Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 13: Kẻ thứ ba




Từ lúc tôi có khả năng điều chỉnh trạng thái, tôi cũng không cần ngủ đủ giấc nữa, chuyện đi học thì cũng bình thường chẳng có gì đáng nói. Hôm nay cố lết lên lớp thật sớm, chờ thằng Cường lên lớp khè nó, còn bọn Hiếu thì dạo này tôi có vẻ ít tiếp xúc, tụi nó cũng chả liên lạc gì, tôi cũng thắc mắc mà thôi cứ tạm gác đó đã, FA đã lâu rồi giờ không phải là việc để suy nghĩ nữa. Tầm 15 phút sau mới có đứa đầu tiên lên lớp, ôi đệt 5h45 lên lớp thì đúng là quá sớm, tên đó lên thấy tôi ngồi sẳn trong đó thì bất ngờ, lúc nào nó cũng đi sớm nhất lớp mà lần này đã bị "rớt hạng" rồi, tôi và nó cũng chào hỏi xã giao thôi rồi nó làm việc của nó tôi vẫn chờ( sau này nghĩ lại thấy mình bây giờ háo hức cứ như mấy đứa trẻ chờ đồ chơi vậy).

Tầm 6h30 thằng cờ hó Cường mới lên lớp, bố cái thằng ham ngủ. Tôi định lao lên vỗ vai nó khè chơi thì nó lại chạy vào bắt chuyện trước:

- ê Cu, tí nữa ra chơi qua A9 rủ kèo solo mày, kiếm tí nước uống. Cho tụi này thấy trình kim cương 1 của mình đê.

- Ok, để anh hấp diêm tụi nó, à không.. không.. tí tao bận rồi, rủ tụi nó bữa khác đê.

- Bận cl, mày ngoài học ra thì chỉ có ăn ngủ và chơi game, bận thế đéo nào, mấy đứa khác thấy mày học giỏi tưởng mày cày sách ghê lắm chứ tao biết mày chỉ cày game thôi, xạo l. 

- Giờ bận thêm cái khác được chưa? Hehe - Tôi cười nham hiểm

- Bận cl gì nói anh nghe coi. Đừng có nói mày đi với gái nhá.

- Á đù, sao mày biết con chó? Mày thánh phán ﹾﹾﹾﹾﹾ à. - Giật mình, thằng này là nhà tiên tri à.

- Á đù, thật à? Không ngờ, nói chơi thôi mà? - nó nháy mắt mấy cái ra vẻ bí ẩn - Em nào mà xấu số vậy?

- Chắc là xấu số. Con bé mà mày bảo tao không có cửa ấy. - mỉm cười đầy nham hiểm.

- Dm, trời sập à. Bố đéo tin, 

- Ahahaha, không tin kệ mày, cứ theo dõi là biết, sao phải xoắn? 

Thế là nói chuyện thêm 1 lúc nữa, nhìn cái mặt thằng này là tôi thấy nó hiện lên chữ gato rồi, ahaha, thật sảng khoái. Học xong 2 tiết đầu thì cuối cùng giờ ra chơi cũng đến, tôi ra khỏi lớp đi về dãy C , ghé qua lớp ẻm, phải leo lên lầu vì ẻm học 10a1 ở tận lầu 3, lúc mình leo lên lầu thì ôi vl, hàng tỉ tỉ ánh mắt chăm chú, mấy thanh niên bu như kiến đi theo không biết làm gì, lên tới lớp ẻm nhìn qua cửa sổ thì thấy ẻm vẫn đang ngồi viết gì đấy trên bàn, chắc lại làm bài tập, chăm vl. Gõ cửa kính cốc cốc, tôi nói:

- Này cô bé, trả lương cho tôi chứ?

Vừa nói xong cả lớp nó có đứa đang làm bài, có đứa học bài, có đứa thì nghe nhạc đứa nào đứa nấy cũng ngưng làm việc cá nhân quay sang nhìn tôi. Ặc bố mày có phải người nổi tiếng đâu, mà công nhận lớp chuyên có khác, đến cả giờ ra chơi cũng có khối đứa học bài, ẻm cũng quay lại. Có vẻ hơi bất ngờ và nó đỏ mặt, chắc do không ngờ tôi lên tới đây đòi quà, đứng dậy đi ra tới bên cửa sổ nói:

- Em xin lỗi em quên mất, đã để phiền anh phải lên đây đòi lương! Giờ mình đi luôn, anh nhớ đã hứa cái gì đấy! Nghe chưa?

- Biết rồi, đã nhận lương của sếp thì phải làm việc cho sếp chứ sao. Đi thôi hehe. - Ôi zời ơi, em tưởng tôi thèm lương của em à, là tôi muốn tiếp cận em đấy, ngốc thế.

Đi song song với ẻm ra căn tin, khắp nơi xung quanh ồ lên cứ như oppa hàn quốc xuống sân bay, có 1 vài ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cũng có khá nhiều ánh mắt các thanh niên có vẻ không vui. Chúng mày gato cái gì, cần phải xem anh đây là ai đi rồi hẳn gato hắc hắc. Ngược với tôi có vẻ đắc ý( tất nhiên không lộ ra mặt để khỏi bể mánh) thì bé Mỹ Hương có vẻ ngượng ngùng, xấu hổ. Tôi hỏi phát:

- Này em có sao không? Có vẻ không tự nhiên lắm thì phải?

- Không sao, không sao! Nhưng có cần thiết như vậy không anh? Chiều nào rãnh em rủ anh đi uống nước cũng được mà? Đông người quá!

Tôi nhíu mày, thừa biết mà, tí vô quán nước ngồi tôi mở miệng hỏi trước:

- Em sợ điều gì ở chốn đông người sao?

Nó nhăn mặt nhìn tôi, cứ như tôi là hung thủ vậy :

- Do anh đấy, mọi người bàn tán, em... em sợ bị mọi người nói!

- Vì thế nên em chưa bao giờ nói chuyện với đứa con trai nào muốn làm quen à? - Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mà em ấy lại như vậy.

- Dạ, gần như thế ạ, tuy nhiên còn nhiều lý do nữa! - Em nó dè dặt nói.

- Em có biết những người nổi tiếng không? - Mỉm cười nhìn nó.

- Có chứ, mấy ca sĩ, diễn viên chứ gì!

- Đúng rồi! Họ là người nổi tiếng nên chuyện gì của họ cũng có người để ý, có người nhận xét, người khen kẻ chê, đứa quan ngại. Nếu như họ cũng như em, quan tâm những người không liên quan gì đến mình nói gì, nghĩ gì trong đầu, hay mọi người xung quanh đang bàn tán gì thì chẳng phải là mệt chết sao? Em hiểu chứ?

Mắt nó sáng lên, gật gật đầu, chu mỏ ra:

- Hiểu rồi. 

- Vậy có làm được không? - Mỉm cười .

- Vẫn có chút hơi khó. 

Tôi đập tay vào trán, vẫn không làm được à, vuốt tay qua mặt rồi xuống cằm. Cố gắng mỉm cười nói:

- Ngày xưa có một cô gái con nhà quyền quý, đi vào rừng cùng với hộ vệ để vui chơi, lúc đó cô gặp một con cáo đang bị thương nặng, sắp hấp hối, vì lòng nhân hậu mà cô gái mang con cáo về băng bó vết thương và rịt thuốc cho nó mỗi ngày, trong những ngày bên nhau cô gái đã cho con cáo đó là người bạn thân của mình, đến một ngày vết thương của con cáo lành hẳn, nó chợt biến thành người, một người con trai hoàn mỹ, tuyệt vời hơn tất cả con trai trên đời, cô gái đã đem lòng yêu anh ta, sau khi mọi chuyện bị phát hiện, gia đình và mọi người đã biết cô đang yêu là 1 con yêu quái. Cả xã hội và gia đình phản đối, cô gái dần tuyệt vọng, lúc đó thì chàng trai mới nói rằng nắm lấy tay anh ta, anh ta có thể đưa cô đi khắp mọi nơi trên đời này, cùng nhau ngao du thiên địa? Nếu em là cô gái thì em sẽ từ bỏ chàng trai theo ý kiến cả xã hội và gia đình hay là sẽ mặc kệ những lời đàm tiếu cùng chàng đi khắp thế gian?

Mắt nó lại sáng lên, em nó đang suy nghĩ gì đấy rồi lại hỏi:

- Liệu trên đời này có chuyện tình yêu nào vừa bi đát vừa lãng mạn như vậy hay không? Nếu là em mà có 1 tình yêu lãng mạn như vậy thì chắc có lẽ em sẽ mặc kệ lời ra tiếng vào, em sẽ chọn yêu người con trai đó.

- Chắc không vậy? - Ôi vô mánh rồi.

- Sao anh hỏi kỳ vậy? Chẳng liên quan gì đến vấn đề của em hết !

- Sao không chứ? Không phải là em cũng đã mặc kệ lời đàm tiếu của mọi người để chọn yêu anh chàng kia hay sao! Đó là làm được rồi đấy. - Giật mình, điệu thấp thấp chút không thì lộ mạnh.

- Ớ nhưng sao thấy nó chẳng liên quan gì hết? Em cũng có cảm giác em đang bị anh gài cái gì đó thì phải - nó ra vẽ mặt khó hiểu. Ôi lộ mánh rồi sao.

- Xùy xùy, kệ đi. Miễn sao là có cùng kết quả giống nhau là được, cuộc sống của mình quen biết bao nhiêu là người, người không quen thì càng nhiều hơn, làm sao ta có thể chiều hết được ý của bao nhiêu người chứ, làm việc gì cũng đừng bao giờ sợ lời đàm tiếu, tự tin lên, làm gì mình thích mình vui được rồi, có câu " nỗi sợ là do tâm sinh ra, không để ý thì cũng không sợ nữa", em cứ thữ không để ý xem, không sợ nữa đâu. - Vội vàng thêm 1 loạt câu hay hay vào để che dấu mục đích đã thành công.

Nó "A" 1 tiếng:

- Em hiểu rồi, cảm ơn anh, từ giờ em sẽ không sợ nguời ta nói nữa, đời mình chứ phải đời người đâu mà mình phải sống cho người chứ. - Đúng rồi, đúng rồi đấy em, hehe.

- Ừ, đúng rồi. Vậy là tốt, trong lòng mình sáng sợ gì người ta thấy tối.

- Dạ, anh nói hay quá. - Chuyện, không hay thì đâu phải là anh đâu.

Bla bla thêm 1 lúc, rồi lại đáp mấy câu hỏi về học tập rồi cũng đánh trống vào lớp, haha, hôm nay là một ngày thành công đáng nhớ của tôi. Tôi tiễn em đến chân cầu thang, rồi đi về lớp, vì dù sao da mặt em cũng rất mỏng, đi chung thêm 1 đoạn nữa chắc chuyển trường luôn quá. Kể ra mình cũng trả giá không nhỏ đấy chứ, chỉ là cố tiếp cận em thôi mà gần như làm kẻ thù của thanh niên toàn trường. Về lớp cả bọn nhiều chuyện ào vô hỏi, tôi biết ngay mà, cái trường này không có chuyện gì thoát khỏi tai mấy bà tám, đương nhiên kế hoạch vẫn phải bí mật, thì bảo là chỉ ẻm vài bài toán ẻm rủ bao nước thôi. Tất nhiên là không đứa nào tin, kệ tụi mày, không tin thì thôi, nhìn mặt tôi có vẻ quan tâm? . 

Thế là cuộc sống trôi qua lặng lẽ ngày qua ngày, tôi giờ có nhiệm vụ vài ngày là sẽ có "bài tập" cho tôi, vài ngày là sẽ có "lương", thật thú vị, giờ cô bé đã dần dần bớt sợ mọi người soi mói rồi. Một tháng sau, trong trường hiện lên rất nhiều lời đồn chúng tôi yêu nhau, đồn nhảm nhưng ai cũng tin( đương nhiên là nhảm rồi, có tôi thích em chứ em ấy thì chắc chỉ có học thôi). Ngày hôm ấy, cũng là ngày tôi lãnh "lương" đương nhiên chuyện không có gì đáng kể nếu như nó giống mọi ngày, đang uống nước thì có 1 thằng lóc chóc kéo 1 đám tới, chắc lớp 11 nó hầm hầm cái mặt đi lại trước mặt tôi, cười thầm, tôi thừa biết nó gato rồi, nó lại hỏi:

- Thằng kia, mày là ai mà cố gắng làm trò tiếp cận người yêu tao. - thằng này trông cũng đẹp trai, nhìn đồ phụ kiện kèm theo thì chắc là con nhà giàu.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, thấy con bé có vẻ chán ghét, tôi hỏi:

- Này, em là người yêu cậu ta à? 

Nó nhíu mày nói với thằng kia:

- Này anh Quân, tôi là người yêu anh lúc nào hả? Đừng có nhận bừa như vậy?

- Nhưng em cũng không nên đi yêu cái thằng nhà nghèo như thế này chứ? Anh có cái gì thua nó?

Ôi vl, thằng này sao manh động thế, haha càng tốt. Em nó khó chịu nói:

- Tôi làm gì hay thích ai thì kệ tôi, chẳng liên quan gì đến anh cả? Bố mẹ tôi thích anh nhưng tôi thì không. Anh hiểu chứ?

- Nhưng bố mẹ em đã từng nói là muốn anh làm con rể?

- Tôi chả quan tâm, liệu rằng bố mẹ sẽ chọn tôi hay là anh. Tất nhiên là chọn tôi rồi.

- Nhưng... anh yêu em mà.

- Nhưng tôi không yêu anh. Anh nghĩ lại xem mình có gì không mà đòi tán gái? Anh chỉ có mỗi tiền bố mẹ anh cho, đứa khác thích anh chứ tôi thì không.

- Vậy làm sao để anh có thể yêu em?

- Không làm sao cả. Đến cái này anh cũng không biết tự suy nghĩ thì anh thật chẳng có gì để tôi phải để ý cả?

- Hừ, để coi em có thể cưới ai ngoài anh? Đứa nào lại gần em thì anh sẽ xử thẳng đó, em chờ coi. - Nó trợn mắt lên, rồi quay qua lườm tôi.

- Tốt nhất mày nên tránh xa người yêu tao ra, không thì mày xác định đéo sống yên ổn qua ngày đâu. - Hù dọa tôi sao, thật là không biết cách.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn lại thằng trẻ trâu kia:

- Này, cậu tán gái như vậy thì có con nào mà thèm yêu cậu chứ, tập biết suy nghĩ một chút đi chứ, tôi không sợ cậu đâu, mồm to thì hay gặp họa lắm đấy, đừng để mình bị thương đấy, haha.

Nó thấy hơi bất ngờ, nghe mọi người nói em nó quen tôi là nhờ tôi bày học mà, nó cũng thấy tôi được tuyên dương trên cột cờ, sao 1 thằng học giỏi lại cứng như vậy. Nó phất khí lên:

- Mày ngon, chờ đó đi, haha, một lúc nào đó đang đi trên đường bất ngờ nhập viện, chắc vui lắm nhỉ, đừng tưởng mày có cơ hay gì đó thì sẽ ngon tao cóc ngán thằng nào ở cái huyện này đâu.

- Thật tội nghiệp những đứa tự cho mình là đúng, tôi cũng như vậy, tôi chả sợ bố con thằng nào ở cái thế giới này, hehe. Tất nhiên là trừ súng đạn, cậu có thể lấy súng ra thì tôi xin đầu hàng, thế nhé, một ngày nào đó đẹp trời dẫn người đi đánh 1 người bất ngờ cả nhóm nhập viện chắc vui lắm nhỉ. hehe - Tôi mỉm cười hòa đồng nói như là đùa.

Con bé nhìn tôi với thằng kia nói chuyện nó cũng bị bất ngờ, nó nghĩ chẳng lẽ tôi là 1 thằng ất ơ giống như thằng nhóc Quân kia. Có 1 thằng ở phía sau thằng nhóc lại nói thầm vào tai cái gì đó, sắc mặt nó thay đổi rồi nghiêm lại:

- Mày đợi đó, tao đéo thích nói đùa với mày. Mày đừng tưởng dẹp được đám thằng Hùng mà huênh hoang, tụi nó chẳng là gì trong mắt tao đâu, đừng hối hận. - Nói xong nso quay đầu đi luôn.

- Khoan đã. - Tôi gọi lại.

Nó quay đầu lại nói:

- Sao? Hối hận rồi hả? Muộn rồi, kiểu gì mày cũng phải chết, tưởng học giỏi thì ngon lắm sao. Haha.

Ôi thằng này, nó bị ảo tưởng à:

- Cậu đừng có ảo tưởng, tôi gọi lại là để nhắc nhở cậu nên sửa cách xưng hô và nên biết kính trọng đàn anh, bậc đi trước nghe rõ chưa. Đừng để tôi phải dạy lại những gì cậu đã học ở lớp 1. Không hay đâu, mất mặt lắm, hiểu chứ? Giờ thì đi được rồi đấy.

Nó nổi xùng lên hét:

- DMM, đừng tưởng trước mặt Hương thì tao đéo dám làm gì mày. Giỡn mặt tao à. - Nó xông lên đấm về phía mặt tôi, em Hương cũng hơi bất ngờ. Tôi đưa tay lên hình chiếc bao để bắt lấy cái đấm hình búa của nó( oẳn tù tì đấy các bạn ạ), bất ngờ em Hương đứng dậy che trước mặt tôi. Nắm đấm thằng đó dừng lại, nó sừng cồ lên :

- Em tránh ra, anh phải cho thằng này biết thế nào là trời cao đất dày.

- Anh im đi. Một thằng thiếu suy nghĩ, lúc nào cũng dùng tiền và bạo lực giải quyết vấn đề như anh thì chẳng khi nào lọt vào mắt tôi đâu. Anh đừng làm mọi thứ rối thêm nữa.

Nó rút tay lại, thở mạnh 1 cái rồi quăng lại 1 câu:

- Mày cứ núp sau lưng con gái miết đi, để coi mày núp được bao lâu? Không cho mày nằm viện mấy tháng chắc tao không làm người. - Xong lần này nó đi luôn. Haizz cậu nhóc à, không thích làm người nữa sao.

Con bé, cũng thở phào ngồi xuống, xung quanh vẫn bàn tán rất rầm rì, người đến coi ngày càng đông. Nó không để ý tụi "khán giả" nữa, đây là 1 dấu hiệu tốt mà tôi mong muốn, tôi lại mỉm cười. Con bé lườm tôi:

- Anh sao lại chọi cứng với cái thằng đấy. Nó không du côn nhưng nó có tiền nên bạn bè nó toàn du côn không à? 

Mỉm cười nhìn cô bé:

- Haha, em lo cho anh sao?

- Hứ, em có mà thèm. Do tất cả vì em mà anh mới bị liên lụy nên em cảm thấy áy náy thôi. Thằng này có thằng anh ruột nằm trong nhóm du côn ăn chơi nhất huyện này, chị em cũng nằm trong nhóm đó nên em biết nhóm đó, từng có nhiều tiền án rồi, đánh người hành hung đi cấp cứu cũng có. Mà anh rất giống một người mà em đã gặp trước đây.

- Giống á? Anh làm gì có anh em sinh đôi mà giống? Em có lầm không?. - Đệt, lại có đứa nào giống mình đây.

- À không, ngoại hình không giống gì cả. Chỉ là phong thái thôi, anh ấy lúc nào cũng mỉm cười, dù đang bị thương nặng cũng mỉm cười, phong thái lúc nào cũng tự tin cực độ. Anh cũng như vậy, không biết 2 người có quen nhau không?

Tôi thấy hơi quen quen nhưng cứ hỏi tiếp:

- Ai vậy nhỉ? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu, làm sao mà anh quen được?

- Hình như học trường mình, lớp 12 hay sao ấy. Anh có biết anh nào mà tóc trắng không? Mới nhìn vô thì thấy cũng giống dạng ăn chơi, quậy phá nhưng ăn mặc gọn gàng lên thì rất là đẹp trai. - Ớ, mình đây mà, thì ra lúc trước mình chưa buộc tóc gọn gàng lên thì nhìn rất giống thằng ất ơ sao.

- Không, khối anh làm gì có ai như em tả? Hoặc có thể mà anh không biết, vì anh có rất ít bạn và anh ít giao lưu với bên ngoài lắm. À mà chị em cùng bọn với nhóm quậy phá như vậy bố mẹ em không ngăn cản à.

- Thôi anh đừng nhắc tới nữa, chị ấy rất thương em, em cũng thương chị ấy nhưng không hiểu sao chị ấy lại thích đi chơi với đám kia, còn hay xin rất nhiều tiền bố mẹ, có lúc ăn cắp nữa để đi chơi với bọn nó, bố mẹ em ngăn cản, đánh đòn, nhốt trong nhà miết mà chị ấy vẫn có cách trốn ra, còn chốt phòng thì chị ấy tuyệt thực, không có cách gì để quản hết nên buông tha, chỉ biết trách trời thôi và đợi nhóm bụi đời kia bị bắt rồi cứu chị ấy ra thôi chứ sao. Mà cũng không khả quan lắm, trong nhóm toàn con nhà đại gia, có việc gì mà không giải quyết bằng tiền được cơ chứ. Haizz. 

- Ừ, kể cũng khó xử. Thôi được rồi, có gì sau này có cơ hội anh sẽ giúp em việc này.

- Xùy, anh nổ hơi nhiều nha. Chuyện này bố mẹ em còn bó tay anh thì làm được gì. - Ơ, không tin à, anh xử đẹp bọn ất ơ kia là chị em không còn bạn để chơi nữa là xong chứ gì.

- Hehe, bí mật. Sau này, có cơ hội em sẽ biết. - Mỉm cười lấy ngón trỏ che miệng.

Tùng ,tùng ,tùng. Trống đánh vào lớp chúng tôi cũng phải về lớp, tôi cũng chuẩn bị cho nhóm thằng kia 1 trận cho biết tay, nhưng trạng thái này thì không đủ sức, chỉ biết nhóm thằng Hùng nó coi không ra gì thì trạng thái này tôi đánh cũng chỉ ngang ngang, mà còn bị thương nặng. Thế nên, phải chuẩn bị tinh thần thấy tụi nó là phải biến đổi để dạy cho nó 1 bài học về kính trọng đàn anh như đã hứa.