Tôi Là Nam Phụ, Không Phải Dụ Thụ!

Chương 15: Boss phu nhân vạn tuế!




Bởi vì ngày hôm qua không có PIA diễn đồng thời trao đổi tình cảm với Mộ Mục, Cảnh Dực Tước phát hiện mình mất ngủ. Vì vậy hắn lấy điều này để làm động lực thức trắng đêm ngồi xem văn kiện. Lúc ánh nắng ban mai hơi lấp ló thì hắn mới có chút buồn ngủ, chui vào ổ chăn.

Mới ngủ chưa được mấy tiếng, Cảnh Dực Tước đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy, hôm nay là hội nghị mỗi tháng theo thường lệ của tập đoàn Cảnh thị, mỗi người được phân phó phụ trách công ty đều đến phòng để họp.

Vì vậy, không còn cách nào để ngủ tiếp, tên BOSS nào đó mang theo khuôn mặt áp suất thấp vì thiếu ngủ đi họp.

Cảnh thị là một cao ốc 20 tầng, phòng hội nghị trang trí hiện đại, phần lớn tinh anh âu phục giầy da đã có mặt đầy đủ ngồi trong phòng hội nghị, mấy người đó thỉnh thoảng lại giơ đồng hồ trên tay lên nhìn. BOSS chưa bao giờ đến muộn sao hôm nay đến giờ này vẫn chưa thấy mặt.

“Rầm”, cửa mở, bước chân Cảnh Dực Tước vững vàng, quanh minh chính đại mà đi tới vị trí đầu tiên ở trước mặt mà ngồi xuống. Một thư ký đi theo, ôm một tờ văn kiện đứng ở phía sau.

“Bắt đầu họp, ” Cảnh Dực Tước nói với mọi người, “Báo cáo hiệu suất của từng người trước. Anh bắt đầu trước đi.”

“Vâng, ” Người nọ bị chỉ tới, cảm thấy ngữ khí của BOSS hôm nay không tốt lắm, nơm nớp lo sợ mà đứng lên cầm lấy tài liệu rồi bắt đầu báo cáo, trong lòng thầm than vận may không tốt mà đứng trên lưỡi dao.

“Nói chung ý của anh là hiệu suất tháng này của công ty không tốt?” Tay Cảnh Dực nâng cằm giống như tùy ý hỏi.

“Dạ đúng, là bởi vì gần đây...” Người kia chảy mồ hôi ướt sũng cả người, vội vàng giải thích.

“Tôi nói rồi, ở đây tôi chỉ cần kết quả, không cần giải thích. Làm không xong thì đừng ngồi ở vị trí này nữa.” Ngữ khí không giận nhưng trong lòng mọi người lại ầm ầm gợn sóng, “Cho anh thêm một cơ hội nữa, tháng sau tôi không hy vọng lại nhìn thấy thêm một kết quả nào giống vậy, nếu không thì nghỉ việc đi.” Nói xong, hắn đem văn kiện vứt trước mặt người nọ.

“Dạ!” Sau khi người kia ngồi xuống, tim đập một lúc lâu mới bình phục lại như ban đầu.

Trong phòng, mọi người đành phải ngồi họp dưới áp suất thấp của nam chính đại nhân, thấp thỏm bất an tiến hành báo cáo, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, sợ mình sơ ý một chút sẽ thành mục tiêu trút giận.

Cảnh Dực Tước nghe cấp dưới cơ hồ không thay đổi mà lần lượt báo cáo, nhàm chán cầm điện thoại di động lên đăng nhập vào QQ, muốn xem thử người nọ có onl hay không, thuận tiện hỏi han trong lúc chờ đợi một chút.

Mới vừa kết nối internet, liền thấy một cái thông báo từ hệ từ nhảy lên: Mộ Mục mời bạn gia nhập nhóm “Quân Lâm thiên hạ, chỉ mình Mộ Mục” trên QQ.

Cảnh Dực Tước kinh ngạc, đồng tử khẽ sáng, sau nhiều lần xác nhận mình không có hoa mắt, dẹp nỗi phiền muộn lúc trước qua một bên, thậm chí khóe miệng còn cong lên.

Vội vã click đồng ý, tiến vào nhóm liền phát hiện một đống fan CP tới hoan nghênh, chỉ là có chút tiếc nuối khi phát hiện thân ảnh người kia không có ở đây.

Mở tài khoản xám tro của Mộ Mục ra, để lại một câu “Onl xin trả lời ~ ”

Kết quả, không ngờ vài giây sau, điện thoại di động vì nhận được tin nhắn mà rung lên.

Mộ: Có việc gì thế?

Quân Lâm: Trùng hợp vậy, mới vừa lên?

Mộ: Không có, tôi để ẩn.

Quân Lâm: Ô, không công bằng!

Mộ:?

Quân Lâm: Tôi muốn dù cậu để ẩn thì tôi vẫn thấy được ( ̄^ ̄)ゞ

Mộ:...

Mộ: Làm xong.

Quân Lâm: ( ̄3 ̄)

Mộ: Gọi tôi có chuyện gì không?

Quân Lâm: Không có, chỉ là có chút tẻ nhạt, muốn tìm cậu tán gẫu (*_*)

(Tẻ nhạt? BOSS đại nhân, cấp dưới của ngươi sẽ khóc thật tê dại!)

Mộ: …

Mộ Mục nhìn câu trả lời của hắn ta, biểu tình càng ngày càng xoắn xuýt, người bên kia không phải nam chính đâu đúng không! Sao nam chính lại bán manh?! Đặc biệt còn bán manh với mình! Đây là giới hạn cuối cùng sao?!

Thật tốt, vì hưng phấn quá độ nên ngữ khí không kiềm được của Cảnh Dực Tước cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.

Quân Lâm: Khà khà, đùa cậu thôi. Mà sao cậu lại vào nhóm kia?

Mộ Mục: Đạo diễn mời tôi vào..

Quân Lâm: Cậu có biết fan CP là cái gì không?

Mộ Mục: Ừm, đạo diễn nói là người hâm mộ yêu thích hai nhân vật bệ hạ và vương gia trong vở kịch kia. Không đúng sao?

Quân Lâm: Không có ^_^

Cảnh Dực Tước trong lòng yên lặng mà khen thưởng Cầm Trạch một chút, một bên cảm thán Mộ Mục quá dễ lừa, đâu phải là yêu thích Bệ hạ và Vương gia, rõ ràng là YY Quân Lâm với Mộ Mục mà!

Không ngừng tìm đề tài cùng tán gẫu với mỗ Mộ, Cảnh Dực Tước hoàn toàn quên mất cấp dưới của mình. Mãi đến lúc thư ký nhắc nhở, hắn mới phất tay một cái, ra hiệu buổi họp kết thúc.

Lần đầu tiên bỏ qua mà không truy cứu những người kia, chỉ yêu cầu tháng sau trong hội nghị không còn tồn tại những kết quả tương tự.

Mọi người như trút được gánh nặng cầm cặp văn kiện rời đi phòng hội nghị. Khi rời xa BOSS mới bắt đầu nghị luận.

Giám đốc L: “Ngày hôm nay BOSS rất khác thường đó!”

Giám đốc G: “Đúng vậy, không chỉ đến muộn, hơn nữa không biết trên điện thoại di động thấy cái gì mà tâm tình lập tức từ mùa đông biến thành mùa xuân.”

Giám đốc C: “Để tôi nói, BOSS nhất định là đang yêu! Nhưng không biết phu nhân là người như thế nào, cư nhiên có thể đem bạo quân biến thành ngón tay mềm!”

Tổng giám đốc K: “Nói chung, hôm nay chúng ta nhờ BOSS phu nhân nên mới tránh được một kiếp. Sau có khả năng phải dựa vào nàng rồi!”

Mọi người: “Phu nhân uy vũ! Phu nhân vạn tuế!”