Edit: Meii.
"Dư Niên à!!!" Vương thúc lao đến bên cạnh thi thể kia, cả người Vương thúc ôm lấy thi thể như muốn hạ thi thể xuống. Thế nhưng dây thừng buộc khá chặt, chặt đến mức như được găm sâu vào da thịt Hàn Dư Niên. Vương thúc loay hoay nửa ngày cũng không hạ được thi thể, ông ta ôm lấy thi thể xanh trắng của Hàn Dư Niên, hô lớn với những người chơi xung quanh: "Mấy người các ngươi đứng đó làm gì? Mau tới đỡ thi thể hắn xuống!!"
Giọng nói của ông ta kích động vô cùng, khiến thi thể ông ta đang túm cũng lay động theo giọng nói.
Dường như cổ của Hàn Dư Niên đã bị gãy hẳn ra, xương cốt bên trong đã đứt gãy hoàn toàn, chỉ còn tầng da bên ngoài giữ cổ hắn lại nên đầu hắn mới gục hẳn được như vậy.
Dưới sự rung lắc của Vương thúc, đầu của Hàn Dư Niên hơi lay động, con ngươi đầy tơ máu lồi ra ngoài vẫn mang theo tia sợ hãi chậm rãi đảo qua từng người chơi bên dưới.
Những người chơi đều trầm mặc đứng ở linh đường, yên tĩnh giống như đang đối mặt với một hình ảnh vô cùng quen thuộc, dường như ngay cả câu nói cũng giống, thứ duy nhất thay đổi chính là cái tên được gọi lên.
Riêng Kỷ Kha, Lâm Uẩn và Đường Ninh, ba người đã từng gặp bộ mặt khác của Vương thúc đều cảm nhận được sự sợ hãi và khó hiểu càng mạnh hơn.
Đường Ninh nhìn chằm chằm đoạn dây thừng trên mắt cá chân Vương thúc, rõ ràng lúc trước cậu đã buộc lại rồi cơ mà, là do cậu buộc lỏng quá nên sợi dây đó bị tuột ra sao?
"Các ngươi bị làm sao thế hả? Dù sao thì Dư Niên cũng là huynh đệ của các ngươi! Các ngươi lại thấy chết không giúp, các ngươi còn là con người không!!" Vương thúc vừa đau lòng vừa khiển trách: "Còn trẻ tuổi như vậy, tại sao lại nghĩ không thông như Đường lão gia tử chứ, đang yên đang lành lại chọn cái chết?"
Dưới tiếng gào thét của Vương thúc, một đám thôn dân vọt vào trong, bọn họ như những người hàng xóm thích hóng chuyện ở nông thôn, bắt đầu xoi mói cái chết của Hàn Dư Niên, có người nói: "Còn trẻ quá, thật đáng tiếc mà." Lại có người nói "Cũng không biết là có chuyện gì nữa, hay là chịu đả kích từ cái chết của ông hắn rồi".... Đủ loại âm thanh to nhỏ bàn tán ầm ầm vang lên trong linh đường, như những con ruồi nhặng thấy miếng thịt hỏng liền vo ve xung quanh.
Đường Ninh nghe mà có chút choáng váng, cậu hoảng loạn lùi lại một bước nhỏ, cả người bỗng đâm vào một bờ ngực rắn rỏi.
"Khụ khụ." Tiếng ho khan đầy bệnh tật vang lên sau lưng Đường Ninh.
Những tiếng nghị luận nho nhỏ bỗng nhiên biến mất toàn bộ, sự yên lặng này đến quá bất ngờ như thể có một chiếc bình pha lê chụp lên đám ruồi nhặng đang vo ve vo ve.
Kỷ Liên Uẩn đứng phía sau Đường Ninh đi ra một bước, đứng cạnh cậu, y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái xác đang treo lủng lằng của Hàn Dư Niên, gương mặt tiều tụy lộ ra một vẻ thương tiếc, y nhẹ nhàng thở dài: "Người còn trẻ như vậy mà lại chết đi, thật đáng tiếc."
Lời nói thương xót, ngữ điệu nhẹ nhàng, kết hợp với vẻ mặt trầm lắng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc tạo lên một vẻ lương bạc kỳ lạ.
Vương thúc đang ôm cái xác gào khóc cũng im bặt, chỉ đứng bên ghế nhìn chằm chằm Kỷ Liên Uẩn.
"Các ngươi không đi giúp đỡ sao?" Kỷ Liên Uẩn nhìn về những người chơi khác.
Kỷ Kha và Lâm Uẩn bị ánh mắt y quét qua bỗng rùng mình, hai người lập tức tiến lên giúp đỡ Vương thúc đỡ xác của Hàn Dư Niên xuống.
Kỷ Liên Uẩn suy yếu đứng cạnh Đường Ninh, như những người ngoài cuộc đang hóng chuyện, dưới cái nhìn chăm chú của y, từ đầu đến cuối Vương thúc đều yên lặng không nói gì.
Những thôn dân còn lại cũng không nói thêm gì, tất cả đều yên lặng chuẩn bị rồi đặt xác Hàn Dư Niên lên giường gỗ bên cạnh. Dù sao thì Hàn Dư Niên cũng không tự chuẩn bị quan tài sẵn cho mình, bây giờ chỉ có thể đặt thi thể của hắn lên giường gỗ, sau đó dùng một tấm khăn trắng phủ lên.
Chỉ thấy bên cạnh chiếc quan tài đen có thêm một chiếc giường bằng ván gỗ nhỏ, bên trên là một cái xác phủ vải trắng đã cũng đờ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có hai người chết đi theo cùng một cách, lại nằm ở cạnh nhau, cảnh tượng hoang đường lại đáng sợ này khiến thôn dân có chút sợ hãi, làm việc cũng không phát ra tiếng động nào.
Tất cả thôn dân chỉ chuyên chú làm việc của mình sau đó đờ đẫn đứng sang bên cạnh.
Tất cả sự chuyển biến này đều là do vị thanh niên ốm yếu kia.
Y bình tĩnh đứng cạnh Đường Ninh, duỗi tay ôm lấy eo cậu, động tác thân mật vô cùng. Khi Kỷ Liên Uẩn liếc qua Lâm Quy Cảnh và Hàn An Khang đứng bên kia, còn phong độ gật đầu một cái như chào hỏi: "Xin chào, ta là phu quân của Đường Ninh, tên ta là Kỷ Liên Uẩn."
Y vừa dứt lời, bàn thờ bỗng truyền đến tiếng lạch cạch, chỉ thấy di ảnh được quấn vải đen của Đường lão gia tử bỗng đổ xuống, va vào ngọn nến trên quan tài, ngọn nến trắng tuột ra khỏi giá nến đã han rỉ, lăn trên mặt đất hai vòng rồi tắt ngúm.
Sau khi chết đi, người ta thường đặt một ngọn nến ở cạnh quan tài hoặc dưới chân, trước khi chôn đều không thể để nó tắt, ý là nếu nến còn sáng, người chết vẫn có thể luân hồi.
Lúc này, nến đã tắt, hiển nhiên không phải một dấu hiệu tốt đẹp gì.
"Ui cha, ngọn gió quái quỷ nào thế?" Có thôn dân nhỏ giọng lầm bầm, người đó nói rất khẽ như sợ ai đó nghe thấy được, nhưng xung quanh đang rất yên lặng, khiến giọng nói vẫn vang dội như sợ không ai nghe thấy, "Đúng là đen đủi."
Kỷ Liên Uẩn vẫn không có phản ứng gì, chỉ lặng yên đứng ở linh đường, vì thế, những giọng nói thì thầm kia dần như được đà, thậm chí còn có người quát lên: "Các ngươi mau châm lại nến đi chứ!"
"Ngây người ra đấy làm gì, nhanh lên là không sao cả!"
Lâm Quy Cảnh đứng gần bàn thờ nhất, được một thân dân tốt bụng đưa cho một bao diêm ý bảo mau đi thắp nến, hắn quay đầu nhìn xung quanh, thấy mặt trời bên ngoài vẫn sáng rực, các đồng đội khác đang đứng đây, ngay cả vị NPC có số mệnh đặc biệt kia cũng ở đây...
Nghĩ đến đây, Lâm Quy Cảnh khẽ nhìn về phía các đồng đội, thấy bọn họ khẽ gật đầu, mới có chút tự tin. Hắn hít sâu một hơi, dựng lại di ảnh và ngọn nến lên, sau đó cầm que diêm quẹt một nhát ra được một ngọn lửa mong manh.
Hắn ngừng thở, nhân lúc ngọn lửa trên que diêm chưa tắt mà nhanh chóng ấn đầu que diêm vào dây bấc của ngọn nến, lúc này, dây bấc bắt lửa sáng lên khiến Lâm Quy Cảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hơi thở thổi qua bấc nến, khiến ngọn lửa vừa được châm tắt đi một lần nữa.
"Ui cha, đứa nhỏ này thật không biết gì mà, tại sao dưới tình huống đó còn thở dài?"
"Xúi quẩy, quá là xúi quẩy!"
"Sao lại không xúi quẩy chứ? Một nhà lại có hai người một già một trẻ đều treo cổ! Ngươi nói xem chuyện đáng sợ gì đang xảy ra!"
"Chậc chậc chậc, ta là ta đoán Đường lão gia tử đang tức giận rồi, ngươi nói xem, thương tôn tử như vậy thì có ích gì? Lão vừa chết một ngày, tôn tử duy nhất đã không quỳ chịu tang thì thôi đi, lại còn chạy sang thôn khác kết hôn với người ta. Nếu ta mà là Đường lão gia tử, chắc chắn ta đây cũng tức đến mức bật quan tài sống lại quá!"
".... Thì có ai nói là không phải đâu! Đổi lại là ta, ta cũng đi thắt cổ lại một lần nữa!"
Những tiếng nói nhỏ từ bốn phía vang lên, tất cả đều nhằm vào Đường Ninh mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cho dù Kỷ Liên Uẩn đã quay đầu nhìn những người đó, những người đó vẫn coi như không mà lải nhải, chỉ trích.
Đường Ninh bị nói đến hoảng hốt, cậu nhìn về phía tấm di ảnh đen trắng trên bàn thờ, đôi mắt của Đường Hiền Hằng trũng xuống nhìn vô cùng âm u, bức ảnh vừa lúc đối diện Đường Ninh như thể lão đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Không biết có phải là do ảnh hưởng của những lời nói kia không, dường như Đường Ninh cũng cảm nhận được sự không vui từ ánh mắt đó.
Lâm Quy Cảnh cầm hộp diêm đến trước mặt Đường Ninh, thấp giọng nói: "Cậu thử xem."
Lúc trước, chỉ có Đường Ninh mới có thể khiến cho xác của Đường Hiền Hằng ngậm miệng, nhắm mắt lại, có lẽ lúc này, người duy nhất có thể thắp nến cũng chỉ có cậu.
Đường Ninh nhận hộp diêm, từng bước từng bước đi về phía bàn thờ, đôi mắt trong di ảnh của Đường Hiền Hằng càng lúc càng lớn, như thể đang "nhìn" Đường Ninh qua lớp kính.
Đường Ninh có chút hoảng sợ mà cúi đầu xuống, nỗ lực không nghĩ đến di ảnh trên bàn thờ, cậu cầm que diêm đầu tiên quẹt, thế nhưng có lẽ do lúc quá nhẹ nên que diêm không lên được chút lửa nào. Lần thứ hai, Đường Ninh nghiêng nghiêng quẹt một lần, "Xoẹt".
Ngọn lửa màu cam đỏ lập lòe, Đường Ninh nhanh chóng đưa que diêm đến gần ngọn lửa, không biết có phải do cậu đưa tay nhanh quá hay không mà đi được nửa đường, ngọn lửa kia lại tắt mất.
Đường Ninh cầm que diêm thứ ba lên, từ kinh nghiệm của những lần trước, lần này cậu quẹt diêm ở gần bấc nến hơn, nhưng ngay khi đầu diêm sắp chạm vào bấc nến, ngọn lửa mỏng manh kia bỗng nhiên lại dập tắt.
Trong phòng không có gió.
Có lẽ là do chất lượng của que diêm không tốt.
Khi Đường Ninh cầm lấy que diêm thứ tư chuẩn bị quẹt, bỗng cậu cảm thấy sau lưng có chút lạnh, da gà nổi lên đến tân cổ cậu, cậu chậm rãi ngẩng đầu, liền phát hiện những người ở xung quanh đều đang nhìn cậu với vẻ mặt hoảng sợ, nói đúng hơn là đang nhìn sau lưng cậu.
Đường Ninh đứng đối diện quan tài của Đường Hiền Hằng khẽ ngây người, cậu nhớ là phía sau lưng cậu không có cái gì mà, không đúng.....
Mới có một thứ mới vừa được đặt vào.
Bàn tay cầm que diêm khẽ run lên, da đầu Đường Ninh tê dại, khẽ xoay người lại, hóa ra trên chiếc giường gỗ phía sau lưng cậu, không biết từ khi nào mà tấm vải trắng phủ lên mặt Hàn Dư Niên đã bị rơi xuống.
Có lẽ là do xương cổ không ổn định khiến cái đầu mềm như bông của hắn nghiêng sang phía Hàn An Khang, miệng hắn cũng mở lớn giống như miệng của Đường Hiền Hằng lúc mới chết, nếu thật sự có gió, vậy thì chỉ có thể là từ miệng của hắn mà thôi.
Đường Ninh suýt nữa đã làm rơi que diêm trong tay, cậu lùi về phía sau một bước, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Ai, ai mau đến khép miệng hắn lại đi!"
"Các ngươi đều họ Hàn, hẳn là hắn thân thiết với ngươi hơn đấy nhỉ?" Có thôn dân thì thầm với Hàn An Khang, "Mau đến nói chuyện với huynh đệ ngươi, làm hắn ngậm miệng lại đi."
Lúc này, Hàn An Khang rơi vào tình cảnh giống hệt với Đường Ninh lúc trước, không ai có thể thay thế hắn được, tuy rằng sắc mặt hắn có chút khó coi nhưng hắn vẫn không chối từ nhiệm vụ. Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, hắn chậm rãi đi đến trước thi thể của Hàn Dư Niên, duỗi tay giúp người đồng đội này khép miệng lại.
Có Hàn An Khang đứng giữa Đường Ninh và Hàn Dư Niên, cảm giác tê dại phía sau lưng cậu cũng giảm đi một chút, cậu lại cầm que diêm lên quẹt, nhưng lần này, dù cậu có quẹt như thế nào cũng không ra lửa.
Nếu như gặp tình huống này ngoài đời, Đường Ninh chỉ nghĩ là mình mua phải một hộp diêm rởm mà thôi, thế nhưng lúc này, cậu lại đang trong một phó bản thần quái.
Di ảnh trắng đen cao mười bốn tấc ngay trước mắt cậu, đôi mắt âm trầm kia nhìn thẳng vào cậu, xung quanh như vang lên tiếng ong ong, cái gì mà "Đồ tôn tử bất hiếu", cái gì mà "Không được kết hôn"...
Đường Ninh cứng đờ nắm lấy que diêm, cơ bắp toàn thân không tự chủ được mà căng chặt, ngay khi cậu gian nan định lấy ra que diêm tiếp theo, bỗng một cái tay đã lấy đi que diêm và hộp diêm trong tay cậu.
Kỷ Liên Uẩn đứng trước mặt Đường Ninh, hắn rũ mắt cầm que diêm quẹt nhẹ một cái, một ngọn lửa lớn bùng lên ngay tức thì.
Hắn châm đầu diêm lên bấc nến, ngọn lửa kia nháy mắt liền to hơn, ánh lửa vặn vẹo trong không trung, khẽ chạm vào miếng vải đen trên di ảnh, tí tách tí tách như muốn đốt cháy tất cả.
Đến khi ngọn lửa sắp cháy vào di ảnh, mọi người xung quanh mới hoảng hốt hô lên.
"Ngươi làm cái gì thế?!"
"Làm bừa đó!
____
Đôi lời của editor: Mắng vợ anh, không cho vợ lấy anh à, anh đốt hết bây giờ =)))))