Sau khi ăn xong, cô và Đồng Tuyết ngồi tám chuyện phiếm ở một góc nào đó chỉ có hai người.
-Đồng Tuyết, cậu là người tớ tin tưởng nhất.- cô nghiêm túc nhìn Đồng Tuyết.
-Ý cậu nói là ý gì hả Đông Đông?- Đồng Tuyết kinh ngạc nhìn cô.
-Tớ vừa mới ghi âm được cuộc trò truyện của Lục Tú với một kẻ nào đó.
-Cô ta lại giở trò gì?
-Giở trò gì ư? Cái đó cậu sẽ thấy sớm thôi. Bây giờ tớ đã nắm thóp đựoc điểm yếu của cô ta, chỉ cần tìm thêm một vài thứ để trị nát cô ta.- Cô mỉm cười trong đầu không biết bao nhiêu âm mưu lập ra.
-Vậy cậu tính nhờ tớ chuyện gì?- Đồng Tuyết tò mò hỏi cô.
-À, cuối tuần này cậu hãy tổ chức một bữa tiệc và mời tất cả mọi người đến bao gồm Lục Tú,Tiếu Thần, Ngôn Hy,Tử Kỳ,Kỳ Phong còn nữa cậu có máy chiếu không nhỉ? Nếu có thì càng tốt cậu cứ để nó trước sân khấu nhưng đừng bật lên, còn lại mình sẽ lo liệu.
-Nghe thật thú vị, tớ sẽ có một màn kịch hay để xem rồi. Nhờ vào cậu đó đạo diễn. Như lời cậu tớ sẽ chuẩn bị đầy đủ!- Đồng Tuyết nắm tay Đông Đông cười, cho thấy cô rất hứng thú với trò chơi lần này.
-Được tớ về lớp trước, còn nhiều thứ cần làm lắm. tạm biệt nha.- Cô đứng dậy, vẫy tay chào Đồng Tuyết rồi tiến về lớp.
-Đúng là không ngốc khi chọn một người bạn mưu mô như cậu đó Đông Đông, tớ sẽ đi cùng cậu tới cùng.- Đồng Tuyết cười híp cả đôi mắt trong rất xinh đẹp rồi cũng bước chân về lớp.
Sau khi cô vào lớp, mọi người đều sinh hoạt bình thường như coi cô là không khí, vậy cũng tốt công việc mình sẽ không bị quấy rầy.Yên vị ngồi vào ghế, cô bật điện thoại lên nhanh chóng sao chép và gửi đến máy tính ở nhà của mình. Còn bây giờ là phải nắm đựoc thong tin của tên trò truyện cùng Lục Tú. Để coi … mỗi chiều cô ta đều đi đâu đó một mình, được! tan học cô sẽ theo cô ta.
Mấy chốc nắng chiều phả xuống, giờ tan học …
- Lục Tú cần anh đưa về không?- Kỳ Phong vui vẻ hỏi.
- A…không cần đâu, em phải đi hẹn với một người bạn rồi nên không đi được, a trễ rồi! em đi đây!.-Lục Tú cười gượng, nhìn đồng hồ trên tay rồi chạy đi một cách nhanh chóng.
- Haiss, cô bé này thật giống như một tiểu bạch thỏ.- Kỳ Phong cười nhẹ rồi rời đi.
Bây giờ kế hoạch bắt đầu, cô nhanh chóng theo chân Lục Tú. Đến cổng trường, Lục Tú không hề dùng xe mà lại đi bộ, cô ta dừng chân tại một con hẻm nhỏ, Lục Tú nhìn xung quanh phát hiện không có ai rồi quay gót vào con hẻm đó. Cô men theo chân Lục Tú, cô ta đi càng ngày càng sâu vào trong. Sau đó cô ta dừng chân tại một căn nhà. Nó có vẻ khá cũ kĩ, Trên cửa có treo cái bảng là An Lục Viện. Cô suy ngẫm một hồi mới nhớ là đây là tổ chức lớn buôn bán thuốc trái phép mà cảnh sát đang truy nã mà, xem ra cô đã lụm được 1 mẻ cá to. Lục Tú cầm tờ giấy gì đó đưa cho bảo vệ trước cổng rồi tiến vào trong. Không ổn rồi cô phải nhanh nghĩ cách để lẻn vào trong đó, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng cô cười thầm.
10 phút sau
- A, anh bảo vệ! Trễ giờ hẹn với người ta trong đó rồi, cho người ta vào coi.- Cô chạy đến bộ dạng nhìn trông rất gấp rút.
- Tiểu thư phải đưa ra thẻ thành viên ạ!- bảo vệ nghi ngờ nhưng vẫn giữ vẻ tôn kính.
- A tôi để quên rồi! Giờ làm sao đây, tới trễ tôi chỉ có bị giết thôi.- cô hoang mang lục túi, gương mặt như sắp khóc.
- Này, tiểu thư đừng làm loạn.- Bảo vệ cúi xuống nói.
- Nhưng mà…huhuhu- cô òa khóc.
- Tiểu thư…..- chưa kịp nói tên bảo vệ đã lăn ra ngủ.
- Haha, thuốc mê của mình cũng công hiệu đó chứ, bây giờ trói hắn ta ở một góc nào đó rồi vào thôi.- Cô vui vẻ trói hắn lại ở 1 góc của cây cột điện cách An Lục Viện không xa, lấy trong túi hắn một chiếc thẻ thành viên rồi nhanh chóng tiến vào.
10 phút trước khi Đông Đông thực hiện kế hoạch.
- Bác gái cho con một liều thuốc mê.- cô chạy đến tiệm thuốc gần đó, nhìn thấy bác gái hiền từ thì vội nói
- Cháu cần nó làm gì? Không phải làm việc xấu đấy chứ?- Chủ tiệm thuốc nghi ngờ hỏi.
- Không sao đâu ạ, bác cứ bán cho cháu vài ngày thôi bác sẽ thấy cháu trên ti vi đó.- cô cười vui vẻ với bác.
- Lũ trẻ bây giờ thật hiếu động, đây của cháu.- chủ tiệm đưa gói thuốc cho cô.
- Cám ơn bác ạ! Cháu đi đây!- cô cầm gói thuốc rồi đi thẳng vào con hẻm cũ…
Tại An Lục Viện
Tiếng nhạc ồn ào, mọi người đang nhảy múa một cách điên cuồng thêm những thành phần hút chích ma túy sử dụng thuốc lắc đối với cô thật kinh tởm không ngờ Lục Tú lại tham gia cái tổ chức đầy nguy hiểm này. Nhìn xung quanh ở một góc của nơi đây, Lục tú đang ngồi trên đùi của một người đàn ông. Người đàn ông khá già khoảng 50 tuổi gương mặt nhìn y như một tên háo sắc còn Lục Tú lại nhìn ông ta với ánh mắt khiêu gợi tay cầm ly rượu đong đưa trước mặt gã đàn ông.
- Này A An, cuối tuần em được mời đến dự tiệc của Đồng gia đấy có mời cả Đông Đông và những tên khác nữa đó.- Lục Tú ưỡn ẹo, giọng nói ngọt chảy nước.
- Hừm, ta cũng được lão Đồng mời khi nãy. Tốt chúng ta có thể thực hiên một kế hoạch để tiêu diệt Đông Đông cướp sạch Hạ Thị trong ngày hôm đó hahahaha.- lão già cười to.
- A, thật thú vị a hãy kể cho em nghe kế hoạch của anh đi A An.- Lục Tú ôm lão già môi hôn lên má của ông ta.
- Đầu tiên em hãy giữ chân Đông Đông ở bữa tiệc, vốn dĩ cha mẹ của cô ta không đi cùng cô ta. Ngay lúc đó ta sẽ sai người đến ám sát cha mẹ cô ta, cổ phần Hạ thị sẽ giảm sút nhân lúc đó ta sẽ mua công ty của ông ta, còn Đông Đông em dụ đến một nơi vắng vẻ và giết chết dựng lên một hiện trường giả lí do nghe tin cha mẹ chết nên đau lòng quá tự vẫn, hôm sau báo chí sẽ đăng gia đình Hạ Thị phá sản trong một đêm gia đình chết không còn một ai sống sót, nghe thật hay hahaha. Sau khi thành công em sẽ trao cho anh than thể của em chứ? Lục Nhi.- lão ta thèm thuồng nhìn Lục Tú.
- A…Ưm…em sẽ trao cho anh nhưng chưa tới lúc.- Lục Tú bị Lão già họ An ôm hôn một cách nhiệt tình.
- Cứ vui vẻ đi, tôi đã phát hiện hết bí mật của hai người rồi lũ chó khốn nạn, ngày chủ nhật cũng là ngày các người không thể ngoi đầu lên mặt đất nữa. – cô căm hận nhìn đôi già trẻ ôm nhau quấn quýt, trong tay cô là đoạn ghi âm, những hình ảnh mà cô vưầ chụp được của họ. Đừng tưởng kế hoạch ngu ngốc đó có thể giết được cô.
- Này, cô gái làm gì lấp ló đằng đó thế.- Một chàng trai vỗ lấy bả vai làm cô giật mình.
- A.. tôi chỉ là muốn tìm cây bút đánh rơi thôi.- cô cười trừ rồi ngước mặt lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên là Ngôn Hy.
- Cô làm gì nhìn tôi dữ thế, bộ tôi đẹp lắm à- cậu ta cười một cách quyến rũ. Chàng trai này tuy gương mặt giống Ngôn hy nhưng lại đem lại một cảm giác… rất ấm áp. Cô nghi ngờ hỏi:
- Cậu là…
- Ngôn Hàn đó là tên của tôi.
- Tên đẹp đấy, nhưng tôi phải đi rồi tạm biệt.- cô lạnh lung phớt lờ anh ta, cô phải rời khỏi đây không nên dây vào tổ chức này. Trước khi đi cô dúi vào tay chàng trai 1 tờ giấy rồi rời khỏi.
Công việc đột nhập của cô rất ưa là thuận lợi, lấy chiếc thẻ bỏ vào túi người bảo vệ đang ngủ. cô hí hửng chạy về nhà, cô phải chuẩn bị cho một màn kịch hoành tráng thôi.