Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 114




Edit: Meii.

Đường Ninh tuyệt vọng khẩn cầu, nước mắt sợ hãi thấm ướt hàng mi cậu. Cậu như một chú sơn dương sắp bị làm thịt đang nghển cổ, ngay khoảnh khắc dao mổ hạ xuống liền phát ra một âm thanh rên rỉ chứ không thể phản kháng.

Hà Thần thật sự có thể nghe được lời khẩn cầu của cậu sao?

Cho dù Hà Thần có thật sự nghe được, người sẽ nguyện ý thực hiện nguyện vọng của cậu sao?

Hàm trên và hàm dưới của cậu va chạm phát ra tiếng "cạch cạch", Đường Ninh không có thời gian đi xem đồng tiền cổ kia đang lật mặt nào, trong bóng đêm cậu nhìn thấy hai cái mặt quỷ, miệng chúng nó há to, bốn bàn tay xanh trắng duỗi về phía Đường Ninh....

Khí lạnh khiến người ta run rẩy vọt đến cùng với hai tiểu quỷ, không chỉ từ hướng của bọn chúng, mà toàn bộ khí lạnh xung quanh Đường Ninh đều ập đến, thẩm thấu qua vách tường, tủ quần áo, vải áo quần, từ từ thấm lên mỗi tấc da thịt, máu thịt, cốt tủy, thậm chí là cả linh hồn của Đường Ninh. Hơi lạnh bủa vây quanh Đường Ninh, lạnh lẽo như hầm băng, lại như ngã vào vực sâu không đáy.

Kết thúc rồi sao?

Một tia chớp bỗng lóe lên giữa đêm tối, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức có vang lên, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng trong nháy mắt. Đường Ninh nhìn thấy hai tiểu quỷ trước mặt như bị đóng đinh tại chỗ, bàn tay trắng xanh chỉ còn cách cậu hơn một bàn tay.

Mà đồng tiền cổ của cậu đang nằm giữa hai chân tiểu quỷ, lật mặt chính diện, ý là thần linh đồng ý.

Hà thần đồng ý nguyện vọng của cậu?

Đường Ninh khẽ rùng mình.

Rõ ràng nơi này không có nước, nhưng bốn phía lại ẩm ướt như đang phủ kín sương mù, bọt nước nhỏ xíu vây quanh cậu, những giọt nước khác đang hội tụ thành từng dòng từng dòng.

"Ầm ầm ầm!!!" Mây đen dày đặc trên không trung bỗng bị ánh chớp xé rách, ánh sáng lôi điện chiếu sáng trấn nhỉ, từ đình viện, đến hình ảnh lam lũ cầm dao mổ cá, bà giơ cao lưỡi dao trong tay, nặng nề chém xuống thớt, mà trên thớt lại là xương ngón tay của một thi thể bị chém ra.

Rào rào! Tiếng mưa rơi tầm tã, nước mưa bắn lên cửa sổ!

Trong một nhà nào đó, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên không ngừng, người mẹ lo lắng nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh sấm sét xé ngang bầu trời, "Tối nay thật khiến người ta không ngủ được mà, đầu tiên là anh kêu ngứa ngáy cả đêm, bây giờ lại đến ông trời nổi cơn thịnh nộ ——"

Trên giường, một người đàn ông không ngừng gãi lưng mình, khó chịu gầm nhẹ: "Ngứa quá đi! Ngứa chết mất!"

Người phụ nữ giật mình, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ rất rõ ràng, cô gái hoảng hốt nói: "Anh, lưng anh làm sao thế?"

Ánh đèn điện chiếu lên sau lưng người đàn ông, chỉ thấy làn da sau lưng nổi lên hoa văn hình vảy cá rậm rạp!

Lại một tia chớp xé toạc bầu trời đen, Chu đạo trưởng đang ngồi xổm sau cây bỗng hoảng hốt ngẩng đầu, như thể vừa thấy một thứ vô cùng đáng sợ!

"Chương Vân!" Chu đạo trưởng quát to với quan tài, hai sợi dây tơ hồ bắn ra từ ống tay áo rộng thùng thình của lão, xuyên qua làn mưa, bắn thẳng đến cỗ quan tài.

Một bóng người thẳng tắp ngồi dậy trong quan tài, động tác của hắn cứng đờ như một con rối bị người ta điều khiển, nhưng khác với con rối, trong mắt Chương Vân vẫn còn một tia tỉnh táo.

Chu đạo trưởng nhăn mày, muốn kiểm tra một chút, nhưng đúng lúc này, mặt đất xung quanh bờ sông bỗng rung lên, sắc mặt lão tái đi, nhanh chóng dùng sợi dây tơ hồng kéo theo Đường Ninh chạy trốn.

Ngay một giây sau, giữa lòng sông hiện lên một ngọn lốc xoáy cực lớn, cùng với tiếng sấm đì đùng, sấm chớp không ngừng lóe lên, như thể con quái vật luôn ngủ say trong lòng sông bỗng mở to mắt!

Nhìn đồng tiền cổ trong tay mình, Khương Miên Miên lẩm bẩm: "Hay thật, có thẻ bài cấp S, thuần phục được quái vật trong phó bản ngôi trường ma quái, trong phó bản lại có giọng nói đặc biệt, rất có sức hấp dẫn đối với các NPC thần bí và...."

Bỗng nhiên, bàn tay cô nàng khẽ run, khó mà cầm chặt đồng tiền cổ trong tay. Khương Miên Miên ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt, "Với một bán thần..."

"Cũng có lực hấp dẫn sao?"

Tiếng sầm kịch liệt đánh thức mọi người trong trấn, bất kể là người còn thức hay đang ngủ say, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, người chơi hay NPC, cho dù hiện tại bọn họ đang làm cái gì, trong đầu bọn họ đều cùng xuất hiện một hình ảnh. Đó là hình ảnh bọn họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí ngay cả trong mơ cũng không tưởng tượng nổi ——

Bầu trời đêm vốn vẫn có trăng có sao kia bỗng bị mây đen bao phủ, từng tia chớp lóe lên, hòa cùng làn mưa không ngừng rơi xuống như tạo ra một con sông trên bầu trời, một bóng dáng thần bí bỗng hiện ra từ giữa mây mù.

Bóng dáng kia như đang tuần tra tới tuần tra lui trong đầu bọn họ, đuôi cá của thứ đó như một lưỡi dao sắc bén xé toạc tầng mây, ánh chớp bắn ra từ móng vuốt của thứ đó, bóng dáng nửa người nửa cá như biến ra một cơn mưa to bao phủ toàn bộ cổ trấn!

"Trời ơi! Đây là cái gì vậy?!" Có người ôm lấy đầu mình, như muốn xua tan hình ảnh quỷ dị trong đầu mình.

"Anh cũng thấy nó sao?!" Người phụ nữ kinh hoảng nhìn về phía chồng mình, người kia nằm bên cạnh cô, vẻ mặt trắng bệch gật đầu.

"Ông nội ơi! Bức tượng chạy vào đầu con!" Đứa nhỏ khóc lóc mách với ông lão tóc bạc trắng, nhưng ông già đã nhắm mắt, trực tiếp ngất xỉu.

Tất cả mọi người bị khủng hoảng, vừa hét chói tai, thậm chí còn quỳ gối trên mặt đất xin tha.

Đường Ninh khó tin mở to hai mắt, cậu cũng thấy được hình ảnh kia trong đầu mình, bóng dáng đó giống hệt bức tượng ở hồ ước nguyện sau khi lột bỏ lớp đá bên ngoài, lột xác biến thành một sự tồn tại khác.

Đường Ninh mở mắt nhìn chằm chằm con sông đang không ngừng chảy vào phòng, giống như mây trời cuồn cuộn nuốt chửng thế giới trước mặt, dòng nước chảy qua hai tiểu quỷ, bắt đầu hòa tan da thịt của chúng nó.

Miệng hai tiểu quỷ vẫn mở lớn, hai đôi bàn tay vẫn song song đặt trước mắt Đường Ninh, lại bị nước sông quỷ dị cuốn trôi.

—— Chuyện gì xảy ra vậy?

Đây là nước, lại không phải nước, vì không hề có chút nước nào chảy đến cạnh Đường Ninh, trước mặt cậu như có một tấm pha lê ngăn cách ra hai thế giới.

Hình ảnh kích động trong đầu đã biến mất từ bao giờ, như thể tất cả đã kết thúc. Đường Ninh gian nan bò ra khỏi ngăn tủ, lại phát hiện mình không chui ra được, bốn phía đều là dòng nước kỳ quái, như thể có một cái lồng pha lê giam cậu lại.

Chết tiệt! Lại chuyện gì nữa đây?!

Ngay khi Đường Ninh đang hoang mang không rõ, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên từ nơi xa xăm.

Đường Ninh mở to hai mắt, cậu cảm thấy thanh âm kia có chút quen thuộc. Trái tim cậu đập nhanh hơn, tiếng nỉ non trầm thấp lại càng thêm rõ ràng, như mang theo vô số dòng nước chảy qua tai cậu. Trong bóng đêm, Đường Ninh nhìn thấy một bóng đen, cùng một mùi hương lạ lùng phả vào người cậu!

Dưới ánh sáng mờ ảo, đầu tiên Đường Ninh thấy một cái đuôi cá lớn được phủ kín vảy, vảy cá phát ra ánh sáng lập lòe làm Đường Ninh hoảng hốt, cậu nhớ khi cậu rơi xuống sông, dường như cũng thấy cái đuôi này!

Chuyện gì đây?!

Bàn tay kia tiến về phía Đường Ninh, cho đến khi chỉ còn cách ngực trái cậu hoảng một centimet mới dừng lại, mặt pha lê nổi lên từng gợn sóng, móng vuốt sắc bén có thể đâm thủng lồng ngực của Đường Ninh bất cứ lúc nào. Trái tim của Đường Ninh đập thình thịch, cậu không suy nghĩ được gì, trong đầu như hiện lên hình ảnh một bàn tay đầy móng vuốt xuyên qua máu thịt xương sườn, đòi lấy phần thưởng của mình.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi tiến lên, dừng trên ngực Đường Ninh khiến cậu rùng mình, âm thanh trầm thấp dễ nghe kia quanh quẩn bên lỗ tai Đường Ninh, "Em..."

Tiếng nói từ tai chạy thẳng lên não, cậu như nhìn thấy một đôi mắt đen sắc bén trong màn đêm, màu đen như không thấy nổi một tia sáng, thô bạo, tàn ác, tham lam, như hận không thể dùng ánh mắt nuốt cậu vào bụng.

"Là..."

Sự sợ hãi làm Đường Ninh không thể nhúc nhích, cậu cảm giác như mình đang đối mặt với một quái vật đáng sợ hơn quỷ nước gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần, gấp vạn lần!

Cậu, rốt cuộc thì cậu... đã trêu chọc phải quái vật thế nào?!

Móng tay bén nhọn kia đi lên từng chút từng chút, lướt qua cần cổ yếu ớt của cậu, nâng cằm Đường Ninh lên, làn nước sặc sỡ trong không trung cũng không che lấp được sự dịu dàng như mây mù kéo đến trong đôi mắt người đó, như thể lưỡi dao sắc bén chém lên mặt nước khiến sóng gợn lên, mang theo dục vọng rùng mình cùng tình ý liên miên.

"Của tôi...."

Làn môi mỏng hôn lên mặt nước như kết giới pha lên, hôn lên cánh môi run rẩy của Đường Ninh, nhẹ nhàng như đang nhấm nháp của ngon vật lạ, Đường Ninh muốn trốn nhưng mùi hương nồng đậm lạ lùng kia vọt vào chóp mũi cậu, khiến linh hồn cậu không kìm được mà trầm luân.

Nước sông lạnh băng sôi trào, làm Đường Ninh như rơi vào một thế giới kỳ quái khác lạ.

Dường như cậu đang nằm mơ.

Cậu mơ thấy bản thân rơi xuống một dòng sông lạnh băng, con sông kia quá sâu, cậu không ngừng chìm sâu, chìm sâu, nhưng chìm mãi cũng không đến đáy.

Cậu không còn sức lực mà giãy giụa, trong sông cũng không có bất cứ cái gì để cậu bám vào, thậm chí Đường Ninh còn không thể khống chế bản thân. Bỗng nhiên, cậu thấy một thứ lập lòe ánh sáng bên kia, hình là một... chiếc đuôi cá đầy vảy?

Là vị Hà Thần kia đang bơi đến sao?!

Đường Ninh vươn tay, cậu liều mạng muốn bắt lấy đuôi cá, tuy rằng cậu vẫn sợ hãi tồn tại thần bí kia, nhưng cậu lại càng không muốn mãi mãi trầm luân trong làn nước không có điểm đầu cuối này!

Cứu tôi với!

Xin người hãy cứu tôi!

Chiếc đuôi cá không ngừng lay động, chân Đường Ninh liều mạng quẫy đạp, muốn gạt nước bơi qua, như vậy mới có thể bắt được chiếc đuôi cá xinh đẹp kia ——

Ngón tay có móng vuốt và kết màng bắt được chiếc đuôi cá đang không ngừng giãy giụa, lạnh băng, trơn trượt, chiếc vây đuôi hình quay gạt nước, khiến Đường Ninh cùng lúc cảm nhận được hai cảm xúc khác lạ, "bắt được rồi" cùng "bị bắt rồi".

Đường Ninh sửng sốt, ngơ ngác cúi đầu, thấy được một chiếc đuôi cá xinh đẹp xuất hiện dưới eo mình, chiếc đuôi có lớp vảy màu bạc đung đưa ở nơi vốn phải là hai chân cậu.

Đây là đuôi cá của cậu.

Trong làn nước sâu thẳm, một chiếc đuôi cá vảy đen khác xuất hiện, chậm rãi quấn quanh đuôi bạc của cậu.

......

"A!!!"

Sợ hãi tột cùng làm Đường Ninh mở to mắt, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ vào căn phòng ướt át. Đầu tiên, Đường Ninh nhìn thấy trần nhà đơn sơ, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, Đường Ninh vươn tay ra, không có màng cũng chẳng có móng vuốt!

Đường Ninh xốc chăn lên, nhìn thấy đôi chân vẫn hoạt động được của mình, cũng không có cái đuôi cá nào cả!

May quá! Tất cả chỉ là ác mộng thôi!

Đường Ninh khẽ thở ra, cậu chậm rãi ngồi dậy, khi khuỷu tay chạm đến hông, một cảm giác trơn trượt lạnh băng quái dị như rắn độc bò trên da thịt bỗng ập đến.

Cánh tay Đường Ninh như điện giật, cậu cứng đờ cúi đầu xuống, thấy một mảng vảy cá màu bạc xuất hiện trên eo mình.