng nghiêm trọng lắm, chỉ là bụng đói có hơi thảm, là một cao thủ chơi cổ trùng, lại bị côn trùng đốt thảm như thế, thành ra bị đả kích hơi nặng nề.

Tôi suy nghĩ, dù sao cô ấy cũng không thảm bằng tôi, bèn hỏi cô ấy cái bài vị kia đâu rồi, kết quả gương mặt cô nàng này lại vui lên, bò trở về giường bệnh của mình, xốc ga giường lên, ném những cái bài vị kia về giường tôi rồi bảo: “Tôi thông minh chứ?”

Tôi nhìn bài vị bày trên giường, chỉ cảm thấy đầu lại đau nhức.

Hóa ra, lúc tôi ngất đi ở trên xe, cô nàng mập nghe họ nói sẽ đưa chúng tôi đến bệnh viện, cô ấy vội đeo balo của tôi lên lưng, cô ấy trông nó một lúc, sau đó đổi quần áo sạch sẽ của bệnh viện, cô nàng này lại thừa dịp giám đốc Đinh không chú ý, đặt số bài vị này trên người, sau đó lại nhét xuống dưới chiếc giường đơn này.

Tôi vừa nghĩ đã thấy hốt hoảng, phải ngủ trên những thứ này, cô ấy không sợ sao?

Đang cọ xát, đột nhiên trên cái bài vị lóe lên một vật màu đen, tay tôi nhanh chóng cầm lấy một cái bài vị muốn đập vỡ nó.