Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 40: Kết cục chuyển hướng ở đây sao?




Sau khi bày tỏ với Mộ Mục, hai người nhanh chóng cao hứng, phu phu song song về nhà ~ Được rồi, thật ra chỉ có mình Cảnh đại thiếu đang cười khúc khích, nắm chặt lấy tay Mộ Mục không chịu buông ra. Mộ Mục trừng hắn vài lần, nói hắn chuyên tâm lái xe đi, nhưng lần này Cảnh BOSS to gan hơn, không thèm để ý đến cậu.

Rốt cục, dưới kỹ thuật lái xe cao siêu của Cảnh Dực Tước (lái bằng một tay), cả hai người đã an toàn về nhà hắn.

Cảnh Dực Tước vẫn cầm lấy tay của Mộ Mục, không nghe mệnh lệnh “Buông tay” của cậu. Bởi vậy có thể thấy được, da mặt và lá gan của Cảnh Dực Tước đã phát triển hơn rất nhiều.

“Mộ, chúng ta làm gì bây giờ?” Vào cửa, Cảnh Dực Tước đã quên mất nguyên nhân mình đưa Mộ Mục tới đây, hưng phấn hỏi.

Mộ Mục đã hoàn toàn thích ứng với việc người nào đó thỉnh thoảng động kinh trước mặt mình, cho nên cậu cũng không có phản ứng gì với vấn đề mà hắn hỏi, “Anh để thiết bị âm thanh ở đâu?”

“Ờm, ” Cảnh Dực Tước vừa nhớ đến lý do của mình, “Ở phòng kia, em tới đó đi.”Hắn chỉ căn phòng phía sau.

Lúc Mộ Mục bước đến đó, Cảnh Dực Tước liền vào nhà bếp xưa nay chỉ để trang trí, cầm hai bình nước khoáng, còn cắt một đĩa trái cây, rồi đến mang đến phòng.

Mà Mộ Mục nhìn những vật dụng mới tinh kia rõ ràng là chưa bao giờ được sử dụng qua, nhìn thấy Cảnh Dực Tước quan tâm chăm sóc như vậy, trong lòng lại có chút hổ thẹn, cậu biết tính tình của mình lãnh đạm, sợ rằng bản thân mãi mãi cũng không thể đáp lại bằng một tình cảm sâu đậm như thế.

Đợi đến lúc Cảnh Dực Tước bưng nước và trái cây vào phòng, thấy Mộ Mục ngẩn người với những thiết bị kia, khẽ cau mày.

Cảnh Dực Tước đem cái khay trên tay đặt xuống, “Làm sao vậy? Những vật này có vấn đề à? Anh vừa mới mua, cũng chưa từng thử.”

“Không có chuyện gì, chúng ta bắt đầu đi.” Mộ Mục nhìn người kia e sợ cậu có một tia không hài lòng, cảm thấy sự cảm động trong lòng mình đã sắp tràn đầy.

Cảnh Dực Tước nghe được câu trả lời, mới yên lòng đi mở những thiết bị kia ra, “Em ăn một chút trái cây trước đi, để anh khui những thứ này ra.”

Mộ Mục đem tầm mắt dời về phía cái khay nào đó, nhìn những miếng trái cây to nhỏ cắt không đều kia, khóe miệng cong lên

Lúc Cảnh Dực Tước đang mở mấy vật dụng ra lại không nghe thấy câu trả lời của cậu, quay đầu lại thì phát hiện Mộ Mục đang nhìn những miếng trái cây hắn gọt mà mỉm cười, có chút lúng túng, “Cái kia, anh gọt có chút khó coi, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm. Sau này anh sẽ luyện nhiều hơn một chút.”

Mộ Mục cầm tăm tre cắm vào một miếng táo tây, cắn một cái, “Rất ngon.”

Nghe thấy Mộ Mục chỉ đánh giá về mùi vị chứ không để ý đến kỹ thuật gọt trái cây của mình (…), Cảnh Dực Tước liền vui cười hớn hở mà bắt đầu bày ra những món đồ kia.

Sau khi thiết bị được bật lên, nhìn Mộ Mục nghiêm túc như vậy nên Cảnh Dực Tước cũng phối hợp với cậu hát một bài hát.

Hai người hát hơn hai mươi bài song ca, từ mới lạ đến phối hợp hiểu ngầm, từ tự nhiên đến lúc sau ánh mắt liền triền miên, thật sự khiến người ta cảm thấy hai người không có gian tình mới là lạ.

Lúc hai người luyện hát, sắc trời đã nhẹ nhàng chuyển từ sáng sang tối, độ hiểu ngầm đã không tệ lắm, cổ họng cũng nhanh chóng đạt đến đạt cực hạn, buông micro xuống.

Trải qua việc hai người đã từng phân tích tình cảm của nhau lúc trước, cộng thêm việc luyện hát lần này, tình cảm của bọn họ đã dần dần chậm rãi ấm lên.

“Mộ, hôm nay em ở lại đây đi.” Cảnh Dực Tước nhìn ngoài trời đã tối, không muốn để cho Mộ Mục cứ như vậy mà rời đi, liền đưa ra lời đề nghị cậu ngủ lại.

Mộ Mục nghe thấy hắn nói với mình như vậy, tâm tình có chút không xác định, suy tư một chút rồi cũng gật đầu một cái, “Em đi gọi điện báo cho cha biết.”

Nói xong cũng cầm điện thoại lên, gọi tới, “A lô, cha. Hôm nay con không về nhà. Dạ, là anh ấy. Được rồi, tạm biệt.”

Lúc Cảnh Dực Tước thấy Mộ Mục nhẹ nhàng đáp ứng lưu lại, hưng phấn ra khỏi phòng, gọi điện thoại báo người đưa cơm tối đến.

Mộ Mục nói chuyện điện thoại xong liền bước ra, lại bắt gặp Cảnh Dực Tước mang ngữ khí sung sướng mà dặn dò người ta chuẩn bị bữa tối, nụ cười trên mặt còn không ngừng tê dại!

Về phần mỗ nhân viên của Tửu Điếm cũng bị kinh hãi, vị khách này xưa nay kiêu căng lạnh nhạt như thế, hôm nay cư nhiên lại vui cười hớn hở, hơn nữa còn dùng thái độ ôn hòa gọi món ăn, đây là báo hiệu tận thế sắp đến phải không?!

“Đúng rồi, có chuyện em quên nói cho anh biết.” Mộ Mục đột nhiên nhớ tới thái độ ngầm cho phép của cha mình.

Cảnh Dực Tước cũng rất phối hợp hỏi, “Chuyện gì?”

“Cha em không phản đối việc chúng ta kết giao.” Mộ Mục tùy ý nói ra tin tức này khiến Cảnh Dực Tước càng thêm hưng phấn.

Cảnh Dực Tước đã bị vận tốt ùa đến ngập đầu nguyên ngày hôm nay, chính vì thế hắn vô cùng bình tĩnh mà “Ồ” một tiếng, sau đó liền quan tâm tới vấn đề tình cảm của cha vợ mình, “Chú Trác rất thích bác.”

“Ừm.” Mộ Mục không hề cảm thấy quái lạ khi Cảnh Dực Tước nhìn ra, thái độ tha thiết của chú Trác và Cảnh khuyển giống nhau như vậy, không thấy được mới lạ đó.

Nghĩ đến chú Trác, Mộ Mục lại nhớ gần đây sắc mặt của y luôn tái nhợt, tuy rằng chú ấy vẫn luôn nói là bởi vì gần đây quá mệt mỏi. Hơn nữa…

Mộ Mục đột nhiên phát hiện, tiểu thuyết lúc đầu căn bản không có nói đến kết cục của chú Trác. Thời điểm trước đây, dù không có nói đến thì cậu còn có thể lý giải, dù sao nam phụ ấy lúc đó vẫn có thái độ xa cách với cha Mộ, đương nhiên cũng sẽ không biết đến bạn tốt của cha mình. Thế nhưng, lúc Mộ gia bị nam chính đồng thời cũng là Cảnh Dực Tước làm cho phá sản, dựa theo tình cảm của Trác đối với cha, làm sao lại không đứng ra hỗ trợ?!

“Tước, em có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay.” Mộ Mục nghĩ đến điểm không bình thường này của Trác liền mở miệng nhờ người bên cạnh. Tuy rằng hắn luôn ở trước mặt mình bán xuẩn manh, thế nhưng là không thể phủ nhận đại BOSS là đối tượng duy nhất có thể giúp đỡ.

“Chuyện gì?” Lần đầu tiên Cảnh Dực Tước nghe thấy Mộ Mục mở miệng nhờ mình hỗ trợ, hắn kích động đến mức chỉ thiếu chút nữa vỗ ngực nói bảo đảm.

“Anh giúp em điều tra một chút, gần đây chú Trác có xảy ra chuyện gì hay không.” Trong lời nói của Mộ Mục còn mang theo nỗi lo lắng về Trác Tịch.

Tuy rằng Cảnh Dực Tước có chút ghen tuông, nhưng vẫn lập tức gọi cho anh em của mình.

“Triển Ngạn, là tôi. Cậu giúp tôi điều tra một chút về tổng giám đốc của công ty giải trí X&C gần đây có xảy ra chuyện gì hay không.”

“Gần đây nhân thủ không đủ, cho nên việc lần trước anh nhờ tôi điều tra còn chưa xong…” Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia bất đắc dĩ trả lời.

Cảnh Dực Tước suy nghĩ một chút, sau đó đánh gãy lời anh ta, “Trước tiên cứ điều tra việc này đi, việc kia thì để sau.”

“Được rồi, cho tôi hai ngày.” Nói xong, đầu kia liền cúp điện thoại, Cảnh Dực Tước đối với hành động của Triển Ngạn tập mãi cũng thành quen.

Cảnh Dực Tước để điện thoại xuống, nói với Mộ Mục, “Sau ngày mai là có thể biết được.”

Mộ Mục gật đầu một chút, tặng kèm một cái mỉm cười, “Cảm ơn.”

Cảnh BOSS vẫn là câu kia, “Là việc anh nên làm.”

“Leng keng.” Chuông cửa vang lên, Cảnh Dực Tước đi mở cửa, lấy đồ ăn được đưa tới, tay chân lanh lẹ dọn bữa tối xong xuôi, liền nhanh chóng bước ra.

Mộ Mục nhìn bữa tối có ánh nến được bày trên bàn dài, khóe miệng có chút co giật, coi cậu là con gái mà theo đuổi sao?

“Sau này không cần như vậy, em thích ăn cơm ở nhà nấu hơn.” Vì phòng ngừa sau này sẽ bị đãi ngộ như thế nên trước khi ăn cơm, Mộ Mục nói rõ mong muốn của mình.

Nghe thấy Mục động nói ra điều mà cậu thích, Cảnh đại thiếu rất kinh hỉ, nhưng trong lòng lại cân nhắc, món ăn ở nhà? Ý Mộ là muốn hắn đi học trù nghệ(1), sau đó ở nhà làm cho em ấy ăn? Vậy để khi nào rảnh rỗi mình thử một chút đi, không phải có câu nói muốn bắt được trái tim đàn ông trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn sao XDDD

Hai người ăn xong bữa tối lãng mạn ấm áp, liền ngồi ở thư phòng mà không nói gì.

Cảnh Dực Tước xử lý văn kiện, mà Mộ Mục liền nhàm chán onl QQ, đi dạo trên giới võng phối

Ngày hôm nay, cuộc đấu kia sẽ công bố ca khúc cho các cặp dự thi.

Mộ Mục lại làm mới trang lần nữa thì thấy một bài viết xuất hiện.

(Yoooooooo~~ nhanh nhanh tiến vào, ca khúc thi đấu mà mọi người đã đợi từ lâu có rồi đây)

Lady and gentleman ~ hôm qua đã công bố 10 CP tiến vào vòng đấu bán kết~~ ta sẽ không lắm lời nữa O(∩_∩)O~ tiếp theo sẽ công bố ca khúc song ca yêu cầu của vòng đấu bán kết, đó chính là ~~~~~~~~~~~~~

Coong coong coong ~~ “Người tuyết”(2)~~~~~

Có tàn nhẫn quá hay không XDDDDDDDDD đây là do ban giám khảo tỉ mỉ chọn lựa nhá ~~~~

Cố lên đi ~~~~ tranh thủ khiến ca khúc của các bạn manh đến mức tràn đầy cơ tình đi, như vậy bạn sẽ thắng 23333333 đúng rồi, lần này ban giám khải và fan sẽ tham gia bình chọn, nhớ dành thời gian nha ~~~~

“Tước.” Sau khi thấy bài viết, Mộ Mục liền gọi Cảnh Dực Tước một tiếng, người nào đó vẫn luôn làm bộ xem văn kiện lập tức đáp lời, “Sao?”

Mộ Mục sao chép link bài viết rồi gửi qua QQ cho Cảnh Dực Tước, “Ca khúc đã có rồi, là ‘Người tuyết’, địa chỉ bài viết em đã gửi qua cho anh.”

“Ừ (⊙_⊙).” Cảnh Dực Tước lập tức thả tờ văn kiện trên tay chưa ngó qua lần nào xuống, đăng nhập vào biểu tượng chim cánh cụt rồi đến xem bài viết.

Mộ Mục để ý Cảnh Dực Tước vẫn không xem qua văn kiện như vẻ bề ngoài, biết mình ở lại thư phòng sẽ quấy rối đến hiệu suất của người nào đó, liền đứng dậy, “Em đi ngủ trước. Em ngủ ở phòng nào?”

Cảnh Dực Tước bình tĩnh mà trả lời, “Phòng nào cũng được, muốn anh dẫn em đi không?”

“Không cần, anh xử lý văn kiện đi, sau đó ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Sau đó, Mộ Mục đã bị Cảnh khuyển dùng ánh mắt đưa ra ngoài.

Rõ ràng hiệu suất công việc vừa nãy của mình hoàn toàn là số 0, Cảnh Dực Tước cũng không kiên trì nhìn theo nữa mà xử lý chồng văn kiện như có thâm cừu đại hận kia.

Kim giờ đi qua số 9 liền dời qua số 10, rốt cục chỉ đúng 11 giờ, Cảnh Dực Tước cũng khép lại phần văn kiện cuối cùng.

Để bút xuống, xoa nhẹ dưới lông mày, sau đó Cảnh Dực Tước đứng dậy, dự định tới phòng của mình tắm một chút rồi đến phòng khách mà Mộ Mộ đang ngủ. Chỉ là…

Mở đèn, nhìn ngủ Mộ Mục an tĩnh ngủ trên giường, Cảnh Dực Tước vọt vào phòng tắm ở phòng khách, sau đó liền nhanh chóng trở về phòng.

Vén chăn lên, tiến vào ổ chăn đã có một người, “Ngủ ngon”, Cảnh Dực Tước nhẹ giọng nói.

Tắt đèn, Cảnh Dực Tước mang theo dục vọng chiếm hữu mười phần mà ôm Mộ Mục vào lòng, rõ ràng là tư thế bá đạo nhưng lại không làm cho cái người đang ngủ kia khó chịu.

Hô hấp Cảnh Dực Tước chậm rãi đều đều, cái người lẽ ra phải đang ngủ say kia lại ở trong bóng tối mà mở mắt ra, cũng nhẹ nhàng lấy tay ôm người bên cạnh, nói một câu nhẹ nhàng như nói mớ “Ngủ ngon” rất nhanh liền tiêu tan trong gian phòng.

Chú thích:

(1) Trù nghệ: nghề đầu bếp

(2) “Người tuyết”/ 雪人

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nguoi-Tuyet-Trac-Y-Dinh/ZWZDZ6CO.html