Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 94




Edit: Meii

Lâm Uẩn kinh ngạc đến đơ người, hắn cảm thấy như đang nhìn một con mèo con nũng nịu trước cửa nhà, nó đang dùng đệm thịt mềm mại màu hồng phấn của mình đẩy con mồi mình vừa bắt được lên phía trước....

Mà con mồi lại chính là một con mãng xà chết không nhắm mắt.

Lúc này, mèo con, à không, Đường Ninh vẫn đang nhỏ giọng kể: "Nhưng mà lúc tôi thoát khỏi phó bản, cái bóng có chút vấn đề, nên tôi cũng không chắc là bây giờ quy tắc có thay đổi không."

Lâm Uẩn khó tin nhìn Đường Ninh.

Trước đó, trên diễn đàn và trang web đều có rất nhiều người tò mò xem người chơi ẩn danh kia là thần thánh phương nào.

Một người có thể sống sót sau từ một phó bản hoàn toàn sụp đổ chắc chắn không thể nào đơn giản được, tất cả mọi người đều nghĩ thế.

Phó bản sụp đổ có nghĩa là NPC chính của phó bản mất khống chế, mà NPC chính có thể là một con quỷ hoặc một đám quỷ, mà cách mất khống chế cũng rất đa dạng. Ví dụ như Lâm Uẩn biết có một NPC chính ban đầu chỉ giết người theo quy luật, nhưng sau khi mất không chế, NPC đó liền giết tất cả những vật sống, trở thành một cái máy xay thịt người biết đi.

Rốt cuộc thì Đường Ninh đã thoát khỏi phó bản sụp đổ đó kiểu gì? Rốt cuộc thì cậu có con át chủ bài gì? Quy tắc bí ẩn kia là gì???

Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Uẩn, Đường Ninh mở mục ghi chú trong điện thoại ra nhìn lịch trình của mình, nhíu mày nói nhỏ: "Nhưng đợt này tôi bận lắm, cả ngày phải đóng phim cơ, không có thời gian đến trường học đó. Nếu không thì chắc phải tối mới đi được."

Tuy rằng một trăm triệu rất nhiều, nhưng vô duyên vô cớ xin đạo diễn Thường nghỉ thì cũng không ổn lắm.

Sau khi biết suy nghĩ của Đường Ninh, Lâm Uẩn càng thấy rối rắm. Sau đó, hắn hẹn giờ đến trường học với Đường Ninh, còn cho cậu cả phương thức liên hệ của đạo diễn Hứa.

Sau khi ăn lẩu xong, Lâm Uẩn lái xe đưa Đường Ninh về tiểu khu nhà cậu. Vì vừa gặp con người giấy trên đường khiến Đường Ninh đi đường vẫn run sợ mà nhìn trước ngó sau. Lâm Uẩn thấy thế bèn giải thích: "Phó bản chúng ta vừa trải qua không sụp đổ, cho dù có quái vật thoát ra cũng chỉ là quái vật nhỏ thôi, kiểu như con người giấy này chẳng hạn, sẽ không có quái vật mạnh như Cung Vân chạy ra đâu...."

Nhắc đến Cố Vân, động tác xoa bụng của Đường Ninh lập tức dừng lại.

Lâm Uẩn nhạy bén nhìn ra sự thay đổi của Đường Ninh, không nhắc đến chuyện này nữa, "Chúng ta vào phó bản cấp B, lại có chút quan hệ nhân quả với quái vật bên trong nên có mấy con quái nhỏ chạy ra tấn công chúng ta thôi. Mà cậu mới vượt qua ba phó bản, trừ phi hai phó bản cũ của cậu đều sụp đổ, không thì sẽ không có nhiều quái vật chạy đến tìm cậu đâu." (Meii: Ờ thì.... =))))))

Sau khi Lâm Uẩn an ủi xong, lại phát hiện vẻ mặt Đường Ninh càng cứng lại.

".... Phó bản đầu tiên của tôi... là phó bản có Mạc Vân Sơ." Đường Ninh nhỏ giọng nói.

Một cơn gió lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ xe, thổi qua Đường Ninh và Lâm Uẩn.

"Đêm tôi vừa rời khỏi phó bản đó, tôi gặp một ma nữ áo trắng trong lúc quay chương trình tạp kĩ, nhưng sau khi tôi đưa đạo cụ tiền giấy cho cô ta, thì cô ta buông tha tôi." Đường Ninh ngơ ngác nói.

Lâm Uẩn nghe thế thì nhíu mày, hắn tìm trên trang web thử, rất nhanh đã tìm thấy một vụ quái vật xâm lấn.

【Ma nữ bắt xe】

Gần đây thành phố A liên tiếp có án mạng xe bus kì lạ, người chết có cả nam cả nữ, có già có trẻ, nói chung là chết hết. Manh mối duy nhất là ở camera hành trình của xe bus đều xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng vẫy tay bắt xe.

"Là cái này à?" Lâm Uẩn hỏi.

Đường Ninh gật đầu.

Sau khi click vào, thông tin về sự kiện này càng chi tiết, trong đó có rất nhiều hình ảnh của ma nữ áo trắng, còn có một video của một chương trình tạp kĩ. Trên đó là hình ảnh Đường Ninh và nữ quỷ giằng co với nhau, video này mới được đăng lên hôm qua thì phải. Tuy rằng ma nữ áo trắng dã xuất hiện từ mười ngày trước rồi, nhưng sau khi cô ả gây ra hơn mười vụ án mạng, mọi người mới xác nhận cô ả là quái vật xâm lấn.

Click vào video của chương trình tạp kỹ, trong đó có rất nhiều người chơi bình luận.

【Trời đất quỷ thần ơi!! Trong xe có tổng cộng bốn người sống đó!!! Cái vi Đường Ninh này trâu bò vãi!!! Lần đầu tôi thấy một người có thể bảo vệ thêm ba người thường trước một quái vật xâm lấn đó!!!】

【Tiền giấy kia là đạo cụ cấp mấy thế?? Chắc phải đến cấp B nhỉ?? 100 vạn mua nổi một tờ không???】

【Đù, hồi trước tôi thấy video này trên hot search rồi, lúc đó tôi còn tưởng tổ chương trình trâu bò vãi, diễn đoạn bị ma quỷ áp bức thật vl, không ngờ cmn là là sự thật!! Thời buổi này còn có đại thần theo đuổi giấc mơ giới giải trí ư?!】

【Cũng chưa chắc là đại thần đâu, nhìn đứa kia hèn bỏ mịa, có khi là đại thần bao nuôi thì sao, một lần liền ném ra bốn bảo bối hộ mệnh, tao mà là đại thần kia tao đá liền.... Cơ mà nhìn cũng ngon đấy, tao mà là đại thần tao cũng nguyện ý cho đạo cụ.】

"......"

Đường Ninh xấu hổ xem mấy bình luận đó, nhỏ giọng giải thích với Lâm Uẩn: "Tiền giấy kia chỉ là đạo cụ cấp E thôi, sau khi đưa tiền giấy cho lệ quỷ có xác suất giảm tỷ lệ tấn công của lệ quỷ. Có lẽ lúc đó tôi hên nên đã thật sự không bị lệ quỷ đó tấn công nữa."

Lâm Uẩn trầm mặc không nói gì, chỉ xem kĩ video mấy lần nữa, sau đó, hắn ngừng lại hỏi: "Lúc đó cậu nói gì vậy?"

Đường Ninh nhìn video, màn hình đang dừng lại ở khoảnh khắc cậu và nữ quỷ đó giằng co, môi cậu hé mở với biên độ nhỏ như thể đang lẩm bẩm tự nói cái gì đó.

"Tôi...." Đại não Đường Ninh trống rỗng, cậu não cá vàng, nên cũng chẳng nhớ lúc đó mình nói cái gì.

"Cậu đang nói...." Lâm Uẩn nhẹ giọng nói: "Mạc Vân Sơ."

Đường Ninh nhìn về phía Lâm Uẩn, một lần nữa thấy sự sợ hãi trong mắt hắn.

Lâm Uẩn đã từng lộ vẻ mặt như vậy khi đọc bát tự của Kỷ Lâm Uẩn, lần này lại vì đọc tên của Mạc Vân Sơ.

Rõ ràng chỉ nói cái tên này một lần, nhưng Lâm Uẩn đều không thể duy trì vẻ bình tĩnh của mình.

"Hình như cậu rất sợ?" Đường Ninh nhỏ giọng hỏi.

Cậu có chút không hiểu nổi, mọi người trên diễn đàn thường miêu tả Mạc Vân Sơ là một NPC thường xuyên đánh người chơi, nhưng tốt xấu gì y vẫn là một thiên sư, tại sao khi Lâm Uẩn nói về Mạc Vân Sơ lại như nói về một lệ quỷ vậy?

"Nếu cậu gặp một mặt khác của người đó...." Lâm Uẩn đè thấp giọng, "Không, cậu sẽ không muốn thấy đâu."

Đường Ninh càng thêm mờ mịt, một mặt khác ư?

Cậu chỉ nhớ lúc trước ông chủ Hách từng nói, cha mẹ Mạc Vân Sơ đã mạnh mẽ lấy mạng đổi mạng để y có thể sống đến hiện tại, một khi Mạc Vân Sơ chết đi, y sẽ biến thành ác qủy mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng không phải là Mạc Vân Sơ không chết sao?

"Nghe nói, Mạc Vân Sơ vừa sinh ra đã chết non, cha mẹ y đã nghịch thiên sửa mệnh để y có thể tiếp tục sống, bên ngoài nhìn y không khác gì người thường, nhưng lại là một quái vật khó lường." Lâm Uẩn càng nói càng thấp giọng, "Đến một ngày, con quái vật này... định tự sát."

Hai mắt Đường Ninh mở to, không thể tin nổi mà tiếp tục nghe Lâm Uẩn nói: "Ngay khi y sắp tự giết chết chính mình lại đột nhiên không muốn chết nữa, còn mạnh mẽ phong ấn tà ma trong thân thể mình.

"Nghe nói là do tò mò xem rốt cuộc tà ma kia có hình dạng gì, cũng nghe bảo là y thấy sống không còn gì thú vị, có người bảo là y muốn chống chế sức mạnh ma quỷ đó...." Giọng nói của Lâm Uẩn khẽ run lên, "Tôi không biết là bản thân may mắn hay bất hạnh, nhưng chính tôi đã từng gặp mặt đó của y."

"Đúng là... một ác ma đáng sợ nhất."

Xe dừng, tài xế nói: "Đến nơi rồi."

Đường Ninh mở cửa xe, thấy Lâm Uẩn vẫn đang chảy mồ hôi lạnh, dường như vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi Mạc Vân Sơ.

Tuy rằng Lâm Uẩn nói đều là sự thật, nhưng Đường Ninh lại không có chút sợ hãi nào. Dù sao thì Lâm Uẩn đã đưa cho cậu nhiều thông tin như vậy, cũng nên có qua có lại một chút. Đường Ninh nghĩ nghĩ, sau đó nói khẽ với Lâm Uẩn: "Đùng là tôi đã đọc cái tên đó, vì trong phó bản, người ấy là bạn trai tôi."

Dưới cái nhìn kinh ngạc của Lâm Uẩn, Đường Ninh phất tay với hắn: "Bí mật nha!"

Tài xế đưa Lâm Uẩn đi, Đường Ninh tự mình đi bộ trong tiểu khi, vừa đi vừa nghĩ lại những gì Lâm Uẩn vừa nói. Ác ma đáng sợ nhất ư?

Nghe thôi đã thấy lợi hại rồi!

Nhưng mà Mạc Vân Sơ vẫn luôn lợi hại như vậy! Làm diễn viên cũng là ảnh đế ưu tú nhất, làm thiên sư cũng là thiên sư xuất sắc nhất, khi chết làm ác ma cũng là ác ma đáng sợ nhất!

Rốt cuộc thì Đường Ninh cũng có thể dùng nội tâm mềm mại mà nói đến người này.

Không hổ là bạn trai của mình!

Đi thang máy lên đến căn hộ của mình, rồi lấy chìa khóa nhanh chóng mở cửa ra, Đường Ninh lập tức thấy Happy đang ngồi xổm ở cửa đợi mình.

"Happy!!" Đường Ninh hét lên.

Happy dẩu mông lên duỗi người một cái, sau đó thuần thục nằm xuống lộ cái bụng mềm của mình với Đường Ninh.

Đường Ninh không thèm cởi giày ra nữa, lập tức ngồi xổm xuống sờ sờ cái bụng mềm như bông lại ấm áp. Happy mềm mại vô cùng, bụng mềm như bông, móng vuốt cũng mềm như bông, thâm âm khò khè khó khè cũng mềm như bông.

"Happy, hôm nay ba rất vui!!" Đường Ninh vui vẻ chia sẻ tâm tình với mèo nhỏ của mình, "Vì ba sắp kiếm được rất nhiều tiền đó, con biết bao nhiêu không? Mà thôi, con là mèo con, chẳng cần quan tâm cái này làm gì! Đúng rồi, ba còn có một động đội mới đáng tin cậy nữa, còn có cơ hội đóng phim của đạo diễn Hứa..."

Đường Ninh chia sẻ rất nhiều chuyện, Happy bên cạnh cũng khò khè khò khè đáp lại cậu, như vậy cũng không tính là cậu lẩm bẩm một mình rồi!

Đường Ninh ôm mèo con lên sô pha, nét tươi cười trên mặt cũng phai nhạt, "Hình như ba."

"Cũng không vui lắm."

Happy vẫn ghé vào lòng cậu khò khè, Đường Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng vùi mặt mình vào bụng mềm của Happy, nhẹ giọng nói: "Mạc Vân Sơ, Lục Ứng Tinh, Kỳ Vân, Cố Minh, Cung Vân, Kỷ Liên Uẩn......"

"Nếu họ đều là mèo nhỏ thì tốt."

"Thế thì ba có thể mua tất cả rồi nuôi trong nhà, ừm, xong rồi đổi sang một cái biệt thự lớn, mùa đông đến, mèo nhỏ chạy lên giường ngủ, lông mèo ấm áp như thế, ba cũng chẳng cần đến chăn nữa."

Móng vuột mềm nhỏ của Happy đập lên má Đường Ninh, cậu nắm lấy bàn chân nhỏ, ngửi ngửi, sau khi không thấy mùi cát mèo mối yên tâm hôn nhẹ lên thịt lót mềm mại, nghiêm túc nói với Happy: "Con yên tâm, cho dù có nhiều mèo như thế nào, con vẫn là bé mèo ba yêu nhất!"

......

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đường Ninh lại quay lại phim trường đóng phim tiếp, nhưng không ngờ vừa đến cậu đã thấy bóng Lâm Uẩn đứng đó. Hình như Lâm Uẩn biết đạo diễn Thường, nói nói mấy câu đã quang minh chính đại lấy một cái ghế ngồi xem Đường Ninh đóng phim.

Đường Ninh cực cực khổ khổ đóng phim cả buổi sáng, còn Lâm Uẩn như đại gia ngồi ở đó, việc duy nhất hắn làm là nâng cấp hộp cơm cho đoàn làm phim, đặc biệt, hắn còn mua cho Đường Ninh một phần cơm hộp xịn như đóng gói từ nhà hàng Michelin vậy.

"Tôi có xem những bộ phim trước đây cậu đóng, thấy hôm nay cậu diễn tốt hơn hẳn đó." Lâm Uẩn nói.

Đường Ninh lúng túng nói: "Cậu đừng xem mấy bộ phim đó."

Lâm Uẩn hỏi: "Kỹ thuật diễn xuất của cậu tiến bộ như vậy là do Mạc Vân Sơ dạy cậu sao?"

Đường Ninh đang ăn cơm khẽ lắc đầu, bình thường cậu ăn cơm không hay để ý xung quanh lắm, nên cũng không chú ý ngữ điệu kì lạ của Lâm Uẩn lúc này.

Sau khi nghỉ trưa một lúc, Đường Ninh lại chuẩn bị bắt đầu công việc buổi chiều, sẵn sàng làm đến tận tối mịt rồi, nhưng không biết Lâm Uẩn nói gì với đạo diễn Thường, Đường Ninh lập tức được tan làm.

Lâm Uẩn nói đến nơi kia vào buổi tối quá nguy hiểm, nhân lúc trời còn sáng đến đó vẫn hơn.

Hai người đi đến trường học mất một đoạn thời gian, lúc đến nơi đã là 3 giờ chiều.

Đây là trường cấp ba Đức Minh, là một trường cấp ba quý tộc nổi tiếng ở thành phố A, giáo viên ở đây cũng rất giỏi, không lâu trước đây rất nhiều phụ huynh đều cố gắng cho con mình vào trường này học. Thế nhưng gần đây, trường học lại xảy ra nhiều án mạng ly kỳ, người thì nói do học sinh trong trường phải chịu áp lực học hành quá lớn, có người lại bảo....

Do ma quỷ đã ám ngôi trường.

"Những học sinh đã chết cũng không ngoan hiền gì." Lâm Uẩn có một cách đặc biệt để tìm hiểu thông tin, hắn kể cho mấy ví dụ về người chết. Đường Ninh nghe xong không ngừng nhíu mày, không thể tin được một học sinh cấp ba lại có thể làm những chuyện dã man như vậy.

Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cổng trường.

Kiến trúc của trường học này rất lớn, nơi nơi đều được một thảm thực vật bao phủ, ngoại trừ "Đức Minh" và "Minh Đức" nhìn có vẻ giống nhau ra thì ngôi trường mỹ lệ này không có chỗ nào giống với phó bản ngôi trường ma quái cả.

Đường Ninh hít sâu một hơi, đi cùng Lâm Uẩn vào ngôi trường này.

Ngay khi bước vào ngôi trường, Đường Ninh lập tức nhìn bóng của mình và Lâm Uẩn, phát hiện cái bóng không có bất thường, mới quan sát xung quanh, nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện một có gì đó không thích hợp.

Sự không thích hợp này đến từ chính ngôi trường này, học sinh không hề tràn đầy sức sống, giáo viên cũng u ám trầm trầm, mỗi người đều có vẻ mặt đờ đẫn như bị nhốt ở đây.

"Đừng lo, chỉ cần chúng ta không chủ động can thiệp vào thế giới này, sự xâm lấn ở đây sẽ không lan sang chúng ta." Lâm Uẩn giải thích với Đường Ninh, "Đương nhiên, vẫn có giới hạn về thời gian, nếu như chúng ta ở đây quá 24 giờ sẽ bị xâm lấn."

Những thông tin mà Lâm Uẩn thu được này đều là do những người chơi trước dùng mạng đổi lấy.

Quy tắc giết người đầu tiên của cái bóng là giết những người vi phạm nội quy trường học, chính quy tắc này đã có phạm vi rõ ràng: Chỉ có tác dụng với người trong trường.

Thế nên, lẽ ra những người chơi mới đi vào sẽ không bị hại.

Mà mấy người chơi bị hại đều là những người có tiếp xúc với học sinh trong trường, chỉ một chút thôi cũng khiến ranh giới về thân phận của bọn họ trở nên mơ hồ, rồi bị tính thành người trong trường.

Đường Ninh gật gật đầu, nghe vậy tâm tình cậu cũng thả lỏng một chút, bắt đầu đi lang thang không có mục đích trong trường, mà trong đầu cậu cũng bắt đầu hồi tưởng về những chuyện xảy ra trong phó bản.

Lúc trước, quy tắc thứ hai của cái bóng là ai làm cậu sợ hãi sẽ chết, chẳng qua sau khi cậu rời khỏi phó bản này thì không rõ cái bóng có biến hóa gì không, cũng không biết liệu quy tắc có khác đi không.

Nếu không thay đổi, cậu sẽ là sự tồn tại cường đại nhất nơi này. Còn nếu thay đổi, cậu chỉ cần không can thiệp bất cứ thứ gì trong trường, lúc sau an an tĩnh tĩnh rời đi thì sẽ không bị xâm lấn.

Đi tới đi lui, Đường Ninh bỗng thấy mấy người mặc thường phục cách đó không xa, nhìn bọn họ khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng lại không có khí chất của giáo viên, chắc cũng là người chơi đến thăm dò như Đường Ninh.

Tuy rằng vụ quái vật xâm lấn này đã khiến rất nhiều người mất mạng, nhưng thù lao lại rất cao nên luôn có rất nhiều người chơi muốn đến thử sức. Thậm chí có người chơi còn mới hơn Đường Ninh mang tâm thế được ăn cả ngã về không mà đến thử một lần.

Khi Đường Ninh nhìn thấy những người kia, bọn họ cũng chú ý đến cậu, vừa nhìn vừa khẽ thì thầm.

"Ê, hình như kia chính là cái người chơi là diễn viên kìa."

"Hóa ra là được Lâm Uẩn bao nuôi, bảo sao dám dùng nhiều tiền giấy một lần như vậy."

"Cậu bảo người đó là tiểu minh tinh sao? Bảo sao lớn lên nhìn đẹp thế..."

Đường Ninh bị đám người đó đánh giá có chút không thoải mái. Mà mấy người kia cũng chẳng ngượng ngùng mà cứ nhìn Đường Ninh từ đầu đến chân, sau khi thấy mặt cậu liền buông những lời ngả ngớn khiến Đường Ninh không nhịn được mà cau mày.

Lâm Uẩn thấy thế liền đứng chắn phía trước Đường Ninh, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân bị nhìn chằm chằm.

...... Không đúng.

Như nhận ra điều gì, Đường Ninh ngẩng đầu nhìn về phía khu dạy học, nhìn qua thì có vẻ trên hành lang khu dạy học trống không, điều khác biệt duy nhất là ở cuối hành lang tầng ba, Đường Ninh thấy một học sinh đứng đó.

Học sinh này đang ghé vào lan can nhìn xuống cậu.

Dường như học sinh đó nhận ra ánh nhìn chăm chú của Đường Ninh, người đó liền phất phất tay với Đường Ninh.

Người đó đang chào hỏi ai sao?

Đường Ninh sửng sốt, khẽ nhìn xung quanh, liền phát hiện mấy người chơi vừa nãy đang đánh giá cậu cũng ngẩng đầu nhìn học sinh kia.

Một người chơi có vẻ biết học sinh kia, cũng phất phất tay với học sinh.

Đường Ninh mờ mịt quay đầu lại, muốn nhìn lại học sinh đó, nhưng lại phát hiện hành lang trống không, có lẽ học sinh đã vào lớp rồi.

"Lý Minh An, cậu biết học sinh đó à?" Mấy người bạn của người chơi vừa vẫy tay lập tức hỏi.

Lý Minh An không nói gì, chỉ tiến lên một bước, đầu vẫn ngẩng lên nhìn khu dạy học như đang tìm kiếm cái gì.

Đường Ninh đang nhìn Lý Minh An cũng không nhịn được mà theo tầm mắt hắn, nhìn về phía khu dạy học. Lúc này lại thấy học sinh kia.

Chẳng qua lúc này học sinh đó đang ở tầng bốn. Hóa ra ban nãy học sinh này chạy lên cầu thang nên mới biến mất. Học sinh đó vẫn tươi cười phất tay, nhìn nhiệt tình vô cùng.

Đường Ninh quay đầu nhìn về phía Lý Minh An, chỉ thấy lúc này không chỉ mình Lý Minh An phất tay với học sinh kia nữa, mà người chơi đi cùng hắn cũng phất tay, nhiệt tình chào hỏi lại.

Mà người chơi đó chính là người vừa hỏi Lý Minh An quen học sinh kia sao.

Động tác phất tay của hai người chơi giống hệt nhau, như thể đã luyện tập rất nhiều lần. Cánh tay gập lại phất tay tạo thành hai góc bằng nhau, cùng lúc vung tay lên nhìn quỷ dị vô cùng. Hai người chơi khác vừa đi cùng họ cũng không nhịn được mà tránh xa bọn họ một chút.

Có vấn đề!

Trong lòng Đường Ninh căng thẳng, cậu và Lâm Uẩn chậm rãi lùi về sau mấy bước, vừa tránh xa hai người chơi đang có hành động quỷ dị này, vừa cẩn thận nhìn về khu dạy học.

Lúc này, học sinh kia đã lên tầng 5, nó vẫn đứng đó phất tay, nếu nhìn kỹ, có thể thấy biên độ phất tay của nó giống hệt hai người chơi kia.

Đây là dấu hiệu cho thấy hai người chơi kia bị quái vật ô nhiễm rồi sao? Đường Ninh cảm thấy không thoải mái lắm, cậu lo lắng nhìn Lâm Uẩn, chỉ sợ Lâm Uẩn đột nhiên phất tay, nhưng may là hắn không có biểu hiện gì lạ thường, mà hai người chơi đi cùng cũng không khác lạ.

Đường Ninh tiếp tục nhìn về phía khu dạy học. Khu nhà dạy học này có tổng cộng 5 tầng, lúc này, học sinh kia đã đi vào cầu thang, nó vẫn muốn lên tầng sao? Hay là....

Đường Ninh ngừng thở, trầm mặc đếm đến năm, lúc này, học sinh kia đã lên đến sân thượng.

Khi học sinh ở tầng 5, bọn họ đã khó mà nhìn được vẻ mặt của nó, chỉ thấy biên độ phất tay của nó không hề thay đổi, có lẽ gương mặt vẫn đang cười như thế.

Nó phất tay vài cái rồi buông tay xuống, như thể vừa nói lời từ biệt cuối cùng với thế giới này, sau đó liền thả người nhảy xuống....

"Rầm!!!"

Học sinh, Lý Minh An và người bạn kia ngã xuống cùng lúc, máu đỏ tươi chảy ròng ròng trên đất như bông hoa tuyết lớn.

Tuy rằng mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, hai người chơi kia thật sự đã chết nhưng lại có cảm giác không hề đột ngột chút nào.

Mặt khác, hai người chơi sống sót trong nhóm cũng nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này, bọn họ nhìn có vẻ rất vội vàng, sắc mặt cũng trắng bệch.

Đường Ninh quay đầu nhìn hai người chơi kia vội vàng đi về cuối hành lang, bỗng nhiên, bọn họ lại quay đầu lại. Sau đó, hai người lập tức lộ vẻ cười cười phất tay với Đường Ninh!

Khoảnh khắc này, trái tim Đường Ninh như ngừng lại trong chớp mắt.

Tại sao lại phất tay với cậu?! Chẳng lẽ... đằng sau cậu có một học sinh đang phất tay sao?!

Đường Ninh nhanh chóng quay đầu nhìn lại, phía sau cậu không có ai hết, lại nhìn về phía khu dạy học gần đó, thấy học sinh đi qua lại nhưng không có ai bất thường cả.

Sau khi vội càng xác nhận hoàn cảnh xung quanh mình, Đường Ninh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Thậm chí, cậu còn nghĩ hay hai người kia đang cố tình trêu cậu trước khi rời đi không? Nếu đó là thật, thì hai người này thành công rồi, trái tim cậu thật sự đang nhảy liên hồi!

"Bụp Bụp!"

Một chuỗi âm thanh vang lên phía sau lưng Đường Ninh.

Đồng tử Đường Ninh co lại, cậu cứng đờ xoay người. Chỉ thấy hai người chơi kia bị chậu cây từ trên trời rơi vào đầu, cả hai lập tức ngã xuống trong vũng máu.

Chuyện gì thế này!!!

Đường Ninh không có cách nào bình tĩnh lại được, cậu bất an nhìn Lâm Uẩn, "Cậu có thấy cái gì phất tay ở gần đây không?"

Vẻ mặt của Lâm Uẩn cũng chẳng khác Đường Ninh, hắn nhìn chằm chằm cậu, nói: "Đến rồi."

"Cái gì? Ở đâu!" Đường Ninh nôn nóng hỏi.

Lâm Uẩn cúi thấp đầu, gằn từng chữ: "Cái bóng của cậu phất tay!"