Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 81: Cô ấy chỉ như vậy mà đi sao?









"....."

Chi đọc từng dòng chữ, đọc từng tài liệu, từng trang giấy, đoạn văn, hầu như không sót một chữ nào, mắt cô lướt qua chầm chậm, bàn tay có đôi chút cứng nhắc, miệng lẩm nhẩm.

".... tốt nghiệp cấp 3 trung học phổ thông... ra trường đã từng thất nghiệp hai năm, thời gian đó từng đi làm thêm, thời gian đầu tiên sau khi ra trường gặp nhiều khó khăn về việc xin việc làm... sau đó tìm được một công việc làm thêm ổn định trong một quán ăn được hơn một năm, sau đó dùng tiền làm thêm để đi du học...."

Chi im lặng một chút, cô suýt nấc lên khi biết Phong đã từng học diễn xiếc lửa để kiếm sống những ngày tháng bỏ nhà đi vì tuyệt vọng, cũng vì đó mà cô ấy phải phẫu thuật nơi cổ họng, lý do duy nhất khiến cho giọng của Phong biến đổi.

Run cả tay khi đọc đến đoạn cô ấy phải khó khăn học nói lại từ đầu, bằng những hơi thở đứt quãng. Hơn mấy tháng trời chỉ ăn được cháo loãng và thở bằng máy móc một cách khó khăn, so với những đau khổ Chi phải chịu, có thể nhận ra bản thân Phong còn cực nhọc hơn.

Và cô ấy lại chọn con đường ra nước ngoài.. 

Du học? Phong làm vậy là vì điều gì? Cô ấy muốn đi khỏi đây để quên mình đi à.. để rồi lại trở về...??!

Chi rối rắm với những gì biết được thêm về Phong, sau ngày tháng suy sụp, cô ấy càng lúc càng tự vực dậy được bản thân, và giờ hiện đang học năm cuối một đại học danh tiếng bên Mỹ và sắp lấy bằng Thạc sỹ Tâm lý. 

Ngoài ra, Phong còn sống và làm việc ở bên ấy bằng nghệ danh riêng cho nghề tay trái của mình, cũng là ca sĩ mới nổi hai ba năm gần đây bên làng nhạc US-UK : Crys

"Crys... tal..."

Chi nhẩm nhẩm cái tên của chữ viết tắt kia, không khó để nhận ra cô ấy đã lấy câu nói hôm nào của hai người khi trò chuyện với nhau làm ý chí để khởi nghiệp..

Ngày nào đó lâu rồi...

"Pha lê hả...?"_Phong ngớ ngẩn nhìn Chi, lúc đấy cả hai chỉ là những con nhóc lớp mười vắt mũi chưa sạch, Phong còn định mở miệng dè bĩu thì Chi đã cười híp mắt..

"Chứ sao? Một giọng ca trong mà trầm một cách khó đoán, vừa trong suốt như nhìn thấy được bên trong nhưng vẫn rất khó nắm bắt, rất hợp với Phong còn gì?"

"Th-thật hả?"_Phong gãi gãi đầu, mấy móng tay của cô ấy lúc đấy còn dính đầy đất dơ hầy, được khen khiến khuôn mặt ngây thơ ấy đỏ ửng. Chi biết Phong dễ dụ, lại cố tình nghiêng đầu dựa lên vai Phong xà nẹo.

"Vậy mới nói, Phong mà không làm ca sĩ thật uổng phí..."

"Vì sao chứ ...?!"_Phong giãy nảy cãi lại khi biết mình bị gài. Chi dẩu môi hờn.

"Vì mình muốn nghe Phong hát..."

Và Chi vẫn nhớ câu Phong trả lời hôm đó, sau một lúc lâu phân vân, cô ấy đã tuyên bố đầy tự tin : "nhất định sẽ có một ngày..."

Chi cười thầm, Phong à, giọng chị hát hay lắm đó chứ...

Nghĩ lan man rồi Chi lại tập trung đọc, đọc về việc làm của Phong và việc cô ấy sinh sống.  

Nhờ số tiền kiếm được nhờ việc đi hát và các show diễn, cô ấy đắp nó vào tiền học phí ăn ở sinh hoạt. Với tham vọng ra nước ngoài, Phong gần như không xin tiền của ba mẹ, cô ấy tự lập bằng vốn sống của bản thân, đi lên bằng hai tay trắng và nổi danh theo cách riêng của mình...

"Phong... chị thật....."

Gần như cuộc sống của người bạn cũ lâu năm hiện lại rõ mồn một trong mắt Chi, khiến cô ngơ ngác và khâm phục, từ một người thiếu ý chí, Phong đã tự bắt mình phải bước tiếp. Không hề chùn bước dù sống tại đất khách quê người...

Giờ Chi đã biết vì sao Phong lại có thể hát hay đến vậy trong cái hôm đưa cô đi dự tiệc của Á Phi, thì ra mọi chuyện đều là có nguyên nhân. Cô thật sự đã bị con người này che mắt, còn Phong, cô ấy thật sự đã lột xác, so với cái kẻ nóng nảy hấp tấp hôm nào, giờ trông đã chững chạc hơn rất nhiều. 

"...."_Chi nhìn những tấm ảnh chụp khi cô ấy lưu diễn, mái tóc dài màu bạc kim vàng kia có vẻ chỉ bị cắt đi một cách uổng phí khi cô ấy quay về đây...

Cô biết Phong đã rất đau khổ, hẳn cũng y như cảm giác của cô bao ngày qua, và còn nặng nề hơn, Phong rất lụy tình và sống bằng cả con tim. Uyển Chi cô còn hiểu ánh mắt xa xăm của Phong mỗi lần Chi kể về chuyện buồn của mình. Cảm giác đóng giả làm người khác để nghe tâm tư thật sự của người mình thương, nó như thế nào nhỉ?...    

"Cái thứ này..."

Hạnh gấp cuốn sách nhật kí tình yêu của Chi lại, chưa kịp đọc vào nhưng chỉ vừa mở đọc được hai ba dòng đầu là đã sướt mướt lai láng văn chương rồi. Hạnh thở dài, đúng là tác giả viết lách, cứ chạm vào tâm trạng là chữ xổ ra không kịp hứng...

"Vậy ra ông ấy còn biết sớm hơn cả tôi về chuyện của Phong....."

Chi không thể hiện ra bất kì cảm xúc nào trong câu nói, mắt cô ấy đọc tới chuyện gia đình của Phong. Họ đang sống ở thành phố Hồ Chí Minh và có vẻ biết rõ về ý định táo bạo của cô con gái. Không quan tâm tới Chi, Hạnh lại lôi cọc bài ra chơi. Cô ấy xào bài liên tục rồi rút vài lá ra coi. Miệng nhếch nhếch.

"Thế mới nói, ông ấy nói dối còn kinh khủng hơn cô, cùng một lúc giựt dây hết tất cả chúng ta...."_Hạnh không nhìn Chi, nhưng không khí cuộc nói chuyện của họ vẫn tiếp tục_"Bảo sao bố già ấy lại đòi cá cược với Lý tổng, cơ hội thắng chín mươi chín phần trăm áp đảo như vậy mà ..."

Hạnh híp mắt, cứ bảo Lý Phong Thuần là cáo già thì gọi Phùng Nhất Minh là cáo cụ chín đuôi cũng chẳng sai. Chi hơi dừng động tác lật mấy tờ tài liệu, im lặng một chút rồi cô lên tiếng.

"Nhưng tôi vẫn không ngờ là Bách Phong ... "

"...."_Hạnh nghe tiếng Chi ậm ừ, biết là người kia vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn sốc khi biết tin tức này, cô lắc đầu.

"Không phải điều cô muốn nhất đã trở thành sự thật sao? Cô ấy thật sự xuất hiện trở lại trong vẻ hoàn mỹ hơn và đánh gục được cả ba cô..."_Hạnh nhìn qua Chi_"Tôi biết việc coi lén riêng tư của người khác là không đúng, nhưng tôi biết trước đây hai người từng bị cấm cản yêu đương vì ba của cô, đó cũng là lí do cô phải rời bỏ cô bạn kia trong năm học lớp mười hai..."

"Cô nói không sai..."_mỗi khi nghĩ lại điều đó, Chi luôn cảm thấy đầy những tội lỗi và mất mát, bao năm, cô vẫn không quên được mối tình đầu với người kia, luôn đau đáu trong tim lời tự hỏi không biết người bạn năm nào đã ra sao rồi ...

Thế mà đâu biết được người đó đã ở bên mình, giúp mình trong những lúc khó khăn nhất, trong một lớp mặt nạ khác....

"Nhưng tại sao cô ấy lại về đây rồi bỏ đi .. chúng tôi không nhất thiết phải từ biệt nhau... nếu cô ấy nói ra sự thật...."

Chi càng nói đầu cúi càng thấp, nước mắt lại chảy một dòng, hai tay nắm đến nhăn nát tờ tư liệu, đầu gục trên gối, cô cố ngăn nước mắt của mình không trào ra, cô gằn lên_"Phong Phong ngốc !! Tên đó là đồ ngốc ....!!!"

"......Bình tĩnh đi.."

Hạnh nói giọng nho nhỏ, ánh mắt suy tư như nghĩ ra được gì đó khiến tâm cô có vẻ bồn chồn.

"Làm sao mà bình tĩnh cho được chứ ???!"_Chi mạnh ngẩng đầu_"Tôi chắc chắn rằng mình có thể tha thứ cho chị ấy ngay khi...."

"Đó là vì bây giờ cô đã bình tĩnh...."

"Sao.. chứ..."

Lời Hạnh xen ngang lời Chi, đối diện với Chi đang khó hiểu, Hạnh biết giận dữ cũng chẳng phải là ý hay, cô nhẹ giọng.     

"Cô vẫn còn ích kỷ nhỉ? Đúng là con người mà ..."_Hạnh thở dài_"Thử đặt mình trong cương vị của Phong mà xem, cảm giác người yêu mình yêu chiều người khác - do chính mình đóng giả có khó chịu không?...."

"Cái này...."_Chi run run khó trả lời, Hạnh lại tiếp tục, ánh mắt kia nhìn vào xa xăm.

"Cô có biết để chịu như vậy mà vẫn thản nhiên như không thì khó khăn lắm không? Sức chịu đựng và cả tình yêu cô ấy dành cho cô... không đơn giản chỉ là yêu thương thôi đâu ..."

".... Tôi có thể ...hiểu .."_Chi dần nghiệm ra, nhưng rồi lại có thắc mắc, cô liếc Hạnh.

"Khoan đã.. nếu cô biết được từ lúc đầu,.. sao lại không nói với tôi, không lẽ là ông ngoại tôi không cho..."

"Sai rồi, ông ngoại cô không biết tôi biết chuyện thân phận thật của Phong.."_cái lắc đầu của Hạnh phủ định hoàn toàn suy nghĩ của Chi, cô ấy nghiêng đầu nhìn Chi, dư quang ánh mắt kia lóe lên chút sáng_"Người bảo tôi không được nói, chính là Phong cục cưng yêu dấu của cô..."

"Sao cô ấy lại.. cứ cố chấp giấu tôi đến cùng...."

"Sao cô lại để cô ấy đi?"

"...."

Câu hỏi của Hạnh lại khiến Chi khó trả lời, nghĩ một chút, Chi thở dài, cười thầm, ngả người dựa vào thành giường. Chi nói chầm chậm..

"Lúc đó ngốc nghếch.. tôi vẫn còn nghĩ người đó thật sự là Bạch Hải Phong, tôi muốn chính mình đẩy người đó trở về với nơi người đó thuộc về, một thế giới mà tôi đã khiến nó tươi đẹp và hạnh phúc hơn nhiều. Chỉ để cảm ơn cho những gì người đó đã giúp tôi...."

"Cô ấy đã như thế nào khi cô nói như vậy?"

"Cô ấy.. khóc.. cô ấy nói rằng thực sự muốn ở bên tôi, cô ấy không muốn về lại nơi kia..."

"Vậy cuối cùng tại sao cô ấy lại về...?!"

"Tôi... không hẳn là biết rõ, với từng lời lẽ của Phong, tôi chối từ và một mực không chấp nhận mối quan hệ được xác nhận là tình yêu với cô ấy, sau một hồi tĩnh lặng thì cả hai chúng tôi đều quá mỏi mệt sau khi cãi nhau... cuối cùng, trong khi tôi ngủ.. cô ấy biến mất..."

Chi thuật lại, xúc cảm cứ như cô ấy vẫn đang trong hoàn cảnh kia. Với từng câu hỏi của Hạnh, Chi trả lời, rõ ràng mà nhẹ nhàng, sự trao đổi khiến hai người phân tích rõ hơn về mọi chuyện.

"Sau một hồi tĩnh lặng...."

Hạnh trầm ngâm như sắp nghĩ ra gì đó, cô lấy cây bút, lật giở một trang giấy trắng rồi viết viết gì đó, sau lại dừng tay nghỉ một chút rồi xoay bút. Chi im lặng nhìn Hạnh, một hồi sau, ngậm đầu bút trong miệng, Hạnh ngoắc Chi.

"Tôi hỏi này.. lý do để cô với Bạch.. à nhầm, Bách Phong, chia tay là vì bố của cô à?"  

"Phải... "_Chi gật đầu_Ông ấy không chấp nhận cho tôi quen Phong vì cô ấy được ông nhận xét là một đứa nửa mùa, và ông ấy không tin vào tình yêu của chúng tôi. Chưa kể, Phong còn không có nghề nghiệp để đảm bảo ...."

"Vậy là rõ rồi...."_Hạnh gật gù, ghi ghi chép chép vào giấy.

"Rõ gì?"_Chi nhăn nhó, tại sao đang hỏi người ta mà trả lời chưa xong đã cắt ngang bất lịch sự vậy?

 "Tất cả mọi chuyện ~"_Hạnh chép miệng cười nhìn Chi_"Giờ để tôi giải thích cho nhé?"

"Tùy cô ."_Chi trả lời trống không, cô đã chán nghe giải thích rồi, nhưng không nghe không được. Hạnh chỉ nói ngắn gọn.

"Lý do mà Phong lội đi lội về vất vả như vầy, chính là để đánh gục ba của Uyển Chi đây, đường đường chính chính cưới con gái ông ấy...."

 "Hả?"

Uyển Chi nghe có chút không hiểu được. Vì Hạnh cũng học một khóa tâm lí bắt buộc, nên cô ấy cũng hiểu chuyện và suy luận rất giỏi, Hạnh lắc đầu, đúng là cứ nói không thì chẳng làm được gì. Cô cười khẩy.

"Thay vì nói dài dòng, sao không để Phong cưng của cô nói hết cho cô biết nhỉ?..."

"Phong?"

Hạnh gật đầu."Hôm qua đến nhà cô coi, có thấy một ly nước có vị đắng đắng mà nhấp chút thì lâng lâng như thuốc ngủ loại nhẹ.."_cô ấy nhún vai_"Tôi chắc chắn trước khi đi Phong hẳn đã sắp đặt đầy đủ mới để cô 'ngủ' một giấc bằng thuốc như vậy, cô ấy có kế hoạch thế thì chắc chắn đã để lại 'lời tự thú' nào đó rồi..."

"Cô ấy...."

Chi không quan tâm rằng mình lại bị gài, hơi khó khăn lấy tay ôm đầu như sắp nhớ ra gì đó, cảm giác khó chịu khi sắp nhớ mà không thể biết đó là gì thật bực bội...

"Nhớ này..."

  Hôm đó, khi cắn trên xương quai xanh của Chi, Phong đã nhẹ giọng nhắc về ...

"G... ga trải giường..."

 "Vậy thì đúng cái này rồi....."

"!!!?"_Hạnh lại làm Chi bất ngờ.

Chỉ đợi cho Chi nói nhiêu đó, Hạnh rút từ túi quần ra một cái điện thoại.. mà Chi nhận ra ngay đó là cái mà cô đã mua cho Phong hồi lâu. 

"Cái mà tôi kiếm được khi bới tung nhà cô một cách trái phép, tôi chưa nghe trộm gì đâu nhé ~ "_Hạnh nhún vai_"Mà cô cũng không cần cảm ơn đâu ~"_Mặt dày cười cợt với mặt lạnh của Chi, rồi cô ấy nhấn nút điện thoại.

Đã vào nhà người ta bới đồ còn đòi hỏi cảm ơn, đồ thứ mặt dày khó ưa.


Nhưng Chi không quan trọng việc đó bằng thứ tiếng rè rè cô nghe từ cái điện thoại đang được cầm trên tay Hạnh kia..

Một thanh âm phát ra, nhẹ nhàng, thanh thoát...

 "Uyển Chi, em có đang nghe không...."

Sự quen thuộc trong lời nói đã thiếu vắng thật nhiều ngày đó khiến Chi nổi hết cả gai ốc...

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 81

Để cảm xúc ảnh hưởng đến trách nhiệm thì đúng là tội lỗi :)) chap này viết muộn là tặng cho chị :"> đừng lộ diện nhé :)) yêu chị :))


Tuy là toy viết rất ẩu vì buồn ngủ rồi, nhưng vẫn kêu gọi vote và cmt từ đồng bào.

Thân mến,

_Tatchikuro_