Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 39: Hơi ấm người thương.









*Tách .. tách...*

Có tiếng gì đó trong cái không gian đang êm đẹp để ngủ nướng này, cùng với những ánh sáng chiếu nhòa cả mi mắt đang nhắm nghiền để tập trung cho giấc ngủ.

Chịu không được nữa, Phong phải mở mắt tỉnh dậy. Để xem rốt cục là chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khoảng thời gian khi ngủ, để não bộ nhận thức được thế giới bên ngoài là một chuyện, để cơ thể thức tỉnh để biết chuyện lại là một khoảng thời gian lâu sau đó. Nên khi tỉnh lại mà nói, Phong không hề thấy ai hay cái gì khả nghi trong phòng cả.

"?!"

Mắt nhắm mắt mở, mép miệng đầy nước miếng đã khô, đưa tay chùi chùi. Nhưng điểm lạ là, tại sao lại không có gì ở đây? Cửa vẫn đóng, và mọi chuyện vẫn bình thường.

"Ưm.."

Phong nghe tiếng rên nho nhỏ, nhìn qua, người đang gác đầu nằm ngoan trên tay Phong - Chi vẫn ngủ ngon lành. Phong mỗi lần nhìn khuôn mặt khi ngủ của Chi, đều có cảm giác bình yên.

"Rgh... Rgh...."

Con mèo Mun đi đến kế bên người Phong, dụi dụi lông vô mặt cô, kêu ngoao ngoao tỏ vẻ bực bội vì điều gì đó. Rồi vẫy đuôi nhảy tót lên cửa sổ, chui ra ngoài.

Phong có giữ yên lặng, đặt Chi nằm lại trên gối, cánh tay bị gác lên của Phong sau khi để sức nặng của đầu CHi xuống mới có cảm giác lỏng lẻo như cọng bún. Đắp chăn lại cho Chi. Rồi Phong đưa hai chân chạm xuống sàn nhà, đi ra ngoài.

"....."

Nhưng khi Phong nhìn kĩ, cảm giác được là cánh cửa phòng có chút xê dịch, sàn nhà có vài vết bẩn, rất bẩn so với chân của con Mun hay đeo bám cô. Suy nghĩ ra một chút gì đó, nhưng Phong chợt thấy đầu mình lại đau nhức, để mọi chuyện qua một bên đã. Cô đi tắm.

*ào ào....*

Cái đầu không chịu nổi vì đã để bẩn đến ba ngày phải chạy vòng vèo khắp con đường, hôm qua lại không có dầu gội để gội. Phong phải đem dầu gội của Chi dùng lén. Mùi sữa vani thanh thoát này không thể phủ định chính là mùi hương quen thuộc trên mái tóc của Chi. Sảng khoái, Phong vừa tắm, ngâm mình, lại ngâm nga vài nốt nhạc dạo không nhớ lời.

"La ba da.. shi bi do... shi di do... ~"

Hơi nước khi ẩn khi hiện thoát lên trong phòng tắm khiến con người trong đấy trở nên như người tiên giới hạ phàm, tuy là tiếng hát khiến cảm giác đấy trở nên lãng nhách.

*bíp.. bíp....*

Dưới lầu, nghe rõ và hiểu rõ những chuyện vừa xảy ra, Hà Nguyên sửa sang lại đầu tóc, coi như không biết gì, đồ ăn đồ uống cho bữa sáng đều đã bày sẵn. Cô ấy tay bấm điện thoại, đem những tấm hình đã chụp được trong máy gửi đi.

Đều là hình Phong đang ngủ, còn ôm Chi trong lòng.

"....ok."

Khuôn mặt cô ta từ thiên thần trở nên chút tà ác. Chợt nghe tiếng bước chân xuống cầu thang khiến tay Hà Nguyên hơi run. Cô nhanh chóng đảo ánh mắt, mở một tab mới rồi tìm link game và mở chơi.

*Cạch*

Phong mở cửa phòng bếp, Hà Nguyên vẫn thản nhiên bấm điện thoại, vừa nghe tiếng Phong là đã mở qua tab game để thay đổi không khí, mặt biến đổi nhanh như lật sách.

Phong lại mở tủ lạnh cầm lấy chai nước để nốc vài ngụm, có để ý Hà Nguyên một chút, đóng cửa ngay sau đó, đi ngang qua Hà Nguyên để thay vài nhánh hoa trong bếp đã bắt đầu héo.

Cả hai coi nhau chẳng khác gì không khí.

"Đi lên đánh thức chị của cô đi ."

Phong lên tiếng trước.

"Ok ~ "_Hà Nguyên tắc điện thoại, bỏ lại vào túi và đứng dậy.

"Này."

Phong gọi lại.

"?"_Cô ấy quay lại nhìn.

" Vẫn còn thích kẹo hạnh nhân chứ ? "

Phong mấp máy môi, nói một câu, khiến đồng tử của cô ta thu hẹp lại, trong khi cô gái ấy còn trong trạng thái thất thần, vẫn như đang trêu đùa, Phong cười mỉm.

"Cô đi được rồi đấy."

"...."

Vẫn bàng hoàng một chút. Sau đó Hà Nguyên cũng chỉ coi như chưa có gì, lên phòng gọi Chi dậy, hôm nay cũng là ngày đầu tiên làm việc của Hà Nguyên tại công ty của Chi, với cái chức lãng xẹt nhất mà Phong nghe được, thư kí quản lý phòng nhân sự.

Phong lúc đầu nghe Chi nói, cũng thấy khá là thú vị, Tuấn Bắc mà gặp con quễ nhiều chuyện này, không chừng sẽ thành Tuấn Tắc thật quá ~

Cùng với suy nghĩ của Phong. Sáu giờ bốn mươi. Mặt trời đã lên cao. Và trên gian phòng của Chi, cửa khóa không thể mở được, Hà Nguyên đành dùng cách mà cô hay dùng để gọi Chi như khi còn ở nhà cũ, hét vọng vô phòng, giọng nói lanh lảnh vang khắp nơi.

"Chị Uyển Chi ~ Dậy đi !!!"

"Hừ ~"

Nếu để ý, có thể nghe người ở trong đang rất nhanh chóng bước ra mở cửa.

*lạch cạch*

Đối với tiếng kêu ồn ào đó, cửa phòng mở ra, và Uyển Chi xuất hiện với một mái tóc rối xù cùng khuôn mặt bơ phờ, lông mày cau lại còn mắt thì đầy sát khí.

"Cô....."_Chi chỉ vô Hà Nguyên_"Đi xuống lầu ngay và lập tức !!!"

Giọng nghe vừa tức vừa quê, trong khi Hà Nguyên còn không hiểu chuyện, vì sao mình có ý tốt còn la mình nha (??), thì Phong ở dưới lầu đã cười rất đắc ý.

Lý do vì sao Phong không kêu Chi dậy mà muốn Hà Nguyên kêu? Đương nhiên là để Chi trút bực bội lên Hà Nguyên rồi chứ sao nữa. Tối hôm qua không ngủ được, Phong cứ bắt Chi phải tra truyện cổ tích trên mạng để kể cho cô nghe, bắt CHi kể đến hơn hai giờ sáng, mắt thâm quầng luôn mới chịu ngủ.

Thú thật là cũng do Phong mất ngủ chứ bộ, nhưng thôi kệ, để Hà Nguyên hứng trọn đòn thay vậy. Ai bảo hôm qua chơi Phong biết bao nhiêu là vố.

Riết rồi càng thấy Phong cần được dạy dỗ lại.

..........

Cuối cùng thì cũng êm thấm trôi qua, tuy Hà Nguyên biết rõ mình bị Phong gài nhưng Phong lại quá thảnh thơi mà nói là_"Đó là do cô ngu ngốc"

Thế nên, vừa vào cửa công ty, hai người đó lại cãi nhau.

Bảy giờ năm mươi lăm phút sáng. Công ty sách của Uyển Chi. Có một chiếc oto quen thuộc đỗ đến.

"Chị Hạnh, Chị Nhã, lâu rồi không gặp ha ~"

"Nhóc con, nhìn em xinh hơn rồi đó nha ~"

Vừa vào cửa công ty, Hạnh với Nhã liền nhìn thấy Hà Nguyên đang cãi nhau với Phong Phong cục cưng yêu dấu của Uyển Chi. Trong khi cô nàng giám đốc kia đang trò chuyện với Nha Tâm và Tư Tư như không có gì xảy ra.

Vừa thấy hai người tới, Hà Nguyên liền hồ hởi chạy ra giúp họ bê mấy hộp các tông mà Hạnh nói đều toàn là thư mà Fans hâm mộ gửi, vào.

Tiện tay chạy ra ôm Nhã một cái, quen biết lâu rồi nhưng mới có dịp gặp lại, Hà Nguyên với Nhã, hai cái miệng nhiều chuyện liền nói huyên thuyên không ngừng khen nhau đủ kiểu.

"Yo ~ Phong ~"

Hạnh lùi vài bước khỏi hai người con gái phiếm chuyện kia, đi ra vô vai Phong, Phong cũng gật đầu chào lại, rồi nhớ ra gì đó, la lối om sòm.

"Nà nà, hai người đó tới rồi, mình đi luôn ha ??"

Phong nhanh chóng quên bẵng chuyện vừa cãi nhau với Hà Nguyên, thấy Hạnh liền chỉ tay vô lối rồi cười rất háo hức, nhảy vô ôm ôm tay Uyển Chi. Cô nàng giám đốc băng lãnh kia đối với Phong cười yêu chiều, nhẹ xoa đầu con người lớn xác này, Chi nhìn Nhã rồi nhìn Hạnh, cười.

"Như thế nào? Hôm nay có rảnh không thì đi chơi với tụi này?"

"Chơi !?"_Hạnh hai mắt sáng trưng như đèn ngàn oát, nói đến tiệc mới nhớ chưa có gì bỏ bụng, hẳn là nên ăn thiệt nhiều nha_"Đi liền chớ, ai bao à? Hay tự góp."

Cả đám người liền ồn ào. Nhã cũng được Hà Nguyên kể cho, đáp lại câu hỏi của Hạnh, là chị Tư.

"Đây đây nè"_Tư Tư vẫy vẫy tay cười híp mắt, nhéo nhéo mặt Nha Tâm_"Hôm nay bọn tôi rủ mọi người một chầu ha, phải không bé Tâm?"

"B---bé..?!"

"T--- Tâm???"

Hạnh với Phong đều như đứng hình với cách gọi tên này của Tư Tư dành cho Nha Tâm, Hà Nguyên thì chẳng hiểu chuyện, Nhã có thể đoán biết sơ sơ, còn Chi chỉ có cười cười thật khác lạ.

"Vâng....."_Tuy là đỏ mặt với cách gọi tên đó, Nha Tâm cũng cố ráng ngóc mặt lên gật đầu một cái, nhìn biểu hiện kinh ngạc của mọi người xung quanh mà muốn trốn đi luôn cho rồi. Biểu hiện y như một cô bé con đang phồng má giận dỗi.

Thôi xong, Nha Tâm chết cái tên với Phong và Hạnh.

"Bé Tâm ơi ~ Bé Tâm à ~"

"Bé Tâm dễ thương cute nhất quả đất ~"

"Há há há ~"

"Tên đẹp ghê hen"

"Để ta lưu vô danh bạ coi ~"

Một chiếc xe khách bảy chỗ ngồi đủ nhét bảy con người ồn ào vào một chỗ, là chiếc xe Nha Tâm đã chạy đến công ty từ sớm để cho việc rủ mọi người đi du lịch. Trong đây, ngoài tiếng nhạc nhàn nhã mở trên xe, thì còn những tiếng trêu chọc bức người khiến Nha Tâm muốn đào hố ly khai ngay tắp lự.

"Mấy.. người... nói.. đủ .. chưa..."

Nha Tâm vừa lái xe vừa muốn cầm búa đập cho hai cái bản mặt kia chết ngay tại chỗ, mặt Phong rất phởn phơ lè lưỡi trêu người còn Hạnh thì thích chí cười hố hố.

Nhã với Hà Nguyên không hết chuyện để nói, ăn mặc, làm đẹp, báo chí, nên bị tống cho xuống ghế cuối ngồi. Dĩ nhiên Hạnh ngồi một góc chen vô kế bên Nhã.

Chi thích không gian rộng nên giành hết một khoảng rồi bắt Phong ngồi chung, hiện còn đang im lặng ngồi cầm điện thoại tra các thông tin để làm bản vẽ cho chương hai, tiện lợi mang vài bức thư của fans trong hộp các tông Hạnh đem tới đọc để giải tỏa tinh thần.

"Bé Tâm à, bé ăn sáng chưa?"

"Ngươi....tên đáng chết này...."

Phong ngồi không yên, lâu lâu chồm lên chọc quê Nha Tâm chơi vậy đó. Dù là biết cô ta cố tình chọc nhưng Nha Tâm lại chẳng thể nổi nóng, không thể la mắng, vì Tư Tư ngồi ở ghế phụ lái cứ lâu lâu lại nhìn cô bằng ánh mắt biết cười giết người. Vừa dịu dàng vừa kinh dị.

Tức không chịu được, tay lái Nha Tâm cứ như vậy lắc lư ầm ầm, làm chiếc xe đi trên cao tốc cũng được đà bay nhảy vặn vẹo, khiến người trên xe bị té qua té lại.

"Ô ô ô !! Nha Tâm, cô có biết lái xe không vậy hả ??"

Như bây giờ thì bộ ngực cup C của Hạnh đang bị Nhã chèn ép vì cái xe nghiêng qua, còn Phong thì vừa tay ôm luôn Uyển Chi vào lòng. Cái này gọi là tiện tay ăn quà nha. Còn Nha Tâm, vừa không thể thanh minh vừa bị Tư Tư ngắt hông mà muốn la lên vì đau.

"A... ui !!!"

Nha Tâm đã rất muốn khóc rồi đấy.

Con xe du lịch bảy chỗ ngồi thượng hảo hạng băng băng phóng trên đường chạy tơn tơn trên những ngả lộ trải cùng những cánh đồng xanh ngát. Khu du lịch của người chú họ của Nha Tâm, chỉ duy nhất hôm nay và ngày mai, sẽ là của riêng những người ngồi trong xe này này.

"...."

Chọc chơi chán chê rồi, Phong lại ngồi một góc tự kỷ, không có gì làm thật chán. Nếu mà giờ được chơi game thì tốt. Cũng không quấy nhiễu ai.

Nghĩ liền làm, Phong mở máy điện thoại ra, bắt đầu mở trò game bắn súng, đeo một bên tai nghe để còn tiện nghe chuyện trong xe. Phong bắt đầu start game.

Chi bên kia coi hoài cũng chán, thở dài tắt điện thoại, đi chơi cũng không nên mang công việc theo chứ nhỉ? Thế là bỏ hết vào một góc. Tiếc là định quay qua chọc Phong thì lại thấy Phong đang nhởn nhơ bấm bấm máy game.

"...."

"Chết nè chết nè ~"_Phong bấm bấm liên tục, trong điện thoại, nhăn nhở cười, khẩu súng của main cũng bắn gây ra bao nhiêu là tiếng.

*Bùm Bùm Bùm --- Bang Bang --- chíu chíu chíu -- oành oành ----"

Điện thoại Phong truyền đến toàn cảnh giết chóc, bên tai nghe tòa tiếng súng nổ, trò chơi thực tế làm da gà Phong nổi lên vì hứng thú. Phong cứ nhập tâm, mắt không ngừng rời màn hình.

"... !!!"

Rõ ràng là đang rất hứng thú, đột dưng cảm giác rất ấm, rõ là mình với Chi khi nãy giờ hai người hai góc để Chi yên tĩnh tập trung, vậy mà . . .

Môi Phong đã mấp máy muốn nói gì đó, Nhưng người kia đã lên tiếng trước.

"Đừng nói gì cả."

Bên tai phone của Phong, một tiếng *đoàng* của game nổ ra, Phong nhìn lại màn hình, thôi xong, mất một mạng chơi rồi. Nhưng không quan trọng bằng, là Chi đang cố ý ngả đầu trên vai Phong.

"Chi . . ."_Phong nói khe khẽ.

Bỗng nhận ra ngoài tiếng trong game và tiếng của mình, không gian bây giờ lặng như tờ. Nhìn kính chiếu hậu, phía sau xe thì chạy quá êm nên Hạnh, Nhã cả Hà Nguyên đều đã ngủ hết rồi. Phía trên ghế lái thì Nha Tâm đang chăm chú lái xe, đôi khi chuyện trò cùng Tư Tư...

Mặt Phong bắt đầu đỏ nóng, nói suy ra, bây giờ đây chỉ còn là không gian của họ thôi sao?

"Im đi.. cho em ngủ..."

Giọng nói vừa nũng nịu vừa mệt mỏi, từ khi đi làm vào sáng nay, do ngủ không đủ Chi đã cố gắng để không ai biết mình đang mệt mỏi, cũng may là có chuyến đi này, nếu không, hẳn cô cũng trốn vô phòng làm việc rồi ngủ như không biết gì đến chiều.

"Em rất ít khi ngủ trên xe..."_Chi thì thầm, đầu dựa trên vai Phong, đôi vai tuy mạnh mẽ nhưng với Chi thì lại thật êm ái, nói tiếp_"..Nhưng nếu kế bên có chị, rõ ràng em thấy dễ chịu hơn rất nhiều..."

"....Chi"

"Em ngủ nha .."_Rồi Chi cũng mệt mỏi nhắm mắt.

Nhưng nghe thế nào thì Phong cũng nghĩ Chi đang trêu ghẹo trái tim trong sáng của mình (xạo xạo hoài). Cô nghe tim mình đập thình thình trong ngực. Còn trong điện thoại, game Phong đang chơi dở, lại thêm hai tiếng nổ, và vì sự không tập trung của Phong, nhân vật cô nhập vai lại chết thêm mạng nữa.

Phong thấy hơi nóng, rõ ràng tiếp xúc gần gũi cũng không phải sở trường của cô.

"Chi.. này..."

Phong định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nói gì cả, quay qua nhìn thì Chi lại ngủ mất rồi, một tư thế rất dễ thương. Ôm lấy tay Phong, tựa đầu lên vai Phong, ngủ mà thở khí đều đều. Ánh mắt yêu thương nhìn người họa sĩ kia vì mệt mỏi mà quên đi mình rất lãnh mạc.

"Thật là ."_ Phong giựt tai nghe khỏi tai, cất điện thoại ra bên. Chỉnh cho Chi nằm một tư thế thoải mái hơn. Cho cả người Chi nằm dựa vô sofa, đầu tựa vai mình mà ngủ. Nhìn người kia ngủ yên lành cũng thật vui vẻ ấm lòng.

Khi con người ta có người để yêu và bảo vệ, không gì ấm áp bằng biết người ấy đang ở kế bên mình, được mình bảo vệ và đang say giấc trong hơi ấm của mình.

Ngắm họ qua kính chiếu hậu của xe, Nha Tâm khóe miệng hơi câu lên, cảm thấy hơi ganh tỵ nhưng cũng từ họ mà có cảm giác hạnh phúc. Len lén nhìn Tư Tư, nếu cô không phải đang lái xe, cô cũng sẽ bắt Tư Tư cho mình dựa vào mà ngủ.

"Z..z...z...."

Chi ngủ trên người Phong rất ngoan, không hề ngáy cũng không chảy kê như ai kia. Phong đã dừng trò chơi lại từ lâu. Vì sự không tập trung của cô đã khiến cô "chết" luôn trong game rồi.

Mà dù có chơi nữa thì Phong cũng không thể yên khi Chi cứ lâu lâu ôm ôm tay mình hoặc thở nhẹ hơi lên người mình, hoặc chẳng biết mơ thấy gì lại đỏ mặt dụi dụi mặt trên người mình.

"....."

Đây thực sự, khiến Phong muốn chết ngay vì sung sướng mà.

Mà rõ ràng, Chi cũng nửa ngủ nửa