Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 55: Tôi 'mua' cô!









*Thình thình thình*

Tiếng tim đập vang rõ ràng đến mức Nguyên cảm giác như bốn bức tường chính là bốn cái loa vang dội nhịp tim của cô. Đi đứng lén lút như ăn trộm mà thực sự rõ ràng cô ấy đang muốn 'ăn trộm' thật.

Từng bước chân nhẹ nhàng rón rén trên sàn gạch nhưng chẳng hiểu thế nào nó lại trở thành những 'tiếng động ồn ào' trong đầu Nguyên, khiến cô không ngừng nghiến răng nín thở vì sợ.

"Mình ... mình ... "

Chân Hà Nguyên như muốn ríu hết cả lại chỉ vì bản thân đang run lập cập, phòng sách của Chi thì cô không hề lạ gì, từng vào đây lau quét và dọn dẹp, nhưng chính cô bây giờ lại rất ức chế vì từng bước đi cũng khó khăn.

Chỉ cần động não một chút Nguyên cũng biết được chỗ mà Chi giữ bức tranh đó, chính là hộc tủ thứ hai từ dưới lên trong ngăn kéo bàn trong phòng. Bao nhiêu lần quét dọn cô đều bị CHi căn dặn ngoài trừ lau dọn thì không được đụng tay đụng chân bừa bãi vào mà.

*leng keeng*

Mỗi bước đi của Nguyên đều kinh động khiến chùm chìa khóa trong túi váy cô ấy bị động va chạm vào nhau, tiếng kim loại vang rõ vanh vách khiến ti Nguyên như muốn chết đứng.

"Là chỗ này..."

Nguyên rọi đèn đến cái bàn duy nhất trong phòng sách, xung quanh, hàng trăm cuốn sách xếp ngăn nắp trong các kệ sách nằm im thít, ngoại trừ ánh sáng từ ngọn đèn pin, ít khe sáng từ đèn hành lang bên ngoài bị ngăn cách bởi cánh lửa le lói chiếu vào xuyên qua khe hở nhỏ phần tránh tiếp xúc của cửa và sàn nhà. 

"......"

Bên ngoài có ít tiếng động khẽ khàng vang lên, phần ánh sáng chiếu từ đèn hành lang bên ngoài vào trong qua gầm cửa bị ngăn cách, nhìn lại thì có vật cản nên chúng chia thành ba vệt sáng phân bố đều.

*cách*

Chìa khóa trên tay Nguyên cầm tra vào ổ khóa của cái tủ kéo thứ hai mà cô ta nhắm tới. Một giọt mồ hôi rơi xuống từ trán Nguyên. Nuốt nước bọt, cô xoay chìa theo vòng tròn trăm tám mươi độ, sau đó nhẹ nhàng cầm tay nắm khóa tủ kéo ra.

Cái tủ bị mở khóa bị kéo tuột ra bên ngoài, Nguyên cẩn thận rọi đèn vào và bắt đầu tìm kiếm, những cuốn sổ, sách nằm đè lên nhau, những tấm hình chụp, những con đồ chơi tượng nho nhỏ xếp ngăn nắp. 

Nguyên cầm từng thứ ra và lật giở, nhưng thực sự chẳng thấy gì cả._"Không có..."

Suy nghĩ một chút, cô lại bắt đầu soi đèn và tra chìa khóa vào những ổ khóa tủ kéo khác và tìm kiếm, nhưng phũ phàng là vẫn chẳng thấy tí manh mối nào cả. Cảm thấy thất bại và rối rắm, sự hồi hộp cùng sợ hãi khiến cô muốn ngộp thở.

 Tiếng tích tắc của đồng hồ trong phòng, tiếng thở của cô, tiếng tim đập, chỉ nhiêu đó thôi, trong cơn tĩnh lặng chính lý trí đã bị giết bởi sự ức chế của bản thân tạo ra.  

"Hộc.. hộc....."_Mồ hôi rơi đầy trên trán và trên mặt, không có gió mà chỉ cảm thấy nóng, Nguyên cảm giác vô vọng. Cô chủ của cô có thể giấu nó ở đâu? Trong kệ sách? Trong những cuốn sách của căn phòng? Trong giá mắc áo? Hộp đựng kính hay đâu khác? Có thể là ở bất cứ đâu.

 Rối rắm và khó chịu khiến Nguyên như bị bóp nghẹt. Chân cô vô lực và phải khó khăn ngồi rạp xuống, cái đèn pin bị thay cô thả lăn trên sàn, ánh sáng của nó vẫn chưa vụt tắt, đang chiếu về phía cánh cửa phòng từ nãy giờ vẫn đóng kín.

"Mình.. không thể ... "_Bị bao trùm trong bóng tối với duy nhất một cái đèn pin. Hai tay cô run rẩy ôm lấy khuôn mặt đã sắp chảy nước mắt, mặt đá dây chuyền Sapphire sáng choang trong bóng tối. Con mắt của Nguyên biểu lộ chút khó chịu và kinh hãi._"Mình..."

*Ké...ét..*_tiếng cửa mở ra. Sau đó là một bóng người cùng tiếng nói.

"Không biết phải làm gì, đúng không?"

Tiếng phát ra khiến Nguyên giật bắn người, toàn thân nổi hết cả da gà, cô hơi nhìn lên, theo hướng ánh đèn pin chiếu rọi ra cánh cửa. Một thân người đang đứng hiên ngang mà cánh cửa thì đã mở ra tự lúc nào.

Cảnh tượng như cô bé Tấm đang đau khổ thì Bụt từ đâu chui ra, đột nhiên xuất hiện vậy. Nhưng cảnh này tồi tàn lãng nhách hơn nhiều.

 Phong đang chùi nước miếng, mắt nhắm mắt mở ngáp dài vì buồn ngủ, tay còn ôm một con gấu bông màu nâu nhỏ, cái áo ngủ in hình Stitch xanh lè xộc xệch - như đứa trẻ vừa mới ngủ dậy vậy. Đối diện với Nguyên, cả mồ hôi lẫn nước mắt đều đang chảy trên mặt 

Chẹp chẹp miệng. Phong thở dài.

"Cô ấy mà giấu thì vốn đâu có dễ bị phát hiện như vậy chứ?"

"Sao cô lại..."_Nguyên lắp bắp. Nhưng Phong nói nhè nhè kiểu như lại muốn ngủ lại.

"Cô ấy.. Uyển Chi ấy hở? Cô ấy mà giấu thì cô có mà lục kiếm mười đời chục kiếp nữa mới ra được ấy... cô cũng hay nhỉ? Tôi nói nhiều như vậy nhưng xem ra vẫn chưa thông được não cô phải không? Có muốn tôi nói lại không hả..."

Phong nói mà ngả nghiêng, bởi vì con người này rất ít khi ngủ, nhưng đã ngủ rồi thì dậy rất khó, giờ còn là nửa đêm nữa chứ. Phong cười như bệnh, nghe tiếng trong đêm cứ rằng như muốn dọa ma người khác.

"Lần này nửa đêm mò vô đây chắc chỉ có cách muốn tìm cái điểm yếu của tôi rồi giao cho ông chủ bên của cô hả? Tôi cứ ngỡ mình đã cảm hóa được cô .. vậy ra là công toi phải không?"

"Tôi...."_Khó khăn không thể từ chối, Nguyên biết chính mình không hề muốn làm nhưng sự hiện hữu của cô ở đây đã nói ra hiện thực ngược lại. Phong lắc đầu phủ nhận toàn bộ những gì Nguyên muốn nói.

"Khỏi ngụy biện, dù gì từ đầu tôi cũng bảo cô cứ chiến trên chiến tuyến của cô mà... ơ này, cô đang khóc đấy à?"

Phong vừa nói vừa bật đèn của phòng sách, khi nó sáng lên khiến con mắt đang quen với bóng tối của cả hai khó chịu. Phong còn có thể nhìn thấy rõ nước mắt của Nguyên bị cô ta dụi đi. Phong cười khinh bỉ.

"Woo ho ~ giờ thì khóc đấy à?!"_Phong có vẻ đã tỉnh ngủ vì tức giận sau từng câu nói và với sự lắp bắp của Nguyên, từng câu mỉa mai nói ra chỉ càng khiến người ta đau lòng, lời của cô ấy cay độc_"Sao vậy? Làm thì chịu trách nhiệm đi chứ, cô khóc như thế tính lấy lòng thương của tôi hả? Không được đâu à nha ~ Tôi chỉ thương mỗi Chi thôi ~"

"Hư...."_Nguyên phát ra tiếng sụt sịt, cãi lý bây giờ là vô ích mà cô lại càng không có tư cách, đành là để Phong muốn nói gì thì nói. Phong càng làm tới.

"Thế nào? Nói gì đi chớ? Hay muốn tôi tống cô thẳng ra khỏi nhà? Hửm?"

Phong càng thấy Nguyên co người lại thì càng hăng hái chỉ trích, làm cao rất hứng chí, càng thấy người khác im lặng thì càng làm tới cho sợ chết luôn. Ngay lập tức bỗng dưng bên tai truyền đến đau nhức vì bị ngắt nhéo, Phong phải ôm tai, đau đến nỗi muốn khụy gối.

"Ây da da da...."

Nguyên lại thêm một bất ngờ, khi Phong khụy người xuống thì phía sau cô ấy lại có người khác. Thì ra ngay cả Uyển Chi cũng ra mặt, Phong khó khăn lắm mới mở miệng_"Chi.. tôi tưởng.. em ngủ rồi.?!"

"Phong Phong ngốc..."_Chi chỉ để lại một câu nói gọn gàng như vậy rồi xách tai Phong đẩy ra sau nhường đường cho Chi bước vào đối diện với Nguyên. Hiểu rõ là chuyện này của Chi nên mình cũng chỉ nên xen vào thế này thôi, Phong đành là đứng một bên, bắt đầu coi nữ vương ra trận. 

"Cô .. chủ...."_Nguyên nói lắp bắp nhưng cũng không dám nói to, cảm thấy nước mắt của mình thật đáng thất vọng và cảm thấy tội lỗi ngập đầu. Đối diện với khuôn mặt đang khóc kia, Uyển Chi lạnh băng không nói lời nào, từng bước tiến đến gần hơn tới chỗ Nguyên. 

"Cô chủ.. em.. xin lỗi...."

Co cụm người lại nhưng lại chẳng dám giơ tay lên che mặt, Nguyên biết tội mình nặng thế nào, chỉ dám để cho cô chủ có bao nhiêu trách mắng hay đánh đập thì cứ thoải mái đánh cô cho hả giận._"Cô chủ.. em biết lỗi của mình nặng lắm.. cô chủ.. phạt em đi... hoặc là.. đuổi em đi cũng được.. " 

Nước mắt đã ướt cả khuôn mặt, Nguyên không thể kiềm lại mình nấc từng câu khi nói chuyện. Nếu bị đuổi thì cô sẽ đi đâu? Ông chủ còn chịu chứa chấp cô không còn cô chủ thì cô đã khiến cô ấy thất vọng rồi!? Cô ấy làm sao tha thứ được cho cô chứ?!

 Ngay phút chốc, cảm giác hoàn toàn bất lực và thất bại thảm hại bao trùm lấy Nguyên, tay cô run rẩy ôm lấy người, cảm giác lạnh giá khi bị Chi nhìn tới khiến cô muốn chết đi cho rồi.

Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.

"Em...."

Giọng Chi không nhanh không chậm vang lên, cùng với đó là cánh tay cô ấy bắt đầu đưa ra giữa không trung, cặp đồng tử của Nguyên thu hẹp đến tối đa. Theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, nước mắt bị khóe mi ép chảy ra rồi vơi đi trong không khí.

Cô chủ sắp đánh mình.

".... không bị sao chứ..?!"_Chi nói như có như không, nhìn quanh_"đồ đạc lung tung trong căn phòng này đi không cẩn thận đụng đồ thì dễ bị sướt da lắm..."

Nguyên cảm thấy bàn tay lạnh giá của Chi chạm trên vai mình. 

Ngước mặt nhìn dù vẫn còn sợ hãi, hơi lắc đầu, đối diện với Nguyên là nụ cười vừa ấm nóng lại băng giá của Chi, bàn tay cô chủ di chuyển từ vai Nguyên lên gò má cô, lau đi vệt nước mắt vẫn chảy xuống. Nguyên không khỏi ngạc nhiên về hành động của Chi.

"Không sao là tốt rồi.. đừng khóc nữa.."_Chi vẫn giữ nguyên nụ cười_Nước mắt chính là máu ở thể nước trong thôi, nếu khóc nhiều quá thì em sẽ cảm thấy mệt vì mất máu đấy..."

Giờ Chi hiền dịu và nhẹ nhàng biết bao. Nguyên nhớ đến cô chủ này ngày nào còn nhỏ cũng ân cần với cô như vậy. Càng cảm thấy mình không đáng được nhận sự ấm áp ấy, Nguyên đẩy tay Chi ra._"Cô chủ.. là em.. có lỗi.."

"Không hẳn..."_Chi nhẹ giọng an ủi nhưng Nguyên mạnh lắc đầu, hai tay ôm mặt khóc như trốn tránh khỏi Chi. Cô ta hét lên.

"Có mà!!!"_"Là.. là em.. là em muốn phá đi hạnh phúc của cô chủ đó !! Đừng bị lừa bởi vẻ ngoài của em.. em có tội lớn lắm..."

"..."_Chi im lặng nhìn người hầu của mình khóc vật vã trong câm lặng mà thấy đau lòng. Chi hơi nheo mắt, tay một lần nữa chạm lên bờ vai đang run rẩy nức nở kia. Kéo mạnh Nguyên về phía mình. 

"A..."

"Không sao rồi..."_Chi ôm chặt Nguyên trong lòng, y như Phong khi ôm cô an ủi, tuy không giỏi dỗ dành cho lắm nhưng Chi biết cô gái này rất cần một cái ôm. Cô nói khẽ, chỉ hai người nghe thấy.

"Chị biết rõ vì sao em phải làm như vậy, em chỉ là bị ép buộc, đúng chứ? Chị biết, em không muốn làm vì chị có thể nhận ra cảm xúc của em.. chị cũng biết em đang gặp phải gánh nặng, nói chị nghe, phải không.."

Lý Phong Thuần đối xử với người hầu dù tốt đẹp thì khi ông ta trở mặt Chi cũng nhận thức quá rõ ràng. Là một người viết truyện thì phải biết rõ tâm lí người khác, Chi không thể bỏ qua việc này. Cô đã nghe Phong kể lại mọi chuyện cô ấy biết và cô cũng biết là dù có ghét thật thì cũng không thể bỏ rơi cô bé này. . .

Phong phía sau hơi trề môi khi thấy Chi ôm Nguyên, sao dạo này Chi hay phân phát cái ôm miễn phí quá vậy, chỉ mình cô được có thôi chứ !!?

"Ưm..."_Chi cảm nhận được Nguyên đang gật đầu dù vẫn còn đầy lo lắng và nước mắt. Hơi đẩy vai Nguyên ra, để hai người mắt đối mắt nhau. Chi thở dài. 

"Tôi muốn mua em.."

"Sao cơ??"

Không chỉ Nguyên, mà lời nói của Chi còn làm Phong trố mắt ngạc nhiên. Chi lạnh nhạt gật đầu.

"Phải, chu cấp tiền, thức ăn, nơi ở, ngủ , nghỉ, cần bao nhiêu tiền nhỉ? Từ giờ tôi mua đứt em, em sẽ là người hầu trong nhà này. Há miệng phải nói có, còn im lặng là đồng ý, không được cãi."

Chi nói một lèo không cho ai trả lời xong tự đồng ý giùm người ta luôn. Trong khi môi Nguyên còn mấp máy muốn cãi lại thì Chi lại phủ đầu tiếp.

"Bao nhiêu lỗi lầm từ giờ tôi sẽ bắt em làm việc để bù lại, còn nữa, trong nhà thì em phải hòa thuận, tôi nuôi một mèo, rồi thêm con dê chúa đã cực khổ còn phải nuôi cả em, em còn ồn ào gây sự với ai thì tôi sẽ đuổi ngay. Biết chưa.!?"

Phong nghe Chi thương lượng với Nguyên mà chỉ biết thở dài lắc đầu, đấy gọi là tình chị em sâu nặng phải không? Lẽ dĩ nhiên Chi đang muốn mượn cớ để lôi kéo Nguyên về phe họ mà theo lời mời gọi trá hình đề nghị kia, làm sao Nguyên có thể từ chối được.  

Thấy cô chủ không những không la mắng mà còn mở đường cho mình, Nguyên phải nói muốn sướng đến khóc thét lên, mạnh gật đầu_"Được, em biết rồi, em làm được hết !! Cô chủ, cứ tin ở em !!"

"Vậy mới là người hầu chính của tôi chứ ~"_Chi nháy mắt cười. Tạm thời sự im lặng gần như bảo toàn trong phòng ai cũng hiểu là chuyện cũ không cần nhắc tới nữa. 

Chi vừa thành công thu phục Hà Nguyên về phía mình. 

"Cảm ơn chị !!!"_Nguyên muốn cẫng cả người lên vì sự giải thoát này, nhẹ nhõm, cô đem hai tay ôm cổ Chi vui sướng. 

Có cô chủ ở bên thì không cần phải sợ nữa, vì dù gì đó giờ cô cũng chỉ phục vụ cho cô chủ, muốn tốt cho cô chủ là nhất. Việc khi nãy cô ép mình phải làm chính là lo cho bản thân sau này, giờ cô chủ đã đứng ra chu toàn. Cô không cần phải lo gì nữa ...

"Ê !!! Buông Uyển Chi của tui ra nha nha nha !!!"

Phong nãy giờ trề môi ức chế khi thấy hết Chi ôm Nguyên giờ lại đến Nguyên ôm Ch, chịu không nổi phải chạy tới kéo Nguyên ra khỏi Chi. Ai ngờ vừa kéo ra được thì Nguyên liền lập tức ôm lấy Phong.

"Oa a a ~ Phong cục cưng à tui cũng yêu cô nữa !!!"

"Buông ra coi con điên này !!! Cô bị sảng khuya à !!!!" 

Nguyên ôm ngang bụng Phong còn Phong lấy hai tay nhéo mặt Nguyên kéo dãn. Chi không nhịn nổi cười khi thấy hai người diễn trò, nhưng một cơn gió lạnh tự dưng thốc qua khiến cô im bặt. 

Nếu khi nãy Nguyên tìm thấy thứ mà cô giấu trong phòng sách này mà Phong không phát hiện được thì sao?

"...."_Chi càng lúc càng ngửi thấy được mùi nguy hiểm, kẻ địch xem ra đã ở sát bên cô và Phong rồi. 

"Ngoao ngoao..."

Con mèo Mun xuất hiện như ma từ đâu bò vô phong quấn lấy cọ cọ vào người Chi, nhìn nó một chút, Chi cười nhạt. Phải rồi, lo lắng làm ích gì chứ, dù có thế nào thì chỗ giấu này cũng chỉ mình cô biết được. Phủi chân đứng dậy, Chi gọi Phong với Nguyên còn đang một bên la ó. 

"Thôi đi chưa hai tên ngốc kia?! Đi ngủ!!!"

"Dạ !!!"/"Được rồi !!"

Giọng Phong với Nguyên cùng lúc đáp lời khiến CHi ấm cả tai, sau đó hai người bọn họ lại bay vô cãi lộn.

"Ha ha !! Tui trả lời trước cô a ~"

"Ê ê ê nói cái gì kì dzọ !! Là tui trả lời trước mà !!"

"Thôi im đi, đã trả lời sau đừng có la làng ~"

"Giọng tui to hơn à nha !!"

"To hơn thì liên quan giề !!?"

"Đi ngủ !!!"

Cuộc cãi nhau chỉ kết thú khi Chi đi qua giữa họ, hai tay xách hai tai của hai người lôi về phòng ngủ.

"A a a a a a đau !!"/"Chị Uyển Chi!! Em đâu có làm gì đâu a huhu !!?  

Chi thở dài, quyết định của mình là đúng hay sai mà mới xong đã thấy khổ vậy không biết. 

"Ngoao ~"_đuôi con mèo Mun ve vẩy đi phía sao họ.

........

Đồng hồ trong phòng điểm hai giờ rưỡi, có nhiều người thức khuya vẫn chưa ngủ, giả như Nhựt Nam, hắn cầm điện thoại đã nghe lén được hết cả câu chuyện của ba người ở xa. Trề môi cười gằn, thôi kệ, dù có bị phản bội thì hắn cũng đã có thứ mà mình cần có. 

"Anh vệ sĩ."_Nhựt Nam búng ngón tay_"Chuẩn bị cho tôi mấy suất vé máy bay...."

Nhựt Nam khoan khoái nhìn định vị GPS đã định vị được 'con mồi', việc còn lại của anh chỉ là đi săn và bắt giết nó mà thôi. Liếm môi, khoái trá thở gấp khiến anh ta xém nữa sặc khói thuốc lá.

"Vâng."_người vệ sĩ tuân lệnh rồi lui ra ngoài. Ánh sáng màn hình điện thoại cùng mũi tên GPS nhấp nháy, ánh mắt hau háu của Nhựt Nam chỉ hận không thể nuốt ngay con mồi. 

...

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau