Cảnh Dực Tước đã cảm nhận hết sự quan tâm của Mộ Mục đối với mình. Thế nhưng sau ba ngày nhẫn nhịn, hắn rốt cục cũng không thể chịu nổi, quyết định ăn vụng một chút, an ủi vị giác đã dần phai mờ của mình.
Nói là ăn vụng, kỳ thực Cảnh khuyển đại nhân cũng chỉ là bảo người ta đưa một chút món ăn đến văn phòng, nhưng sau đó vẫn nhận lấy bình thủy đựng cháo hoa của Mộ Mục làm cho hắn.
Thật là, quả nhiên không thể kỳ vọng trung khuyển có thể làm ra chuyện gì khác người gì mà o(╯□╰)o
Vì mấy ngày nay, Mộ Mục hoàn thành công tác sớm, nhớ tới tình trạng thân thể của Cảnh Dực Tước, cậu quyết định buổi chiều đến thăm bệnh nhân.
Nghĩ đến lúc người kia uống cháo hoa nhưng vẫn không thể che giấu được ánh mắt ai oán, trên đường, Mộ Mục liền mua cho hắn một ít món ăn thanh đạm rồi tới siêu thị mua măng cụt mà hắn thích ăn.
Nhớ lại cảnh tượng người nọ vẫn luôn ở trước mặt mình mà mờ mịt nhắc đến sở thích của bản thân, thấy mình không thèm để ý liền nhanh chóng buồn bực mà cào cào tường, vẻ mặt Mộ Mục không tự chủ mà xuất hiện nét tươi cười.
Ngày đó khi đi tới bệnh viện, Cảnh Dực Tước lại không trở về công ty nên vắng mặt tại hội nghị hôm đó. Cho nên tin tức BOSS đại nhân sinh bệnh cũng truyền khắp Cảnh thị.
Những nữ nhân viên thầm mến Cảnh Dực Tước mấy ngày nay đều đổi đề tài từ trang điểm, thời trang, mỹ phẩm dưỡng da trở thành tình trạng thân thể của BOSS đại nhân, điều này đủ để chứng minh mị lực đàn ông của Cảnh Dực Tước rất khó chống cự.
Mấy ngày nay, Dương Nhược cũng bởi vì lo lắng cho Cảnh Dực Tước nên đã không còn tâm tư để “Ôn nhu” đối xử với trợ lý của mình.
Hội nghị của Cảnh thị chia thành cuộc họp lớn và các buổi thảo luận ngắn, thường thì trong một tuần chỉ mở một cuộc họp lớn, khi đó Cảnh Dực Tước sẽ tham gia. Mà theo quyết định chung, mỗi một bộ phận sẽ tự mình mở các cuộc họp nhỏ, hay là các bộ phận cùng nhau mở chung, không cần lãnh đạo tối cao như Cảnh BOSS tới tham gia, gọi là buổi thảo luận ngắn.
Ngày tiếp theo, vì Cảnh Dực Tước bị bệnh mà không tham gia hội nghị, cho nên Dương Nhược cũng không nhìn thấy hắn. Mấy ngày sau cũng không có cơ hội gặp được, cho nên không biết tình trạng gần đây của Cảnh Dực Tước như thế nào, vì thế Dương Nhược cũng lo lắng suốt mấy ngày. Cuối cùng đến hôm nay, nàng liền ở trong nhà làm một chút đồ bổ cho thân thể, bỏ vào bình thủy, dự định buổi trưa tới phòng làm việc của Cảnh Dực Tước thăm hắn một chút.
Vì Mộ Mục không muốn Cảnh Dực Tước phân tâm cho nên không có thông báo cho hắn là cậu tới, cầm lấy cái thẻ mà Cảnh Dực Tước đưa, cậu sử dụng thang máy dành riêng hắn để lên tầng cao nhất.
Nghe được tiếng gõ cửa, Cảnh Dực Tước đang ăn vụng tưởng thư ký Judy đưa văn kiện lên đây, cũng không có để ý, trả lời một câu “Tiến vào” sau đó ưu nhã mà ăn tiếp.
Sau khi cửa mở, không thấy người tiến vào, Cảnh Dực Tước mới giương mắt lên nhìn về phía cửa, “Đem văn kiện bỏ lên bàn…” Chỉ thị cấp dưới vừa nói đến một nửa, bỗng dưng yên lặng rồi dừng hẳn.
Mộ Mục dựa vào cạnh cửa, cố ý nguỵ trang đến mức khuôn mặt không thay đổi, “Xem ra Cảnh thiếu của chúng ta ăn rất ngon nha, lần này tôi tới đây là đang làm điều thừa thãi rồi.” Nói xong cũng quay người, làm bộ dáng phải đi.
Cảnh Dực Tước vốn là có chút quẫn bách mà ngồi ngốc ở đó, đang nghĩ đến việc nhận sai rồi thề thốt là không đáng, đành phải sửa lại là nói thân thể của mình đã tốt hơn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Mộ Mục phản ứng, vội vã xông tới kéo cậu, trên mặt còn chất đầy nụ cười lấy lòng, “Anh sai rồi, anh bảo đảm sau này không bao giờ ăn vụng!” Trong lòng lại rơi lệ nói lời từ biệt với các loại mỹ thực.
“Thật sao?” Mộ Mục cũng không có rút về cái tay bị hắn nắm.
“Thật!!” Cảnh Dực Tước nghiêm túc đến mức chỉ thiếu chút nữa chỉ tay lên trời mà thề một phen.
Ai biết được sau khi Mộ Mục nghe xong lại nói một câu, “Buông tay.” Cảnh Dực Tước có chút cuống lên, chơi xấu mà ôm lấy cậu, “Không buông, không buông!”
Đối mặt với Cảnh Dực Tước càng ngày càng vô lại, lật đổ hình tượng vĩ đại của bản thân, Mộ Mục suy nghĩ phương pháp ứng phó một chút, dùng âm thanh không có tình cảm cương quyết ra lệnh, “Buông tay, đừng để em nói đến lần thứ ba.”
Tuy rằng giờ phút này, Mộ Mục không che giấu tiếng nói mềm mại của mình, khiến cho người ngoài nghe vào cũng không có cảm giác uy hiếp, nhưng Cảnh Dực Tước vẫn ngoan ngoãn thả tay, mở to hai mắt nhìn động tác của Mộ Mục.
Mộ Mục đem đồ mà mình mang tới đặt cạnh khay trà, sau đó triệu hồi cẩu cẩu đang cố gắng học tập bộ dáng bán manh mở hai mắt to như quả nho ươn ướt, “Lại đây, không ăn nhanh liền mau nguội.”
Vì nãy giờ Mộ Mục vẫn đang che dấu hết thảy bất ngờ, lúc này Cảnh Dực Tước mới phát hiện cậu mang theo đồ đi lên. Hắn nhìn Mộ Mục đem đồ ăn cậu mua lấy ra, lập tức quăng mất ánh mắt ủy khuất, bộ dáng kinh hỉ vạn phần khiến Mộ Mục tự hỏi có phải là mình hà khắc với hắn quá rồi không.
Tuy rằng lần này Mộ Mục vẫn mua cháo, nhưng không phải là cháo hoa, Cảnh Dực Tước cũng đã rất cao hứng, hơn nữa mấy ngày nay, hắn cố ý ở trước mặt Mộ Mục nhắc tới đồ ăn vặt và trái cây mà mình thích, Cảnh Dực Tước cảm giác nhân sinh thật là viên mãn.
Cũng không thèm nhìn tới mấy món của Tửu Điếm đang ăn dở dang, những thứ kia làm sao có thể so sánh được với bữa trưa tình yêu của Mộ ╮(╯▽╰)╭
Cầm lấy đôi đũa mà Mộ Mục đưa, Cảnh Dực Tước vừa định gắp một cái bánh bao, tiếng gõ cửa lại truyền tới.
Cảnh Dực Tước đi mở cửa, người đến là Dương Nhược.
Dương Nhược nhìn thấy Cảnh Dực Tước tự mình mở cửa, cũng có chút sợ hãi, chỉ là Cảnh Dực Tước cứ đứng như vậy ở cửa, không hề có một chút ý tứ muốn cho nàng vào, lại nghe Cảnh BOSS không vui hỏi một câu, “Có việc gì thế?”
Dương Nhược làm bộ không nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói của hắn, vẫn cười đến ôn nhu trang nhã, “Nghe nói mấy ngày trước Tước ca ca ngã bệnh, cho nên em mới nấu một chút canh bổ…” Nói đến lúc sau, âm thanh ngượng ngùng càng ngày càng nhẹ.
Đem bình thuỷ đưa tới, nhưng Cảnh Dực Tước lại không có dấu hiệu nào muốn nhận, “Bệnh của tôi đã khôi phục, cái này cô cầm về đi.” Sợ Mộ Mục hiểu lầm, Cảnh Dực Tước trực tiếp từ chối.
Trên mặt Dương Nhược chợt lóe một tia bị thương, suýt chút nữa nụ cười cũng bảo trì không được, “Ừm, được rồi. Vậy Tước ca ca, em không quấy rầy anh nữa.”
Vẻ mặt của Cảnh Dực Tước vẫn như trước, gật đầu một cái, sau đó lưu loát mà đóng cửa. Dương Nhược không lập tức rời đi mà đứng trước cửa nghe ngóng.
Cảnh Dực Tước đóng cửa xong, vội vàng giải thích với Mộ Mục một câu, “Bảo bối, không nên hiểu lầm, anh và nàng không có gì…”
“Bảo bối cái gì, thật buồn nôn.” Bởi vì chỗ của Mộ Mục cách cửa khá xa, cho nên ở ngoài cửa không nghe được câu trả lời của cậu.
Lúc Dương Nhược rời đi, nhìn thấy bên cạnh thang máy có một cái thùng rác, liền ném bình thủy trong tay vào đó.
Cuối cùng ở trong thang máy mới bình tĩnh lại một chút, rồi nhanh chóng khôi phục tư thái ban đầu.
Về tới văn phòng, lại phát hiện Lăng Tuyết Vũ không có ở đây, không biết nghĩ tới điều gì, Dương Nhược ra khỏi phòng làm việc của mình, sắc mặt không tốt lắm hỏi cấp dưới bên ngoài, “Lăng trợ lý đi đâu rồi?”
Có thể vì Dương Nhược khống chế ngữ khí để làm ra vẻ ôn hòa hơn, cho nên tất cả mọi người đều không nghe ra được nàng không vui.
Tiểu Âm rất nhanh liền trả lời nàng, “Lúc Dương tỷ tỷ vừa đi cùng giám đốc bộ phận kỹ thuật để thảo luận vấn đề gì đó, Tuyết Vũ nhận được một cú điện thoại liền vội vã đi ra ngoài. Bởi vì lúc ấy sắp đến giờ nghỉ trưa cho nên em không nói cho chị. Không ngờ thời gian nghỉ ngơi sắp hết, cô ấy còn chưa có trở lại. Có cần em gọi điện thoại thúc giục một chút không?”
Dương Nhược nghe thấy câu trả lời, không muốn để cấp dưới cảm thấy mình quá hà khắc, thời gian nghỉ ngơi mà cũng phải quản, vừa định trả lời “Không cần.”
Cố Mai vén vén mái tóc dài bên tai, tình cờ mà nói ra suy đoán của mình, “Nói không chừng cô ấy được BOSS đại nhân của chúng ta gọi đấy.” Cố ý cướp lời của Dương Nhược, mở miệng nói trước, gây xích mích ly gián.
Mấy ngày nay, Lăng Tuyết Vũ đã có giao tình tốt với Tiểu Âm, người không có tâm cơ nhất phòng, chính vì thế lúc Tiểu Âm nghe thấy lời nói của Cố Mai, liền lập tức phản bác, “Mới không phải như vậy đâu! Tôi thấy lúc cô ấy đi ra thì thần sắc trên mặt có chút gấp gáp, có thể là đã xảy ra chuyện gì thì sao.” Sau đó lại hỏi Dương Nhược lần nữa, “Dương tỷ tỷ, em đi gọi điện thoại cho cô ấy nhé?”
“Không cần.” Dương Nhược ngắn gọn mà từ chối, sau đó dùng hết sức tự chủ, lựa lúc mọi người không nhìn thấy mà đẩy cửa.
Cái người trong phòng làm việc của Tước ca ca rốt cục có phải là Lăng Tuyết Vũ không? Hẳn là không có chuyện trùng hợp như vậy đi, mình mới phát hiện tình nhân ở chỗ Tước ca ca, còn Lăng Tuyết Vũ lại không có trong văn phòng. Không cần nghĩ, Dương Nhược, bình tĩnh, nói không chừng đây chỉ là hiểu lầm…
Dương Nhược một bên đi qua đi lại trong phòng mình, một bên an ủi bản thân phải tỉnh táo. Chỉ là trước khi tinh thần được khôi phục, cửa bị gõ vang.
Dương Nhược hít sâu một cái, trên mặt lại treo lên nụ cười không thể chê vào đâu được rồi mới để cho người tiến vào.
“Giám đốc, nghe nói cô tìm tôi?” Bước vào chính là Lăng Tuyết Vũ, người mới bị nàng hỏi thăm. Tuy rằng vẫn vâng lời mà tiến vào, thế nhưng trên mặt cô mơ hồ có thể thấy được sự vui vẻ vẫn chưa tiêu tán hết.
“Vừa nãy cô ra ngoài làm gì?” Dương Nhược nhìn thấy giữa chân mày của Lăng Tuyết Vũ chứa đựng một tia vui mừng, câu hỏi mang theo sắc bén.
Lăng Tuyết Vũ có chút không rõ ràng, nhưng vẫn lễ phép mà trả lời, “Vừa nãy có một người bạn mời tôi đi ăn cơm, cho nên mới về trễ. Tôi bảo đảm lần sau sẽ trở về đúng giờ.”
Lăng Tuyết Vũ nhớ lại, lúc nãy cô nhận được điện thoại của học trưởng Diệp, nói là trong trường có một số việc cần cô gấp, kết quả là anh ta lại tỏ tình với cô. Trong lòng mang theo vui sướng và đắc ý, quả nhiên, nam sinh không thích mình vẫn chiếm số ít. Nét sung sướng trên mặt càng thêm rõ ràng, đồng thời cũng làm cho Dương Nhược càng nhìn càng ghét.
“Cô đi làm việc đi.” Trước khi sắp không khống chế được biểu tình của mình, Dương Nhược phất phất tay bảo cho cô ta đi ra ngoài.
Lúc Lăng Tuyết Vũ bước ra ngoài, đôi mắt ngắm nơi nào đó một chút, sau đó mới đóng cửa lại.
Cái bình thủy lúc sáng sớm kia của giám đốc giả mù sa mưa giờ đây đã không thấy đâu, cho nên nàng đã đến thăm Cảnh tổng?! Vậy tại sao còn lộ ra trạng thái của người mãn kinh, lẽ nào đúng là Cảnh tổng có hảo cảm với cô, cự tuyệt sự chăm sóc của nàng O(∩_∩)O~ Cho nên nàng ta mới không che giấu nổi sự đố kị đối với cô, quả nhiên, cái tên học trưởng Mộ kia đúng là người thay thế, sau này nhất định phải cáo trạng với Dực là cái tên học trưởng nọ keo kiệt đến mức nào, sau đó nói Dực cách xa hắn một chút!
Vì buổi trưa được Diệp Ly Hoa tỏ tình, lòng tự tin của Lăng Tuyết Vũ tăng cao, dần dần càng nghĩ càng đẹp, càng nghĩ càng thái quá, còn lén lút bật cười.
“Tuyết Vũ, cô không sao chứ?” Tiểu Âm len lén dò hỏi.
Lăng Tuyết Vũ được Tiểu Âm quan tâm đánh trở lại thực tế, ngữ khí không tốt lắm, “Không có chuyện gì, tôi rất khỏe.”
“Cho nên tôi đã nói rồi mà, Dương tỷ tỷ là người rất tốt, sẽ không trách cô!” Nghe được câu trả lời trong dự liệu, Tiểu Âm liền truyền bá tính tình của nữ thần trong lòng tốt đến cỡ nào, chỉ tiếc là chào hàng lầm người ╮(╯▽╰)╭
Quả nhiên Tiểu Âm là fan não tàn, Lăng Tuyết Vũ không chú ý tới, chỉ có thể qua loa mà “Ừ” một tiếng.