Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 122




Edit: Meii

Đường Ninh cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc toàn thân mình, may mà cậu đang trong tượng thần, vẻ mặt tượng sẽ không biến hóa, thế nên dù cậu sợ hãi đến phát run cũng không sao cả, Chu đạo trưởng sẽ không thể chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu không phải là thần nữa.

Bây giờ tình huống của Chương Vân thế nào rồi? Hắn còn là người có lý trí không?

Đường Ninh nhìn chằm chằm thứ đang ngồi ăn cá kia.

Lúc trước tuy đám dân trấn đều ghét hắn như quái vật, nhưng lúc đó Chương Vân chỉ có làn da lạ thường thôi, mà hiện tại, từ ngoại hình đến hành động của hắn đều mang theo cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

Chu đạo trưởng dùng sợi tơ hồng kia khống chế Chương Vân, khiến Chương Vân hoạt động như một con rối gỗ, nếu như có thể đoạt được đám dây tơ hồng đó thì có thể cứu được Chương Vân không nhỉ?

Nhưng mà bây giờ cậu không có cơ thể….

Thậm chí, cậu còn không có cách nào truyền được tin này cho người khác.

Ngay khi Đường Ninh đang lo lắng suông, phía sau bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn thảm thương vang lên: “Ông đã đến rồi sao?”

Đó là giọng của bà lão chèo thuyền!

Chu đạo trưởng xoay người, Đường Ninh cũng theo đó mà nhìn thấy được dáng người lam lũ trong bóng đêm.

Không biết bà lão đã đứng đằng sau từ bao giờ, nhưng nhìn có vẻ bà ta cũng không có gì bất ngờ với sự xuất hiện của Chu đạo trưởng, ngữ khí có phần quen thuộc vô cùng.

Đường Ninh bỗng nhớ đến lúc ông lão chèo thuyền nhờ bọn họ không nói về chuyện Chương Vân sinh bệnh cho người khác, bà lão lại đồng ý cho bọn họ nói chuyện này cho Chu đạo trưởng.

Bà lão chậm rãi tiến lên, bà trầm mặc nhìn cháu trai của mình, Chương Vân cũng ngẩng đầu nhìn về phía bà lão, nhưng ánh mắt hắn vô cùng xa lạ, giống như đang nhìn một người lạ không quen biết, hoặc nên nói là, một món đồ ăn xa lạ.

Bàn tay khô gây thò ra khỏi cổ tay áo to rộng, bà lão nhẹ nhàng phủi đi miếng vảy cá dính trên khóe miệng hắn. Nhưng hình như động tác của bà đã kích thích Chương Vân, Chương Vân bỗng há miệng ra, hung hăng cắn lên bàn tay bà lão!

Đường Ninh nhìn hàm răng cắn chặt lên bàn tay khô gầy kia, tay Chương Vân giữ chặt tay bà nội mình, như thể lo lắng bà sẽ giãy ra như đám cá sống vừa nãy.

Chu đạo trưởng giơ tay lên, sau đó những sợi dây tơ hồng nối với người Chương Vân không ngừng rung động, Chương Vân lưu luyến buông lỏng miệng ra, nhưng dù mới cắn không bao lâu nhưng vẫn để lại một dấu răng rớm máu trên tay bà lão.

“Ài, không phải ta đã nói với bà rồi sao? Ăn cá sống chỉ để giảm bớt khát vọng cắn xé của hắn thôi, cá sống vẫn không bằng người sống được, chỉ cần hắn ngửi thấy hơi thở của người sống là sẽ công kích người đó.” Chu đạo trưởng thở ngắn than dài nói.

Bà lão như không hề cảm thấy đau đớn mà tiếp tục vươn tay, bàn tay thô ráp thê lương nhẹ nhàng sờ lên đầu Chương Vân, như đang vỗ về một đứa trẻ đang cáu kỉnh, bà nhẹ giọng nói: “A Vân, là bà nội đây.”

Chương Vân vẫn nhe răng về phía bà.

Bà lão nở một nụ cười đau thương, bà thong thả thu hồi tay lại, hành động này dường như đã tiêu hao một nửa sức lực của bà, bà lão lạnh lùng nhìn Chu đạo trưởng: “Lúc trước ông bảo ta đưa cháu trai ra đi làm mồi nhử, chưa từng nói sau đó nó sẽ biến thành thế này.”

“Bà có ý gì hả? bà biết thừa hai vị kia hận hắn thế nào mà, ta đã cố bảo vệ mạng của hắn từ tay hai vị kia rồi, thiếu chút nữa đã mất cả mạng mình đó!” Nói xong, Chu đạo trưởng còn nâng cánh tay quấn đầy băng gạc của mình lên cho bà lão xem. “Nếu như không phải để cứu cháu trai bảo bối của bà, sao tôi lại bị thương thế này chứ?”

Bà lão không nhìn thương tích của Chu đạo trưởng, mà chỉ nhìn tượng thần trong tay còn lại của Chu đạo trưởng.

Trong mắt bà là sự sợ hãi cùng cực.

“Tôi đã… làm theo những gì ông nói.” Bà lão cẩn thận nhìn về phía Chu đạo trưởng, thấp giọng nói: “Ta đã cho bọn họ ăn thứ đó, nhưng ông không hề nói cho tôi biết, bọn họ sẽ tự cào chết mình như thế.”

Đường Ninh nghe câu trả lời của bà lão mà sửng sốt, những người tự cào chết mình lúc này hẳn là đám dân trấn đã xây miếu kia đúng không?

Tại sao bỗng nhiên những người đó lại mắc phải căn bệnh cổ quái như vậy, do ăn đồ ăn mà bà lão mang đến sao?

Cẩn thận nhớ lại, hình như có một lần Chương Vân muốn cho bọn họ nếm thử canh cá mà bà lão làm, bà lão đã cự tuyệt, lúc đó hình như Chương Vân nói là….

—— “Thật ngại quá, bà nội nói hôm nay mọi người đi xây miếu rất mệt, canh cá hôm nay đều để mang đến cho những người xây miếu hết cả rồi.”

Chu đạo trưởng cười cười, “Chẳng lẽ bà không muốn bọn họ chết sao?”

Bà lão không nói chuyện.

“Làm gì có lần xây miếu nào mà không có người chết chứ? Nếu không nhờ bọn họ chết, miếu cũng không thể xong nhanh vậy được, hai vị kia cũng không nhanh bị trấn trụ như thế.” Chu đạo trưởng cười tủm nói.

“Nhưng nếu bị phát hiện thì…” Bà lão thấp giọng nói.

“Phát hiện cái gì? Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải bà cũng mang đồ ăn cho nhiều người khác nữa sao?” Chu đạo trưởng nói: “Ai có thể chắc chắn rằng đồ ăn của bà có vấn đề chứ?”

Có vẻ bà lão đã bị thuyết phục,bà nhẹ giọng: “Nếu như hai vị kia đã bị trấn áp, vậy cháu trai tôi có làm sao không?”

“Bà cần gì phải hỏi lại thế chứ?” Chu đạo trưởng lắc lắc đầu, “Chương Vân là kiếp sau của tư tế, hai vị kia mới là người không hại hắn sẽ không ngừng đó…”

Nghe thế, Đường Ninh hoàn toàn ngây dại.

Chương Vân là kiếp sau của tư tế?!

Nhưng tại sao những người dân trấn kia đều coi Chương Vân là hóa thân của “ác niệm” Hà Thần?

Khoan đã.

Một hình ảnh mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Đường Ninh ——

Hà Thần từng nói muốn nguyền rủa tư tế đời đời kiếp kiếp, nếu như Chương Vân thật sự là kiếp sau của tư tế, vậy thì cũng dễ hiểu. Trên trấn có một tin đồn rằng, người mắc bệnh vảy cá chính là hóa thân của “ác niệm” Hà Thần, nếu như mỗi kiếp sống, tư tế đều mắc bệnh vảy cá, vậy thì mỗi đời hắn đều phải nhận hết mọi tra tấn từ nghi thức kia.

Mà người trừng phạt hắn, lại chính là những người dân mà hắn đã bảo vệ năm ấy.

Lúc trước, mọi người đều biết Hà Thần khoan dung với cả nhà tư tế thế nào, ngay cả khi tư tế chém đứt tay tượng thần, Hà Thần vẫn chưa từng tổn thương tư tế.

Kỳ thật ngay cả khi Hà Thần đã biến thành tà thần, hắn vẫn có thể bảo vệ cả nhà tư tế sống trong vinh hoa phú quý cả đời, nhưng tư tế vì người khác, đã dứt khoát lựa chọn diệt thần.

Đường Ninh bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ.

Bên này, Chu đạo trưởng nâng tượng thần trong tay lên, Đường Ninh nghe thấy Chu đạo trưởng nói một cách bi thương: “Ta mới cầu Hà Thần vài lần, hỏi xem Hà Thần có đồng ý tha thứ cho Chương Vân không.”

Đường Ninh: “?”

“Nhưng mà Hà Thần không đồng ý cơ! Đặc biệt là năm nay còn không cử hành nghi thức, oán khí của Hà Thần không tiêu được đó!”

Đường Ninh: “???”

Đường Ninh giật mình, nếu không phải cậu đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Chu đạo trưởng giao tiếp với Hà Thần, mà chỉ nhìn mỗi cảnh Chu đạo trưởng khóc lóc than phiền bày tỏ thành ý như bây giờ, có lẽ cậu đã tin tất cả những gì Chu đạo trưởng nói rồi.

Dường như bà lão đã biết chuyện Chương Vân là kiếp sau của tư tế từ trước, bà hoàn toàn không hề có chút hoài nghi nào với lời nói của Chu đạo trưởng, “… Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào? Phải làm sao mới có thể cứu cháu trai tôi?”

Chu đạo trưởng vuốt râu, cau mày, lão thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cũng có một cách đó, nhưng cách này chỉ có thể thử một lần thôi.”

Đôi mắt vẩn đục của bà lão lóe lên một tia hy vọng, bà nhìn Chu đạo trưởng, “Cách gì?”

Chu đạo trưởng nhìn bà lão, sau đó lắc lắc đầu, “Ài, cách này không hay đâu, bỏ đi.”

“Chỉ cần có thể cứu cháu trai tôi, cách nào tôi cũng dám thử. Chu đạo trưởng, ông mau nói cho tôi biết đi.”

Đường Ninh nghe Chu đạo trưởng gằn từng chữ, “Lấy mạng đền mạng.”

Lấy mạng đền mạng?

Trong đầu Đường Ninh như hiện lên một ngòi bút đầy máu viết từng nét từng nét bốn chữ này, mỗi chữ đều mang theo sát ý đáng sợ, căn bản không hề giống với thứ mà một vị đã tu thân dưỡng tính mang theo tiên phong đạo cốt sẽ nói ra.

“…. Là làm thế nào cơ?” Đôi mắt bà lão sâu thẳm, bà nhìn chằm chằm Chu đạo trưởng.

Đường Ninh nhìn bà lão, bỗng có cảm giác mình đang thấy một con mồi ngây thơ đang từng chút tiến vào bẫy của thợ săn, trong bẫy chính là đồ ăn mê người, nhưng một khi nhảy vào, dưới lớp đồ ăn chính là những lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua cổ họng.

“Tất nhiên là dùng mạng của bà để đổi lấy mạng cháu trai bà.” Chu đạo trưởng cuối cùng cũng nói ra ý đồ thật sự của lão, “Bà có quan hệ huyết thống với hắn, bà có tư cách thau hắn chịu tội, gánh mọi tai họa cho hắn.”

Chu đạo trưởng muốn làm gì thế?!

Đường Ninh biết Chu đạo trưởng không hề muốn cứu Chương Vân, Chu đạo trưởng đang muốn mang Chương Vân thành vật phẩm hiến tế cho Hà Thần, như vậy, khi Chu đạo trưởng đưa ra biện pháp thế này chắc chắn không phải là để cứu người!

Cậu không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể lo lắng nhìn bà lão.

Bà lão trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Làm sao tôi biết rằng ông có đang lừa tôi hay không?”

“Tôi thấy bà hồ đồ rồi đó, tôi đã dạy bà nhiều thứ như vậy, có chỗ nào giống đang lừa bà không?” Chu đạo trưởng tức giận nói: “Nếu không phải bà làm theo lời tôi, khiến đám người kia bị mắc bệnh vảy cá hết, thì cháu trai bà còn có thể ở đây đến giờ này không? Hay là bị bọn họ kéo đi cử hành nghi thức rồi! Nếu như bà không tin, thì bà tự mình hỏi Hà Thần đi!”

Nói xong, Chu đạo trưởng còn nhét hai cái keo vào tay abf lão, bà lão nắm lấy keo, chậm rãi quỳ xuống.

Bà quỳ trước tượng thần trong tay Chu đạo trưởng, hai khuỷu tay cùng hai đầu gối và trán quỳ sát chạm đất, bà lão run giọng hỏi: “Hà Thần đại nhân, ta có thể dùng mạng mình đổi lấy mạng cháu trai ta sao?”

Nói xong, lập tức tung keo lên.

Đường Ninh có thể cảm ứng được sự tồn tại của keo, vội vàng khống chế keo để ném ra keo âm!

Không thể!

Bà lão à! Đừng làm điều ngu ngốc!!!

Khi keo rơi xuống mặt đất, là hai mặt úp xuống, có nghĩa là không được.

Bà lão ngơ ngẩn nhìn kết quả này.

“Ầy, xem ra mỗi một mạng của bà là chưa đủ nha, chắc phải tính thêm mạng của chồng bà nữa, hai mạng của các người có lẽ mới đủ để đổi.” Chu đạo trưởng thở dài nói.

Đường Ninh bị câu nói vô sỉ tùy cơ ứng biến của Chu đạo trưởng làm khiếp sợ, cậu hận không thể khống chế keo đập vào đầu lão mấy cái, chỉ có thể khống chế keo lật hoặc úp mà thôi.

Không sao, không sao cả, chỉ cần bà lão lại hỏi, cậu lại phủ nhận hết là được.

Nhưng bà lão lại không tiếp tục hỏi.

Bà lão chỉ quỳ trên mặt đất, vận mệnh đáng sợ đè lên đôi vai gầy nặng như núi, làm bà không ngẩng được đầu lên, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đã hại chết nhiều người như vậy, tôi có chết đi cũng là đáng…. Nhưng lão nhà tôi chưa từng giết cá, cũng không làm đồ ăn, cái gì lão cũng không biết.”

“Lão tích góp tiền cả đời, không tin thần, cũng không tin số mệnh, càng không tin căn bệnh kia không có cách chữa, lão chỉ chờ đến một ngày, chờ ngày căn bệnh này có cách chữa, lão sẽ mang  A Vân đến bệnh viện tốt nhất trên thành phố này chữa bệnh.”

“Nhưng thật ra không có ngày đó, chính lão cũng biết rõ, người mắc bệnh này rời khỏi thị trấn sẽ chết, mọi người đã thử nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần người đó ra khỏi thị trấn này sẽ chết ngay, không ai may mắn thoát được. Rõ ràng mọi người đều biết, nhưng lão vẫn cố chấp như vậy, vẫn cố tin rằng lão có thể đưa A Vân rời khỏi đây đi chữa bệnh được. Lão già ngốc cố chấp ấy ——”

“Làm sao tôi có thể để lão chết cùng tôi cơ chứ?”

_____

Đôi lời của editor: Chẳng hiểu sao làm đến đoạn này khóc lun á:<