Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 59




Edit: Meii.

"A a a a ------!!!" Một tiếng hét thê lương vang lên bên ngoài cửa.

Đường Ninh mơ hồ cảm thấy giọng nói kia rất quen tai, nhưng lúc này cậu không còn hơi sức nào để nghĩ xem đó là tiếng của ai, mọi sự chú ý của cậu đều đang đặt hết lên người Kỷ Liên Uẩn.

Dưới ánh sáng tối tăm, cậu vẫn chưa nhận ra Kỷ Liên Uẩn đang trào thứ gì đó ra khỏi miệng.

Trong đầu cậu chỉ còn hình ảnh vừa nãy người này vùi cả khuôn mặt vào....

Nghĩ đến đây, cả người Đường Ninh run lên, nơi đó rất yếu ớt, cho dù y có nhẹ nhàng, dịu dàng đến thế nào thì cảm giác bị cắn nuốt vẫn được phóng đại vô số lần.

Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng so với sức lực của người này, sự phản kháng của cậu lại vô cùng bé nhỏ, cho dù cậu có dùng chân đạp vào người y, y vẫn tiếp tục sấn tới như không có chuyện gì xảy ra,

Tách tách.

Những giọt máu tưới bắn tung tóe lên người Đường Ninh, mùi máu lan tỏa khắp không khí khí Đường Ninh đang chìm trong sự sợ hãi cũng giật mình, cậu ngơ ngác duỗi tay sờ vào vết máu dính nhớp trên người mình.

.... Chuyện gì xảy ra vậy?

Đường Ninh bỗng nhiên mở to mắt, dưới ánh nến lập lòe, cậu nhìn thấy Kỷ Liên Uẩn đang quay đầu nhìn về phía cửa, khóe môi y đầy màu tươi.

Không biết có phải cậu đang gặp ảo giác không, nhưng cậu thấy mắt Kỷ Liên Uẩn ánh lên một sắc đỏ kì lạ.

Giống như biển khổ vô tận chứa đầy oan nghiệt oán hận của nhân gian.

Ngay lúc Đường Ninh đang ngây người nhìn, Kỷ Liên Uẩn bỗng nhiên nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch mà ngã xuống như một người bệnh lâu năm.

Đường Ninh sợ đến phát khóc.

Ngay khoảnh khắc Kỷ Liên Uẩn ngã xuống, cậu cảm giác như bầu trời cũng sụp xuống.

Cho dù cậu sợ hãi Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh giãy giụa đến thế nhưng lúc này cậu không còn chút sức lực nào, giống như cậu đang bị bệnh nặng, chỉ cần cử động một chút cũng khiến trước mắt cậu sầm lại thành màu đen.

Ngón tay cậu thử đặt lên mũi Kỷ Liên Uẩn, cảm nhận được hơi thở mong manh của y mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Cậu ôm lấy Kỷ Liên Uẩn rồi nhìn xung quanh, bỗng nhận ra ở đây không thích hợp. Sau đó, Đường Ninh bỗng ý thức được cảnh vật ở đây không giống với lúc trước! Căn phòng được trang trí thành phòng tân hôn đã thay đổi....


Thảm đỏ, chăn đệm đỏ, nến đỏ,... tất cả những thứ này vẫn còn ở đó, thứ duy nhất khiến cả người Đường Ninh phát lạnh là....

Nơi cậu đang nằm không phải là giường cưới mà là một chiếc quan tài màu đỏ!

Đường Ninh sợ đến mức ôm chặt Kỷ Liên Uẩn.

Cậu thà đối mặt với Kỷ Liên Uẩn luôn giữ chặt cậu trên giường còn hơn là đối mặt với chuyện kỳ lạ này.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao bỗng nhiên Kỷ Liên Uẩn lại hộc máu rồi hôn mê? Là do cậu vừa đạp hắn một cái sao?

Đường Ninh hoảng loạn mà nâng mặt Kỷ Liên Uẩn lên, đầu ngón tay dính đầy máu quệt lên gương mặt trắng bệch của y, đôi môi Kỷ Liên Uẩn trắng xanh, gương mặt không một chút máu, nhìn còn tệ hơn cả lúc cậu mới gặp y lần đầu. Sự đối lập này như thể vừa nãy Kỷ Liên Uẩn hồi quang phản chiếu vậy.

Làm sao bây giờ? Làm sao đây?

Đường Ninh hoảng hốt cực độ.

Đúng rồi, cậu có thẻ bài "Hút Hút" mà!

Vốn Đường Ninh còn định tiết kiệm lần trị liệu hàng ngày này, nhưng bây giờ Kỷ Liên Uẩn thật sự cần được trị liệu. Đường Ninh nhanh chóng đưa ngón tay mình vào miệng Kỷ Liên Uẩn, ngay khi thẻ bài "Hút Hút" có hiệu lực, Đường Ninh cảm thấy mọi sức lực còn sót lại trong cơ thể mình theo đầu ngón tay mà trôi đi mất, nhiệt độ cơ thể cũng xuống dần, lạnh đến mức đầu ngón tay của Đường Ninh cũng run lên.

Lạnh quá.

Cậu ôm lấy Kỷ Liên Uẩn, muốn hấp thụ một chút hơi ấm của y, nhưng Kỷ Liên Uẩn còn lạnh hơn cậu, y lạnh như một khối băng cứng, Đường Ninh run run rẩy rẩy ôm lấy y, dùng thân nhiệt còn sót lại của mình ủ ấm đối phương.

Ánh nến vàng nhạt chiếu lên mặt Kỷ Liên Uẩn, gương mặt y không hề có chút sinh khí nào, đôi môi càng ngày càng nhạt màu.

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng vang như có thứ gì đó đang bò trên đất.

Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy có một vật dạng sợi màu đen đang chui qua từ lỗ thủng trên cửa, nhìn nó giống như tóc!

Trong đầu cậu liền hiện lên hình ảnh tóc đen trong nước giếng, Đường Ninh ôm chặt Kỷ Liên Uẩn, cẩn thận đớ Kỷ Liên Uẩn nằm xuống quan tài, sau đó đem khuôn mặt kia ấn vào hõm cổ mình.

Mau tỉnh lại đi.


Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên vô cùng rõ ràng, cả người Đường Ninh run lên, dường như Kỷ Liên Uẩn ở trạng thái hôn mê đã không có uy hiếp gì với những thứ ma quỷ kia nữa. Cơ thể y lạnh như một khối thi thể, Đường Ninh cũng lạnh đến cứng người, tê mỏi cảm nhận sự lạnh buốt len lỏi qua da thịt mình.

Da thịt cậu mềm mại như vậy, chỉ cần hơi lạnh một chút đã đỏ lên.

Nhưng cậu vẫn dùng sức ôm chặt Kỷ Liên Uẩn.

Thậm chí, Đường Ninh còn cởi áo cưới ra, buông tà áo cuối cùng che đậy trên thân trên của mình ra, rồi đặt thân thể lạnh như băng của Kỷ Liên Uẩn chạm vào lồng ngực phập phồng của mình.

Mau tỉnh lại đi.

Ta rất sợ hãi.

Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ đuôi mắt cậu rồi bị giữ lại trên hàng mi dài của Kỷ Liên Uẩn, đôi môi Đường Ninh vì sợ hãi không kiềm chế được mà khẽ run lên, cậu nghe thấy tiếng tóc bò trên mặt đất càng lúc càng gần, giống như một cái đầu đầy tóc đen đang từ từ tiến về đây.

Đôi môi mềm mại của Đường Ninh đặt lên tai Kỷ Liên Uẩn, cậu yếu ớt kêu lên: "Kỷ Liên Uẩn..."

Âm thanh sột soạt kia càng đi nhanh hơn, nước mắt Đường Ninh cũng rơi xuống nhiều hơn như đang đổ mưa ngay bên tai Kỷ Liên Uẩn.

"Kỷ Liên Uẩn à...."

Một sợi tóc đen lặng lẽ không một tiếng động mà trèo lên quan tài, Đường Ninh run rẩy thổ lộ bên cạnh tai Kỷ Liên Uẩn, khóc lóc nói; "Phu quân à...."

Hàng mi dài kia khẽ rung động.

Sợi tóc đen dài kia bỗng dừng lại giữa không trung.

Đường Ninh vừa sợ vừa mừng mà ôm lấy Kỷ Liên Uẩn, cậu sợ động tĩnh mỏng manh kia là cậu tự tưởng tượng ra, cậu nhẹ tay như đang ôm một giấc mộng dễ vỡ.

Đôi môi mềm mại dán đến gần tai y hơn, mỗi một câu Đường Ninh nói đều như đang tự móc trái tim mình ra cho y nghe, cậu run rẩy nói từng câu từng chữ: "Phu quân à, chỉ cầm ngươi có thể tỉnh lại...."

Hàng mi kia lại run lên. truyện kiếm hiệp hay

"Thì muốn làm gì.... Với ta cũng được."

Kỷ Liên Uẩn chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt tán loạn như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, đôi mắt đen chưa tỉnh táo nhìn người đang khóc như mưa trong lòng mình. Tuy Kỷ Liên Uẩn vẫn đang rất suy yếu như sắp tắt thở đến nơi, nhưng y vẫn cố sức mở mắt ra, đám tóc đen cạnh quan tài ngay lập tức chạy đi như đang sợ hãi.


Đường Ninh thấy nguy hiểm đã biến mất, thân thể lập tức mệt đến mức ngã vào quan tài, những mảng da đỏ lên vì lạnh nổi bật trên làn da trắng tuyết, như một khối ngọc mỡ dê bị người ta mân mê.

Có cậu ở đây, cỗ quan tài này như biến thành một rương bảo vật mà người người thèm nhỏ dãi.

Kỷ Liên Uẩn thất thần một lúc, hơi thở như ngừng lại nhìn những vệt hồng trên người Đường Ninh.

Vệt đỏ chạy dài từ cổ xuống rồi hòa cùng máu đỏ của áo cưới, còn cả chiếc đai lưng đỏ rực đang buộc chặt ở eo.

Dường như đây là lần đầu tiên y nhìn thấy, y ngạc nhiên đến mức đồng tử khẽ run rẩy.

Như thể những dấu vết này đều không phải do y để lại.

Dưới ánh nến lay động, ánh sáng và bóng tối phủ lên gương mặt y, một nửa gương mặt của y chìm trong bóng tối, một nửa được chiếu trong ánh sáng.

Gương mặt đẹp trai kia hiện ra vẻ mộng mị hoảng hốt, đầu ngón tay y nhẹ nhàng chạm lên nước mắt của Đường Ninh, nước mắt trong suốt rơi trên lòng bàn tay y, Kỷ Liên Uẩn hoảng loạn rụt tay lại như người thường gặp phải dã thú, y quay đầu đi không dám nhìn Đường Ninh nữa.

Nhìn vẻ chính nhân quân tử giả dối này của Kỷ Liên Uẩn, Đường Ninh không còn sức lực mà tức giận nữa, cậu yếu ớt nằm ở quan tài, mệt đến mức không muốn phản kháng mà để mặc cho số phận muốn ra sao cũng được.

Thế nhưng lần này Kỷ Liên Uẩn lại không giống lúc trước.

Kỷ Liên Uẩn không hề chạm vào Đường Ninh, ngược lại còn vươn tay xoa xoa thái dương mình một lúc lâu, y lẩm bẩm: "Tại sao ta lại ở đây?"

Đường Ninh: "?"

".... Sao em lại ăn mặc như vậy?" Y nhíu mày nói.

Đường Ninh: "???"

Đường Ninh khiếp sợ như đang nhìn thấy một tên tra nam ăn sạch người ta xong lại giả vờ như không biết.

Kỷ Liên Uẩn đối diện với Đường Ninh một lúc, bỗng nhiên y thống khổ mà ôm chặt đầu. Không biết tại sao, y bỗng ho khan kịch liệt, trong miệng còn tràn ra máu tươi.

【Đường Ninh: Hệ Thống à, đây là mất trí nhớ tạm thời sao?】

Đường Ninh giật mình nói.

【Có lẽ là NTR.】

Hệ Thống bình tĩnh nói.

【NTR là gì?】 Mặc dù cũng thường xuyên lướt mạng nhưng Đường Ninh vẫn không rõ đây là gì.


Thế nhưng Hệ Thống không có ý định giải thích cho cậu, Đường Ninh chỉ có thể tiếp tục sợ hãi nhìn Kỷ Liên Uẩn ho khan, chỉ sợ Kỷ Liên Uẩn sẽ lại ngất xỉu.

May là cuối cùng Kỷ Liên Uẩn cũng dừng lại, y nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình, lại nhìn đồ cưới đỏ tươi mà trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói với Đường Ninh: "Xin lỗi, có lẽ là ta lại phát bệnh."

"Ta thường sẽ bỗng dưng mất đi ý thức, sau đó lúc tỉnh lại cũng không nhớ lúc trước xảy ra chuyện gì."

Kỷ Liên Uẩn tỏ vẻ có lỗi vô cùng nhìn Đường Ninh, nhẹ giọng nói: "Ta.... ta có làm gì quá mức với em không?"

Bỗng nhiên, Đường Ninh cam thấy người đang xin lỗi mình này mới là Kỷ Liên Uẩn mà cậu cậu gặp lúc đầu.

Nhìn người này xin lỗi rất thành tâm, vẻ mặt vô cùng thống khổ và áy náy, làm Đường Ninh sợ y sẽ không chịu được mà ngất đi một lần nữa.

"Thật ra cũng không sao." Đường Ninh nuốt lại những lời trước đó định nói, rõ ràng cậu là người bị y sàm sỡ, bây giờ lại phải kiên cường để an ủi Kỷ Liên Uẩn yếu ớt hơn nữa.

Cũng không biết có phải Kỷ Liên Uẩn được Đường Ninh trấn an không, nhưng y vẫn dùng tay đỡ trán, nhíu mày trông rất thống khổ.

【Đường Ninh: Hệ Thống ơi, tôi phát hiện ra.】 Đường Ninh trịnh trọng nói.

【Cậu phát hiện gì?】

【Đường Ninh: Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân thật sự rất quan trọng nha, nếu sau khi kết hôn rồi mới phát hiện đối phương có tiền sử bệnh thần kinh, thì kết cục sẽ như tôi lúc này.】

【....】

"Thân thể ngươi sao rồi? Có ổn không?" Đường Ninh quan tâm hỏi.

Kỷ Liên Uẩn nhìn về phía Đường Ninh, sau đó mặt y đỏ bừng lên, y duỗi tay kéo áo cưới của Đường Ninh khoác lên người cậu.

"A." Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Ngươi giúp ta cởi chiếc đai lưng này trước đã."

Chiếc đai lưng này là do "Kỷ Liên Uẩn" lại buộc lên eo cậu một lần nữa, bởi vì "y" nói nương tử rất hợp với màu đỏ, sau đó kẻ đáng ghét đó còn kéo kéo đai lưng một chút, rồi ngắm nghía dáng vẻ đau đến phát khóc của Đường Ninh.

Vô cùng đáng ghét.

Kỷ Liên Uẩn nghe thấy yêu cầu của Đường Ninh, lập tức giúp cậu cởi bỏ đai lưng, nhưng sức lực của y cũng chẳng có bao nhiêu, loay hoay cả ngày cũng không cởi được.

Đường Ninh đau đến mức mũi cũng đổ mồ hôi, thậm chí cậu còn hoài nghi người trước mặt có phải là nhân cách vô cùng đáng ghét kia không.

Đai lưng đỏ chậm rãi trượt xuống khỏi làn da nõn nà.

Tầm mắt của Kỷ Liên Uẩn cũng nóng lên một chút.