Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 51




Edit: Meii

Kỷ Kha nhận ra Đường Ninh đang có những biểu hiện khác thường, đặc biệt là vành tai cậu đã đỏ như nhỏ máu, hai mắt rung rung như bị bắt nạt.

"Làm sao thế?"

Kỷ Kha vừa định tiến đến gần thì cửa phòng đang đóng chặt bỗng mở ra.

Một thanh niên xanh xao đầy vẻ bệnh tật đứng trước cửa, y có gương mặt anh tuấn, cho dù vành mắt xanh đen cùng đôi môi thâm lại cũng không làm ảnh hưởng đến dung mạo của y, ngược lại càng khiến y nhìn thêm phần khí chất.

Thanh niên xa lạ đặt tay lên môi khẽ ho khan một chút, nhưng dù vậy, ánh mắt y vẫn quan tâm nhìn Đường Ninh, khàn khàn giọng dò hỏi: "Em không sao chứ?"

Đường Ninh hoảng loạn sờ lên mắt phải của mình, cảm giác vị liếm vẫn còn rất rõ, chỉ là nhìn người trước mắt dịu dàng như vậy, không có chút lệ khí nào, khiến cậu cảm thấy người này sẽ không làm chuyện đó với mình.

Là.... Là do trong phòng có quỷ sao?

"Ta không sao." Đường Ninh dùng tay xoa mắt một chút, ánh mắt cậu vô thức đối diện với ánh mắt Kỷ Liên Uẩn, ánh đèn lồng đỏ hắt lên mắt y khiến y trông rất yêu dị.

"Liên Uẩn à, ngươi đừng chỉ quan tâm đến người khác, cơ thể ngươi cũng quan trọng đó? Cả ngày nay ngươi đã không ra ngoài rồi." Người đàn ông lo lắng nói.

"Ta không sao đâu, chỉ là hôm nay hơi mệt nên ngủ nhiều một chút, cảm ơn Kỷ thúc đã quan tâm." Kỷ Liên Uẩn cười nhẹ, sau đó hắn nhìn về phía Kỷ Kha, ôn hòa nói: "Lần này phiền đệ đi đón người giúp ta rồi."

Kỷ Kha quan sát Kỷ Liên Uẩn trước mặt, một bên lễ phép nói: "Không phiền."

Kỷ Liên Uẩn hơi rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại ở người Lâm Uẩn, "Xin hỏi ngươi là?"

"Ta là Lâm Uẩn, là biểu ca xa của Đường Ninh." Lâm Uẩn trả lời.

"Biểu ca hảo." Kỷ Liên Uẩn gật đầu với Lâm Uẩn, "Hiện tại đã khuya rồi, đêm nay biểu ca nghỉ lại đây đi."


Lâm Uẩn nhìn quanh bốn phía, lại nhìn điện thoại không có tín hiệu di động, vốn hắn định trước khi trời tối sẽ đưa Kỷ Liên Uẩn về thôn Đường Gia, nhưng trên đường họ lại gặp đủ loại quỷ quái, đến đêm mới đến thôn Kỷ Gia.

Linh đường bên kia chỉ có ba người chơi đang canh gác, túc trực bên linh cữu mà thôi, không biết bọn họ có thể chống cự qua đêm nay không.

Nếu đêm nay bọn họ ở lại đây, nhanh nhất trưa mai mới về đến bên thôn Đường Gia, thêm nửa ngày nữa cũng đủ khiến hai người chết rồi.

Thời gian không còn nhiều khiến Lâm Uẩn cảm thấy rất áp lực, hắn suy tư một lúc mới nói: "Là thế này, hôm nay thúc thúc ta qua đời nên Đường Ninh cần về sớm để túc trực bên linh cữu, nên các thủ tục hôn lễ thì cố giản lược được bao nhiêu thì giản, cũng tổ chức hôn lễ sớm một chút để chúng ta có thể trở về chịu tang thúc thúc."

"Ai nha, Đường lão gia tử đã đi rồi sao?" Kỷ thúc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chạy đến ngăn cản. "Đường Ninh không thể kết hôn với Liên Uẩn bây giờ được, chưa mãn hạn hiếu kỳ ba năm mà kết hôn sẽ gặp báo ứng!!"

Nhưng chuyện Đường Ninh và Kỷ Liên Uẩn kết hôn là di nguyện của Đường Hiền Hằng, Lâm Uẩn vẫn nhớ ban đầu Đường Hiền Hằng không thể nhắm mắt lại, thẳng đến khi Đường Ninh nói sẽ giúp lão hoàn thành di nguyện, Đường Hiền Hằng mới bằng lòng nhắm mắt lại.

Thêm nữa, Kỷ Kha có bản đồ đến thôn Kỷ Gia, còn nói cho tất cả người chơi biết Kỷ Liên Uẩn có số mệnh Khôi Cương quý nhân, điều này có nghĩa rằng chắc chắn hai người phải kết hôn, cho dù ở thế giới này, kết hôn trong ba năm hiếu kỳ sẽ gặp báo ứng cũng phải kết hôn!

Lâm Uẩn bình tĩnh, quả quyết nói: "Đó toàn là mê tín từ thời phong kiến rồi, bây giờ chúng ta phải tin vào khoa học."

Kỷ thúc cao giọng: "Các ngươi còn trẻ có thể không tin, nhưng hãy nghe lời ông già này đi."

Một trận ho khan cắt ngang lời của Kỷ thúc, Kỷ Liên Uẩn che miệng lại ho khù khụ, y nhăn mi lại nhìn qua rất khổ sở. Một lát sau, hàng mi dài mới nhấc lên, hai tròng mắt ôn nhu nhìn về phía Đường Ninh, y nhẹ giọng: "Bây giờ em muốn kết hôn cùng ta sao?"

Y trao quyền quyết định vào tay Đường Ninh.

Đường Ninh nhìn về phía lâ và Kỷ Kha, hai người chơi đều gật đầu với cậu, vì thế, Đường Ninh mới nhìn thẳng vào mắt Kỷ Liên Uẩn, nói nhỏ: "Muốn."

Ánh mắt của cậu nhìn rất đỗi dịu dàng, Kỷ Liên Uẩn cong cong mặt mày: "Vậy đêm nay chúng ta kết hôn luôn, được chứ?"

Đường Ninh lại trộm liếc nhìn Lâm Uẩn và Kỷ Kha, thấy bọn họ ra hiệu đồng ý, cậu mới ngoan ngoãn gật đầu một cái.

"Liên Uẩn ơi là Liên Uẩn, sao ngươi lại làm thế chứ? Thân thể ngươi đã như vậy rồi, không biết có thể chống đỡ...." Kỷ thúc nôn nóng càu nhàu với Kỷ Liên Uẩn, thanh niên ốm yếu khẽ nâng mắt lên, khi đôi mắt đó mở ra hoàn toàn mới thấy con ngươi sáng ngời bên trong: "Bây giờ thúc mau giúp ta chuẩn bị hôn lễ đi."


Chỉ một câu nói đã làm Kỷ thúc yên tĩnh lại.

"Haizz, ta khuyên không nổi ngươi." Kỷ thúc vẫy tay với Kỷ Kha, "Nhị Cẩu Tử, mau đến giúp ca ngươi chuẩn bị hôn lễ nào, còn vị này là biểu ca của Đường Ninh nhỉ? Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem chỗ ở đêm nay."

Hai người chơi đồng thời rời khỏi Đường Ninh, chỉ còn lại cậu và Kỷ Liên Uẩn đứng ở chỗ này.

"Em muốn vào phòng ngồi một chút không?" Kỷ Liên Uẩn mời Đường Ninh.

Cửa được mở rộng ra, lúc này Đường Ninh mới nhìn rõ cảnh vật bên trong, có một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ, một cái tủ quần áo, còn có một giá nến cùng một nửa cây nến.

Đường Ninh nhìn căn phòng này lại nhớ đến cảm giác có một thứ gì đó vừa liếm mắt cậu, nhưng số mệnh của Kỷ Liên Uẩn khiến quỷ sợ, cậu ngồi cạnh y hẳn là không có vấn đề gì đâu... nhỉ?

Mọi sự chần chừ của Đường Ninh đều hiện rõ lên mặt, Kỷ Liên Uẩn xin lỗi nói: "Ta đường đột rồi, nơi này đâu thích hợp để tiếp khách."

"." Đường Ninh nhìn bùa hộ mệnh trong phó bản này của mình, sợ y cảm thấy cậu ghét bỏ điều kiện ở đây liền nói, "Ta chỉ đang suy nghĩ xem nên ngồi ở đâu thôi."

Kỷ Liên Uẩn bước vào phòng, mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ mới, y trải bổ đồ lên giường, "Trước tiên, em cứ ngồi tạm ở đây đi, để ta lấy một chậu nước ấm cho em ngâm chân."

Ngâm chân?

Đường Ninh đang nhìn quanh phòng khẽ chớp mắt.

"Ta thấy em có vẻ rất mệt mỏi." Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng nói: "Ta có một ít thảo dược, ngâm một lúc sẽ thoải mái hơn nhiều."

Đường Ninh nhanh chóng nói: "Không cần đâu, ta không sao hết."

Nhìn thân thể Kỷ Liên Uẩn còn kém hơn cậu nhiều, Đường Ninh không muốn đối phương thêm việc.


"Em cứ ngồi đây một lúc đi, ta đi múc nước." Kỷ Liên Uẩn vẫn dịu dàng, nhưng lại phản bác lời cậu nói.

Làm sao Đường Ninh dám ở lại phó bản cấp B này một mình chứ, cậu vội vàng đi theo Kỷ Liên Uẩn: "Ta đi cùng ngươi."

"Chỉ cần một người là múc được rồi." Kỷ Liên Uẩn nhẹ giọng.

Mắt thấy Kỷ Liên Uẩn xoay người chuẩn bị đi, Đường Ninh mới vội vàng nói: "Nhưng ta muốn đi theo ngươi."

Kỷ Liên Uẩn quay đầu nhìn thê tử còn chưa cưới về của mình, trên gương mặt xinh đẹp ngập tràn vẻ sợ bị bỏ rơi. Kỷ Liên Uẩn rũ mắt nhìn ngón tay của Đường Ninh, ngón tay thon dài đang túm chặt lấy góc áo y, dưới ánh nhìn chăm chú của y mà sợ hãi rụt tay lại, nhút nhát nói: "... Không được sao?"

Đáy mắt Kỷ Liên Uẩn có ý cười nhưng y cố giấu đi, "Đi thôi."

Tiểu thê tử của y lập tức đứng cạnh y, vừa không dám đứng gần quá, lại vừa không muốn cách y quá xa, đôi mắt trong sáng vụng về cân nhắc khoảng cách giữa hai người, rồi lại cẩn thận tự mình điều chỉnh khoảng cách sao cho phù hợp. (Meii: Tự dưng thấy em Ninh đáng iu zợ:>)

Trên người cậu có một mùi hương rất đặc biệt, có một chút ngọt ngào, như muốn xua tan hơi thở cũ kĩ hủ bại ở nơi này.

Rất thơm.

"Chúng ta múc nước ở đâu?" Đường Ninh ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Kỷ Liên Uẩn, hốc mắt của Kỷ Liên Uẩn rất sâu, cảm giác như người đã từng trải qua nhiều chuyện.

"Trong thôn có một cái giếng." Kỷ Liên Uẩn đi ra khỏi căn phòng cũ đến một gian phòng khác, bên trong toàn là những thứ linh tinh, y lấy ra một cái đòn gánh và hai thùng nước, thuần thục khiêng lên vai.

Hai cái thùng không lắc qua lắc lại trên đòn gánh, Kỷ Liên Uẩn đi ở phía trước, còn Đường Ninh bật đèn pin chiếu sáng cho Kỷ Liên Uẩn.

Giếng nước ở gần đồng ruộng, khi ánh đèn pin chiếu sáng cánh đồng phía trước, Đường Ninh thấy một dụng cụ làm nông mà ai đó đánh rơi, đó là một cái xẻng hình móng ngựa, mặt trên dính đầy bùn đất, không biết có phải do ánh sáng đỏ từ những đèn lồng trong thôn phản chiếu không mà Đường Ninh cứ có cảm giác bùn đất dính trên đó cũng có màu đỏ.

"Giếng ở ngay phía trước thôi." Cách Kỷ Liên Uẩn nói chuyện rất khác những thôn dân khác, nghe ôn hòa vô cùng, "Chúng ta thường lấy nước ở đây, ủy khuất em rồi."

Đường Ninh nhìn về phía Kỷ Liên Uẩn, thật ra cậu có chút không hiểu, thiết lập nhân vật của cậu trong phó bản này ghi là cậu lớn lên ở đây mà?

【Cậu là sinh viên đại học, từ đó đến giờ vẫn luôn học tập và sinh hoạt ở bên ngoài, gần đây mời trở về.】

Hệ thống giải thích nghi ngờ trong lòng Đường Ninh.

【Còn Kỷ Liên Uẩn thì sao? Nhìn y cũng giống một sinh viên vậy.】


【Thân thể y không được tốt nên không thể ra ngoài đi học được.】

Khi Đường Ninh nói chuyện với hệ thống, Kỷ Liên Uẩn đã đến cạnh giếng múc nước, Đường Ninh vội vàng chạy đến cạnh giếng, cầm đèn pin chiếu xuống miệng giếng. Giếng nước rất sâu, dù cậu có chiếu đèn xuống thì bên dưới vẫn đen như mực. Đường Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ, cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng cậu, cậu cố tình lắc đèn pin trong tay một chút, muốn ánh sáng chiếu xuyên qua nước giếng bên dưới.

Bỗng nhiên, cậu đã hiểu tại sao mình lại cảm thấy kỳ lạ rồi.

Vì cậu thấy một đám tóc đen đang quấn quanh gáo nước.

Ánh sáng chiếu xuống nước không lên màu khác ngoài màu đen vì đám tóc đen đó.

"Em đang xem cái gì thế?" Giọng nói dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn vang lên, "Em sắp chôn nửa người mình vào giếng rồi."

"Chôn nửa người vào giếng."

"Chôn vào giếng."

Từng đợt âm thanh trong giếng vang vọng lại, khiến đại não Đường Ninh choáng váng, cậu nhìn thấy đám tóc trong giếng tách ra, lộ ra một gương mặt trắng bệch....

Giống hệt mặt cậu!

"A!" Đường Ninh mở to mắt nhìn, bàn tay run lên suýt không cầm được di động, bỗng một bàn tay ôm lấy eo cậu, kéo nửa người cậu ra khỏi cái giếng.

Đường Ninh bị dọa đến nhũn ra, cứ thế ngã vào lồng ngực của Kỷ Liên Uẩn. Tuy rằng thân thể Kỷ Liên Uẩn không khỏe, nhưng dáng người y lại rất cao lớn, y vẫn có thể ôm lấy Đường Ninh vào lòng. Đường Ninh ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt lo lắng của y, "Em làm sao thế?"

"Tóc!' Đường Ninh hoảng sợ hé miệng, cánh môi run rẩy hoảng loạn nói: "Giếng, ta thấy tóc dưới giếng!"

Nghe vậy, Kỷ Liên Uẩn ghé mắt nhìn vào trong giếng, hơi cúi nhìn nước giếng một lúc.

"Không có cái gì cả." Kỷ Liên Uẩn nhìn một lúc mới đứng dậy, nói: "Chắc là em nhìn nhầm rồi. Thân thể đang suy yếu mà khom lưng lâu như vậy dễ bị choáng váng lắm, có lẽ em quá mệt mỏi nên gặp ảo giác rồi."

Đường Ninh liều mạng lắc đầu: "Không mà, ta thật sự thấy nó!" Không chỉ thấy tóc! Còn thấy cả mặt cậu!

Đường Ninh lấy hết can đảm cầm di động chiếu xuống giếng một lần nữa, nhưng lúc này, cậu lại không thấy gì cả.