Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 83




Edit: Meii

Lâm Uẩn ngồi trong phòng với Đường Ninh một chút, sau đó hắn bảo Đường Ninh nắm chặt chiếc khăn tay dính máu của Kỷ Liên Uẩn trong tay, dặn cậu dù gặp chuyện gì cũng không được thả tay ra.

Tất cả bọn họ đều biết máu của Kỷ Liên Uẩn có thể xua đuổi đám ma quỷ kia.

Tuy vậy, nhưng không ai trong số bọn họ dám coi Kỷ Liên Uẩn thành bao máu, cũng không dám lấy đi chiếc khăn tay dính máu của y, bởi từ đầu đến cuối, Kỷ Liên Uẩn không hề bôi máu của mình lên người bọn họ. Trong thế giới thẻ bài này ấy mà, NPC cho bạn đồ vật thì bạn được nhận, mà NPC không có ý định cho bạn, thì đừng có dại dột mà trộm lấy.

Bởi đôi khi, xin xỏ những tồn tại thần bí cái gì thì sẽ mất đi càng nhiều.

Mà Đường Ninh ở cạnh Kỷ Liên Uẩn đang không ngừng cho y dương khí, đổi lấy máu của y để tự bảo vệ mình lại vừa vặn cân bằng, người khác không có tư cách xen vào kiếm chác gì cả.

"Bây giờ bộ đồ cưới cậu đang mặc với chiếc khăn tay này đều là đạo cụ có ích, có mấy thứ này, có khi cậu lại là người có khả năng tự bảo vệ mình nhất trong số chúng ta rồi."

Lâm Uẩn dặn dò: "Đêm nay tôi sẽ đi túc trực tại linh đường cùng mọi người, quỷ tân lang mà xuất hiện có khả năng ảnh hưởng mạnh đến linh đường bên kia, nên từ bây giờ cậu cứ canh Kỷ Liên Uẩn ở gian nhà này nhé."

Đường Ninh nắm chặt khăn tay, gật đầu.

Lâm Uẩn rời đi trước, lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua. Người đằng sau đang mặc áo cưới đỏ thắm, bàn tay nắm chặt khăn tay dính máu, lo sợ bất an ngồi cạnh quan tài như một vị tân nương xinh đẹp đang đợi phu quân đến đón.

Dường như Đường Ninh nhận ra ánh nhìn chăm chú của Lâm Uẩn, cậu ngẩng đầu, nỗ lực hít sâu một hơi, như muốn nói với Lâm Uẩn rằng cậu có thể ở một mình.

Lâm Uẩn rũ mắt xuống, giấu đi vẻ kích động trong mắt mình, trầm mặc xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn đang hôn mê sâu, Đường Ninh nhìn đồng hồ trên điện thoại, chưa qua 12 giờ, phải đợi qua 12 giờ cậu mới có thể sử dụng thẻ bài "Hút hút" với Kỷ Liên Uẩn được.

Bây giờ, nhiệm vụ của cậu là canh giữ bên người Kỷ Liên Uẩn, Hàn An Khang nói, Kỷ Liên Uẩn nằm trong này thì khả năng quỷ tân lang xuất hiện sẽ cao hơn, dĩ nhiên là với điều kiện người kia muốn đến.

Đường Ninh nhìn Kỷ Liên Uẩn vẫn đang say ngủ trong quan tài, trong mắt cậu có một tia sợ hãi cùng kỳ vọng mà chính cậu cũng chưa nhận ra. Cậu sợ quỷ tân lang trong thân thể Kỷ Liên Uẩn, nhưng lại không thể kìm được mà gửi gắm tương lai của chính mình lên người ác quỷ đó.

Ác quỷ kia cần xuất hiện nhanh một chút, bằng không, cậu không có cách nào tưởng tượng được chuyện đưa tang ngày mai sẽ gặp phải cái gì.

So với sự đáng sợ không biết trước ngày mai, thì ác quỷ đang bám trên người Kỷ Liên Uẩn cũng không đáng sợ như cậu nghĩ.

Chần chừ chốc lát, Đường Ninh cẩn thận cúi người, đôi môi mềm mại ghé vào tai Kỷ Liên Uẩn, nhẹ giọng nói: "Phu quân à, chừng nào ngươi mới tỉnh lại đây?"

Hai mắt xanh xao nhắm chặt, khuôn mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc như một trang giấy, nhưng đôi môi trắng xanh lại dính một chút máu, giống như một nét chu sa chói mắt chấm trên giấy Tuyên Thành thượng hạng.


Màu đỏ lạ lùng lại đáng sợ.

Đường Ninh chỉ nhìn thoáng qua, vội vàng run rẩy mà cụp mắt xuống, thanh âm mảnh mai vẫn thì thầm bên tai Kỷ Liên Uẩn: "Phu quân à, nhanh tỉnh lại được không?"

"Phu quân ơi, ta ở đây một mình sợ lắm."

"......"

Bỗng có một tiếng động mỏng manh vang lên, Đường Ninh vội vàng nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, nhìn từ hàng mi đến ngón tay y, tất cả đều bất động, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Nhưng thật sự có tiếng loạt soạt vang lên ở đâu đó.

Đường Ninh sửng sốt, vội nhìn quanh bốn phía, không dám bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào trong căn phòng nhỏ hẹp này. Không có tóc đen sột sột soạt soạt, cũng không có người giấy đang tróc giấy, chẳng lẽ cậu gặp ảo giác sao?

Đường Ninh nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, cậu lại nhìn kỹ căn phòng một lần nữa, bỗng nhìn thấy một dao động nho nhỏ bên cửa sổ. Bây giờ đã muộn rồi, chỉ có ánh đèn mù mờ trong phòng chiếu sáng trong màn đêm đen, thế nhưng lúc này lại có một ánh lửa đỏ hồng mỏng manh bên ngoài cửa sổ.

Con ngươi Đường Ninh hơi co lại, chỉ thấy một ít tiền giấy đang cháy dở bay lên không trung, tiếng khóc nhỏ nhẹ từ bên ngoài cửa sổ bay vào khiến da gà da vịt Đường Ninh nổi đầy lên....

Chuyện gì vậy?

Đường Ninh nhìn chằm chằm cửa sổ, lại một ít tiền giấy cháy dở bay lên trong màn đêm đen đặc, mỗi tờ còn mang theo ánh lửa râm ran.

Ánh lửa đỏ hồng vẫn lập lòe ngoài cửa sổ, tiền giấy lảo đảo lắc lư trên không trung rồi rơi xuống, trong lòng Đường Ninh cũng run rẩy theo. Cậu vừa nhìn chằm chằm động tĩnh ngoài cửa sổ, vừa mở di động lên xem, liếc mắt một cái, liền phát hiện quả nhiên di động không có tín hiệu.

"Hu hu."

Tiền giấy lại bay lên, tiếng khóc trầm thấp lại vang lên hòa cùng tiếng gió đêm bên ngoài cửa sổ tạo ra âm thanh vô cùng quỷ dị.

Trái tim Đường Ninh như treo lên, cậu quay đầu nhìn Kỷ Liên Uẩn vẫn đang hôn mê, vô cùng mong giây tiếp theo Kỷ Liên Uẩn sẽ mở mắt ra. Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, dù Đường Ninh có duỗi tay lay Kỷ Liên Uẩn, y vẫn không tỉnh lại.

Kỷ Liên Uẩn hôn mê không có khả năng uy hiếp ma quỷ, Đường Ninh biết bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Bình tĩnh.

Nhất định phải bình tĩnh.

Ma quỷ trong thế giới thẻ bài này càng lúc càng nguy hiểm, giống như Đường Ninh đã đọc một bài viết trên diễn đàn, một con quỷ ngồi đốt tiền giấy trước mặt một người chơi, sau khi đốt hết số tiền đó, con quỷ kia lập tức lấy đi tính mạng của người chơi, thì ra số tiền giấy nó vừa đốt chính là để mua mạng người chơi đó.


Nếu như cậu ngồi yên, thì ngay khi nguy hiểm thật sự ập đến cậu chỉ có thể đưa mang mình thôi. Nghĩ thế, Đường Ninh khẽ cắn môi đứng dậy, bây giờ cậu đang mặc áo cưới đỏ, có thể ngăn cản được sự tấn công của mấy ma quỷ bình thường, nếu như thật sự không ổn, cậu có thể cõng Kỷ Liên Uẩn lao ra ngoài, chạy đến linh đường hội họp với những người chơi còn lại.

Không sao cả, không phải sợ.

Đường Ninh nín thở, từng bước từng bước đi về hướng cửa sổ, càng đến gần, tiếng khóc kia càng rõ ràng, khàn khàn cổ quái, khiến trái tim Đường Ninh đập thình thịch, ngay cả bàn tay đang nắm chặt khăn tay cũng toát mồ hôi lạnh.

Mũi chân cậu chạm vào góc tường, một luồng khí lạnh đã chạy dọc từ lòng bàn chân cậu, tiếng khóc ngoài cửa sổ vẫn đứt quãng vang lên, Đường Ninh không có cách nào hô hấp bình thường được, bây giờ cậu chỉ muốn xoay người chạy về phía quan tài, cuộn tròn vào lòng Kỷ Liên Uẩn rồi không cần quan tâm những thứ kia nữa.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, mình đã đứng ở cạnh cửa sổ rồi!

Đường Ninh cố gắng bình tĩnh lại, cố khắc chế lại dục vọng muốn chạy đi của mình, cần thân nhìn qua khung cửa sổ....

Ngoài kia có một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi xổm trước một chậu than, trên người bà ta mặc một bộ đồ cũ nát, vừa khóc thút thít vừa đốt tiền giấy.

Dường như cảm nhận thấy cái gì, bà lão đang cúi đầu khóc lóc bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng vào Đường Ninh ở gần cửa sổ.

Trái tim Đường Ninh suýt nữa đã nhảy ra khỏi yết hầu!

Dưới ánh lửa chiếu rọi, gương mặt bà lão kia đáng sợ vô cùng, đôi mắt bà ta trợn trừng, con ngươi vẩn đục giãn ra như đang đeo kính giãn tròng, làn da đầy vết đốm lấm tấm. bà lão nhìn thấy Đường Ninh, nhẹ giọng nói: "Là bé con Ninh à...."

Giọng nói của bà ta quái dị như tiếng móng tay cọ qua khung cửa.

Đường Ninh nuốt nước bọt, nhất thời không nhận ra bà ta là người hay quỷ. Cậu không dám trả lời, chỉ sợ nếu trả lời sẽ bị ma quỷ ám vào.

Dưới ánh mắt nghi ngờ bất an của Đường Ninh, bà lão cố gắng đứng dậy, bộ dạng già nua khó nhọc dựa vào cửa sổ phía sau mới có thể đứng lên được. Đường Ninh sợ hãi lùi lại một bước nhỏ, cậu thấy bà lão đứng rất gần cửa sổ phòng mình, đôi mắt vẩn đục không ngừng chuyển động rồi dường như nhìn thấy chiếc quan tài màu đỏ trong phòng.

Một vẻ quái dị từ từ xuất hiện trên mặt bà lão, bà chậm rãi nâng tay lên, bàn tay đầy đốm đen làm ra động tác ôm quyền (1), sau đó, bà ta mở miệng, giọng nói ê ê a a vang lên: "Lưu đại ca bảo

Trời bất công

Ai nói phụ nữ

Hưởng thanh nhàn!"

(1)Động tác ôm quyền:


Đường Ninh lùi lại thêm một bước, mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng quái dị trước mắt. Qua ô cửa sổ, cậu chỉ có thể thấy ánh lửa chiếu sáng bóng dáng của bà lão trong đêm tối, tạo thành một hình ảnh quỷ dị như múa rối bóng ngày xưa.

"Đàn ông đánh giặc

Nơi biên giới

Đàn bà dệt vải

Trong vườn nhà

Ngày đi trồng trọt

Đêm quay sợi...."

Bà lão đắc ý hát tuồng, mỗi lần ngắt câu đều làm một động tác đơn giản mô phỏng.

"Này cô gái nhỏ

Nào có điểm nào

Không bằng con trai!"

Đôi tay già nua không ngừng rung động, bà lão xoay người, từng bước từng bước di chuyển trong bóng tối, đi về phía linh đường!

Đường Ninh ngừng thở, hôm nay là ngày phúng viếng, bà lão kia cũng đến đây phúng viếng sao?

Hay là ma quỷ đến tấn công đây?!

Cậu lấy điện thoại ra muốn nhắc nhở những người chơi còn lại, nhưng di động vẫn không có tín hiệu.

Đường Ninh hoảng hốt đứng cạnh quan tài, vừa nãy bà lão kia ngồi đó đốt tiền giấy xong liền múa một vở kịch cũ mà không làm gì cậu hết. Bà ta sợ hãi Kỷ Liên Uẩn trong quan tài sao hay vì điều gì khác? Mà đoạn tuồng vừa nãy bà ta hát có ý nghĩa gì?

Đường Ninh vẫn cầm chặt di động, mong chờ tín hiệu xuất hiện lại, mà giọng hát kia vẫn vang vọng trong bóng đêm. Đúng lúc này, điện thoại bỗng "ting" một tiếng báo có thông báo, Đường Ninh vội vàng mở điện thoại ra xem.

【Lâm Uẩn: Cậu có gặp một bà lão hát tuồng không? @Đường Ninh.】

Đường Ninh vội vàng trả lời:

【Đường Ninh: Có! Bà ta còn đứng trước phòng tôi đốt tiền giấy, bà ta đến chỗ mọi người làm gì thế?】

【Lâm Uẩn: Bà ta đứng ở cửa linh đường không ngừng hát tuồng! Bọn tôi cũng không dám ngăn cản bà ta.】

【Hàn An Khang: Hình như bà ta đang hát vở "Hoa Mộc Lan" (2), bà ta muốn nói gì đây?】


(2) Hoa Mộc Lan (Mulan): là bài quân ca nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nội dung bài thơ đơn giản, không có những chi tiết ly kỳ, không có những éo le làm xao xuyến lòng người. Bài thơ kể về câu chuyện một người thiếu nữ thay cha tòng quân. Nhà không có con trai lớn để nhập ngũ, cha già thì đã cao tuổi, người thiếu nữ ấy liền ăn mặc giả nam nhi để tòng quân thay cha. Nàng ở trong quân ngũ mười hai năm, lập được nhiều chiến công. Khi trở về triều đình, nhà vua muốn ban thưởng chức tước, nàng đều không nhận, chỉ xin ngựa tốt để trở về quê nhà. Về đến nhà, nàng lại mặc trang phục nữ nhi, trang điểm soi gương, trở lại với cuộc sống bình thường như trước khi nhập ngũ.

【Lâm Quy Cảnh: Ngoài đốt tiền giấy ra bà ta có làm gì nữa không? Bà ta có đi vào phòng cậu không? @Đường Ninh】

"Tùng! Tùng!" Tiếng trống nặng nề vang lên trong đêm tối yên lặng như đánh mạnh vào trái tim Đường Ninh, đó là tiếng trống phúng viếng trước linh đường.

【Lâm Uẩn: Bà ta vào được!】

Chỉ một câu nói đơn giản cũng khiến cả người Đường Ninh căng cứng, qua bốn chữ này, Đường Ninh cũng có thể cảm nhận được tình huống căng thẳng đến hít thở không thông bên kia. Cậu nhanh chóng gõ vào điện thoại.

【Đường Ninh: Bà ta gọi ta một tiếng "bé con Ninh" ngoài cửa sổ, rồi bắt đầu hát tuồng, sau đó mới đi mất. Mọi người bên đó sao rồi? Bà ta đang làm gì?】

【Lâm Uẩn: Trên chân bà ta có buộc một sợi dây thừng!"

Chân bị buộc dây thừng?!

Da đầu Đường Ninh tê dại, làm gì có người sống buộc dây thừng ở chân đâu?!

【Đường Ninh: Sau đó thì sao?】

Không ai trả lời cậu nữa.

Đường Ninh nhìn chằm chằm điện thoại, cậu biết chắc chắn bọn Lâm Uẩn đang bị ma quỷ tấn công, nên không ai trả lời cậu.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!

Con quỷ kia không đi vào gian phòng này là vì sợ Kỷ Liên Uẩn trong quan tài sao? Hay vì nguyên nhân gì khác? Bây giờ cậu chạy đến linh đường có giúp gì được cho đồng đội không?

Đầu óc Đường Ninh rối loạn, đúng lúc này, có người trả lời cậu!

【Lâm Uẩn: Dây thừng...】

Đường Ninh vội vàng trả lời.

【Đường Ninh: Dây thừng làm sao thế!】.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||

【Lâm Uẩn: Cho cậu.】

【Lâm Uẩn: Bé con Ninh.】

【Lâm Uẩn: Cậu nhớ đốt tiền giấy cho tôi nhé.】