Khi tôi được sinh ra tại một ngôi làng bình thường ba mẹ tôi có một cuộc sống hạnh phúc với nhau, "Lúc họ quyết định với nhau và sinh ra tôi":
Khi tôi được sinh ra được 2 tháng tuổi, Có rất nhiều người đến làng chém giết, "Bọn họ cướp hết tất cả và giết những người vô tội".
Lúc này ba tôi từ bên ngoài từ xa chạy về, Mẹ nó ơi, Rời khỏi đây thôi rất nhiều người lạ đến đây, giết gần hết những người dưới phía thôn bên dưới rồi.
Tại sao chứ sao bọn họ lại giết người thôn của chúng ta,"Anh không biết rõ nữa", Mau thu dọn đồ và rời khỏi đây thôi, Anh thấy sức mạnh bọn họ quá mạnh không lâu nữa bọn chúng cũng tới đây sớm thôi.
Thế thì cần phải làm sao em không biết phải làm như thế nào, "Rất nhiều thứ cần thiết để sinh tồn và con của chúng ta nữa" giờ không cần mấy thứ này chúng ta chỉ mang theo vài con dao và lên đường thôi.
Chúng ta chỉ lấy 3 con dao với một số bộ quần áo này thôi giờ chạy đi thật xa chỉ để lại mạng sống và con của chúng ta thôi, Không ở lại được lâu nữa đi thôi, giờ chúng ta đi đâu đây.
Chúng ta ở xung quanh làng chưa bao giờ đi xa ngôi làng này, "anh nghĩ giờ chúng ta sẽ đi đâu được đây", Em nói anh mới nhớ chúng ta hãy đi vô khu rừng sâu được dân làng đồn đại về khu rừng bí ẩn này, Em nghĩ sao chúng ta có nên vào nơi đó tránh nạn hay không,Em nghĩ không nên đâu nếu chúng ta vào đó rồi bị một thứ gì đó giết rồi gặp quái vật lạ gì đó thì chúng ta và con sẽ chết cả, Anh nghĩ chúng ta nên thử một lần nếu giờ chúng ta đi đường khác chắc, những người bí ẩn đó cũng đã bao vây khắp khu vực này rồi hay là chúng ta thử một lần đi vào khu rừng bí ẩn đó xem coi thử đó có phải là một khu rừng nguy hiểm hay không hay là một khu rừng được mọi người đồn sai. Thôi nghe anh vậy nếu chúng ta chết trên tay kẻ địch là chúng ta chết một cách bí ẩn.
Khi đi 4 dặm đường và tiến vào khu rừng bí ẩn, đột nhiên dừng chân lại"Em có thấy nơi này kì lạ không"?"Em thấy nơi này hơi lạnh", Anh có chuyện gì sao, Đúng thế hình như nơi này dân làng chúng ta nói không sai đây là một nơi bí ẩn một khi đi vào sẽ không trở lại ra ngoài được, Anh còn cảm nhận được sẽ có những chuyện không hay sảy ra,"Em thấy anh nghĩ hơi quá rồi đó"Em có thấy nơi này bình thường mà chắc anh nghĩ nhiều rồi. Xin hã𝘺 đọc 𝘵𝙧u𝘺ện 𝘵ại # T𝙍uMT𝙍𝗨 Ye𝙉.𝘝𝙉 #
Anh không nghĩ như thế, Cái cảm giác kì lạ này 15 năm trước anh đã từng ở trong nơi nào đó rất giống nơi này, Anh nghĩ chúng ta nên cận thận khi đi qua chỗ này thì hơn, Anh nói thật hay đùa vậy anh làm em sợ rồi đấy, Anh cũng không chắc chắn nữa, Anh à hay là chúng mình quay lại ra ngoài đi đường khác được không?.
Anh nghĩ không nên thì hơn chúng ta đã đến nơi này rồi thì không nên từ bỏ, "Nếu giờ chúng ta đi ra ngoài có lẽ những kẻ bí ẩn đó cũng đã truy sát những người bỏ trốn như chúng ta rồi,với tốc độ này của chúng ta thì không lâu nữa bọn họ sẽ đuổi kịp, Thì cơ hội sống của chúng ta chỉ còn là con số 0, giờ chúng ta tiếp tục đi thôi nào, cận thận cận thận nhìn xung quanh bên dưới.
Lúc này cũng đi được thêm 2 dặm đường nữa, Anh à em nghĩ chúng ta đi cũng xa rồi dừng lại nghỉ một chút thôi.chắc bọn họ sẽ không tìm đến đây đâu, Thôi được rồi chúng ta nghỉ ngơi một chút lấy sức vậy.