Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 29: Cái thế giới tràn ngập cơ tình này…




Mộ Mục bị cuộc điện thoại của cha mình gọi về.

Cha Mộ đang chờ ở phòng thì thấy con trai bảo bối của mình đã trở lại, vội vã nhìn kỹ toàn thân cậu, trên dưới trái phải một lần, dáng dấp căng thẳng cứ như sợ rằng bảo bối của mình thiếu mất một cọng tóc, làm Mộ Mục vẫn còn đang xoắn xuýt về hành vi của Cảnh Dực Tước bật cười.

“Cha, cha làm gì vậy?” Mộ Mục vừa cười vừa hỏi.

Mộ Thần dừng động tác của mình lại, kéo Mộ Mục ngồi xuống ghế salon, lộ ra tư thế như muốn kể một câu chuyện thật dài.

“Mục Mục, rốt cục con và tên Cảnh thiếu kia có quan hệ như thế nào?” Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cha Mộ cũng quyết định nói chuyện từ từ.

“Bạn bè trên internet.” Mỗ Mộ suy nghĩ một chút, trả lời.

“Mục Mục à, võng luyến(*) tuyệt đối không có tiền đồ.” Mộ Thần nghe được câu trả lời, kinh ngạc một chút, tiếp tục lời nói mang ý vị sâu xa.

“Người nghĩ nhiều rồi…” Mộ Mục nghe thấy từ “Võng luyến”, cảm thấy thấy rằng cha của mình chính là vua não bổ!

Võng luyến, đừng đùa chứ! Tuy rằng cậu là gay, cũng đã nghĩ tới việc đi câu dẫn nam chính đại nhân để thay đổi nội dung tiểu thuyết, thế nhưng cậu thật sự không biết phải làm cách nào để bẻ cong một tên thẳng nam!!! (Cảnh khuyển ngoắc ngoắc cái đuôi: Ta đã cong ~~ cầu câu dẫn!)

Không biết nếu cậu ném cho hắn một quyển Sue văn thì có thể khiến hắn lao nhanh về phía cửa lớn của BL, vĩnh viễn không dám quay đầu lại nhìn BG giống như mình không nhỉ?

Mộ Thần nhìn thấy biểu tình im lặng của con trai, cuối cùng cũng coi như yên tâm. Ít nhất Mục Mục cũng không có ý với tên Cảnh thiếu kia.

Thế nhưng, cái tên nhóc thối họ Cảnh tuyệt đối có ý đồ!!!

Không chỉ dùng cái bộ dáng nịnh nọt kia!!! Lại còn dùng thêm hai con mắt gian tà mà ngắm nghía trên người Mục Mục!!!

Muốn bắt cóc con trai của ta sao, nằm mơ!!!

Tuy rằng trong lòng đã tạc mao đến mức không còn hình dáng gì, thế nhưng tốt xấu thì cha Mộ cũng là người đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm nên vẻ mặt của ông vẫn duy trì như cũ.

Mộ Mục nghe cha Mộ không ngừng bới móc các khuyết điểm của nam chính đại nhân, còn bày ra bộ dáng bản thân là người từng trải, cậu rất muốn phun tào, cha đây là lấy kinh nghiệm từ chỗ chú Trác sao...

À mà, chú Trác đi đâu rồi ta?

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Chuông cửa vang lên, cậu mở cửa, quả đúng là vị kia.

“Thần, muộn lắm rồi. Mục Mục cũng nên đi ngủ.” Quần áo vẫn không thay đổi nhưng trên mặt Trác Tịch lại mang theo mấy vết máu ứ đọng nhàn nhạt, nghiêm trang thúc giục người nào đó mau trở lại.

Mộ Thần nghĩ tới mấy ngày nay đều bị tên A Tịch phúc hắc nào đó chiếm tiện nghi liền muốn cự tuyệt, để tránh khỏi việc bị gạt đến phòng của y thêm một lần nữa.

Thế nhưng, lúc Mộ Thần nhìn thấy mấy vết máu ứ đọng trên mặt Trác Tịch, cái gì cũng đều quên hết, ngược lại thật phẫn nộ, “Hắn dám đánh cậu!”

“Không có gì, thương thế của hắn nghiêm trọng hơn. Tôi không sao.” Trác Tịch an ủi, chỉ là lông mày nhăn lại, chứng tỏ rõ ràng chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy

“Cái gì mà không sao!!! Mau trở về, tôi thoa thuốc cho cậu.” Quả nhiên thật hiểu ý người, IQ giảm giá của Mộ Thần căn bản không nhận ra đây chính là thủ đoạn lùi một bước tiến hai bước của người nào đó, làm cho ông tự giác kéo y lại gần.

Tận mắt thấy một màn sói lớn làm thế nào để dụ dỗ thỏ trắng tự đưa mình vào hang, sau khi Mộ Mục lặng lẽ khinh bỉ con sói già đuôi to kia một chút mới bình tĩnh mà đóng cửa lại.

Mà Trác Tịch được Mộ Thần kéo đi, đắc ý mà nghĩ, bị tên nhóc kia đánh vài cái cũng không đến nỗi thiệt thòi lắm.

May mà cái tên ngu si chỉ biết đối nghịch với Thần đến bây giờ mới hiểu rõ tình cảm của mình, nếu không thì chẳng phải bây giờ y lại có thêm một tên tình địch dây dưa không rõ nữa sao.

Trác Tịch lại nhớ đến lúc tên Cố Phồn nọ nghe thấy cảm giác của hắn đối với Thần chính là tình yêu, sau khi hoảng hốt xen lẫn ngạc nhiên thì vẻ thất bại liền xuất hiện ngay trên mặt, trong lòng y thật vui vẻ.

Sau khi tắm xong, Mộ Mục chỉ đơn giản rửa mặt một chút liền lên giường đi ngủ luôn.

Nằm ở trên giường, Mộ Mục lại bắt đầu tổng kết một ngày muôn màu muôn vẻ của mình.

Đầu tiên là bị nam chính nhận ra, sau đó cùng ăn cơm với nhau, lại tận lực tiếp đón rồi lại cùng nhau tham gia ca hội sinh nhật của nữ chính. Thật là vô cùng kiều diễm và đầy màu sắc nha!!!

Nghĩ đến thái độ không quá tốt của cha Mộ đối với Cảnh BOSS, Mộ Mục có chút nhức đầu.

Lẽ nào đây chính là trời sinh oan gia?! Rõ ràng lúc trước cha mình đâu có quen biết gì với Cảnh Dực Tước, làm sao vừa thấy mặt đã có thành kiến lớn như vậy. Mặc dù thái độ đối địch này có thể coi như là một phương diện nào đó của cha.

(Mộ Thần: Bất kỳ kẻ nào nào ý đồ muốn cướp con trai bảo bối với ta đều là địch nhân!)

Ngày mai cậu muốn hỏi cha một chút vì sao ông lại có thành kiến với Cảnh Dực Tước. Còn chưa đợi đến lúc chính thức đối mặt với nữ chính đại nhân, không chừng vì lý do “ngứa mắt lẫn nhau” mà rơi vào kết cục đồng dạng, chẳng phải là chết oan sao.

(Cảnh khuyển: *hai ngón tay chọt chọt*, ta không dám....)

Nghĩ đến nữ chính, Mộ Mục lại càng đau đầu hơn. Được rồi, cậu lại nhớ đến trên ca hội sinh nhật của cô ta, Cảnh Dực Tước cư nhiên thật sự hát bài “Hai con hổ”.....

Có trời mới biết, khó khăn lắm cậu mới ngạo kiều với nội dung tiểu thuyết một lần như thế, vừa định thay đổi bài khác, người nào đó đã nhanh tay lẹ mắt mà nhảy vào cái hố mà cậu tự đào, có muốn kéo lên cũng kéo không được!!!

Cuối cùng, Mộ Mục tổng kết một chút, cậu chỉ muốn làm giai nhân hài lòng. Dù sao trước đó hắn ta đã nói là muốn hát, cho nên cậu mới chỉ bài “Hai con hổ” kia, tình nguyện ném cho hắn chút mặt mũi, cũng giúp người trong lòng hắn không lưu lại ấn tượng xấu là nói mà không giữ lời.

Cái gì, bạn hỏi “giai nhân” và “người trong lòng” của Cảnh BOSS là ai?

Phí lời, nếu không phải nữ chính, chẳng lẽ hay là tôi sao?! (Mọi người: Cậu đã đoán đúng…)

Mộ Mục càng nghĩ càng xoắn xuýt, Cảnh đại BOSS sẽ không sẽ đem chuyện mình làm mất mặt hắn để hỏi tội chứ!!! Mặc dù cậu cũng có chút meo meo trách nhiệm... Thật sự là nằm mà cũng trúng đạn mà ╮(╯﹏╰)╭

Lúc trong lòng Mộ Mục cứ miên man suy nghĩ, dần dần mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

======================= ta vốn là đường phân cách đáng yêu ============================================

Ngày tiếp theo, sáng sớm, Cảnh Dực Tước đã đứng trước cửa phòng Mộ Mục như một hòn vọng phu chờ đợi người nào đó rời giường.

Cảnh thiếu hoàn toàn không biết hành động hôm qua của mình lại bị người yêu không lương tâm tàn nhẫn xuyên tạc, còn hắn thì lại vui sướng mà nghĩ đến việc trong hôm nay phải cùng Mộ Mục trải qua một ngày thật thỏa thích.

Cuối cùng Mộ Mục cũng tỉnh ngủ, tự mình sắp xếp lại giường, vừa mở của ra thì lập tức thấy nam chính đại nhân đang cười khúc khích một mình.

“Chào buổi sáng, Mộ.” Nhìn thấy cửa mở, Cảnh Dực Tước nhanh chóng thu hồi kiểu cười khúc khích phá vỡ hình tượng kia.

“…” Mộ Mục có chút bị hù dọa, dù sao bất cứ ai vừa mới mở cửa ra mà lại nhìn thấy một người đang đứng ở ngoài đều sẽ kinh sợ thôi.

“Chào buổi sáng, sao anh lại ở đây?”

“Tôi muốn mời cậu đi ăn điểm tâm, còn muốn nói thêm về việc tham gia cuộc thi kia.” Cảnh Dực Tước lập tức nghĩ ra một cái lý do.

“Hả? Cuộc thi gì?” Mộ Mục hoàn toàn không nhớ rõ mình có tham gia cuộc thi gì kia.

Cảnh Dực Tước có chút mơ hồ trả lời, “Chính là việc lần trước tôi nói với cậu, muốn cả hai chúng ta cùng tham gia cuộc thi phối âm.”

Mặc dù biết thế nào Mộ Mục cũng quên mất “Giải đấu CP đẹp nhất” kia, nhưng Cảnh đại thiếu vẫn có thể tha thứ.

“Ồ.” Mộ Mục suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng coi như chưa hề đem sự kiện kia quên mất triệt để, “Chúng ta ăn sáng đi.”

Cảnh Dực Tước nghe lời theo sát sau lưng Mộ Mục, do dự một lúc lâu, vẫn hỏi, “Không cần đi gọi bác sao?”

“Không cần.” Mộ Mục quyết đoán mà trả lời.

Dựa theo tình huống ngày hôm qua của cha và chú Trác, không biết hôm nay cha còn có thể rời giường hay không.

Mình vẫn không nên đi quấy rầy thế giới của hai người thì hơn, phải biết là làm phiền người ta ân ái là không có đạo đức.

Tuy rằng không rõ nguyên nhân vì sao cha vợ đại nhân lại vắng mặt, Cảnh Dực Tước vẫn rất vui vẻ, tốt nhất là không ai quấy rầy mình hẹn hò với Mộ (^o^)/~

Mà lúc này, trong phòng Mộ Thần.

Trác Tịch đang gọi điện thoại để kêu người đưa bữa sáng tới, mà Mộ Thần thì lại đang ngủ say, chăn che kín người. Ánh mắt cưng chiều của Trác Tịch đang nhìn đến dấu hôn trên tai của người nọ, dịu dàng đến mức có thể tích ra nước. Bầu không khí trong phòng tràn ngập hương vị ngọt ngào.

Nếu như nói đến tình cảnh tại phòng ăn tối hôm qua vẫn làm cho những người kia có chút kỳ quái và nghi hoặc thì sáng nay, hành động của Cảnh đại BOSS quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Nhìn cái bộ dáng khắp nơi lấy lòng kia kìa. Mở cửa, kéo ghế ngồi cho cậu và vân vân thì không đáng nói. Lại còn không ngừng giới thiệu món ăn, khuôn mặt thì tràn ngập hạnh phúc như vậy

Mộ Mục người ta chỉ là không cẩn thận khi ăn bánh bao nên mới bị bỏng đầu lưỡi, hắn lại thần kinh đến mức lấy khăn lạnh với cục đá để hạ nhiệt?!

Nếu không phải Mộ Mục kiên quyết phản đối, chắc chắn hắn còn muốn đem cậu kéo đến bệnh viện kiểm tra, thực sự là quá lắm rồi. Theo đuổi vợ đến tận một nơi như thế này, đã vậy đối tượng còn là nam, kính nhờ đi, hai người khiêm tốn một chút không được sao. Cản trở một đám người chúng tôi quá đó ~~~

Kỳ thực Cảnh Dực Tước thật buồn bực, hắn cũng không muốn như vậy đâu, ai bảo thần kinh của Mộ Mục lại thô quá làm chi, nếu không làm nổi bật lên một chút thì đến năm nào tháng nào Mộ mới phát hiện ra tâm ý của mình chứ!!! Giống như bây giờ nè, thái độ của Mộ vẫn không thay đổi chút nào (┬_┬)

Mộ Mục đương nhiên chú ý tới một loạt biểu hiện của Cảnh Dực Tước, nhưng cậu chỉ muốn rống, anh đây coi tôi thành con gái sao?! Hay là một quý ông như anh đã không còn biết phân biệt được sự khác nhau giữa nam và nữ?

Chú thích:

(*) Võng luyến: tình yêu trên mạng.