Edit: Meii
Đường Ninh có chút ngốc.
Hình như người Thiệu Minh Ôn nhắc đến không phải người mà cậu nghĩ đến hay sao ấy.
Nhưng không đợi Đường Ninh kịp đặt câu hỏi, môi Thiệu Minh Ôn đã tiến sát đến tai cậu, thì thầm: "Cậu mau nhìn đồng hồ của đạo sĩ kia đi."
Đường Ninh nhìn về phía đó, ống tay áo của Chu đạo trưởng rất dài, không nhìn kĩ sẽ không thấy trên cổ tay lão đeo cái gì, chỉ đến khi lão vung vung cây phất trần trên tay mới loáng thoáng để lộ cổ tay.
"Chiếc đồng hồ kia phải hơn mười vạn." Thiệu Minh Ôn nhẹ giọng nói. (
Meii: aka 100,000 ndt ~ hơn 300 củ=))))
Đường Ninh mở to hai mắt, cậu không rõ giá đồng hồ ở thế giới này, nhưng nhìn chiếc đồng hồ kia đúng là có vẻ rất xa xỉ.
"Cậu lại nhìn giày của lão đi."
Chiếc giày da sáng bóng lộ ra dưới tà áo đạo bào, "Đôi giày kia cũng phải mấy vạn."
Đường Ninh mơ mơ hồ hồ, vẫn không hiểu ý của Thiệu Minh Ôn lắm.
"Người đời cầu thần bái phật, đơn giản là cầu tiền, quyền, sắc, mệnh, danh." Đôi môi mỏng khẽ cọ lên vành tai cậu, lúc đóng lúc mở như muốn hôn lên vành tai cậu, Đường Ninh khẽ run lên, theo bản năng nghiêng đầu qua, vành tai đỏ hồng nhìn Thiệu Minh Ôn.
Trên mặt kính của Thiệu Minh Ôn phản chiếu đám người rậm rạp, vặn vẹo, thon dài, nhưng đôi mắt lạnh băng lại vô cùng bình tĩnh, khóe môi còn mỉm cười, nhưng ý cười lại chưa lan đến ánh mắt, "Cậu đoán xem, lão cầu cái gì?"
Đường Ninh ngơ ngác nhìn về phía Chu đạo trưởng, đây là lần đầu tiên cậu dùng thái độ đánh giá nhìn người khác, thấy Chu đạo trưởng đang bàn bạc với trưởng trấn chuyện xây miếu, cần dùng những cái gì, cần bao nhiêu người, cần bao nhiêu tiền... mà lão luôn cường điệu những chuyện này, còn cố ý dùng từ ngữ chuyên môn phong thủy nói khiến người nghe mê man.
Cẩn thận ngẫm lại, Chu đạo trưởng liệt kê nhiều thứ như thế, mà cuối cùng lại chính lão là người tiếp quản vụ này như thể đã nhận thầu công trình xây miếu này.
—— "Người này, thật là thú vị."
Chu đạo trưởng vốn đang tiên phong đạo cốt, theo tiếng cảm khái cảu Thiệu Minh Ôn lại như biến thành một kẻ phàm phu tục tử.
Dường như Đường Ninh đã hiểu Thiệu Minh Ôn cười cái gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy Thiệu Minh Ôn không chỉ cười mỗi chuyện này.
Thiệu Minh Ôn nói nhiều với cậu như thế, chẳng phải đang từng câu từng chữ như kéo tơ lột kén, thể hiện trước mặt cậu sao?
Nghĩ thế, Đường Ninh bỗng cảm thấy bản thân cũng thâm thúy hơn một ít, mà càng nghĩ càng bay xa, chẳng phải cậu vẫn luôn biết người này đang diễn sao? Nhưng mà cậu vẫn muốn biết đằng sau lớp vỏ bọc này là gì....
Nghĩ đến đây, Đường Ninh không nhịn được mà mắt to trừng mắt nhỏ với Thiệu Minh Ôn, đến khi ánh mắt Thiệu Minh Ôn xuất hiện một tia bối rối như có tật giật mình, Đường Ninh mới hỏi: "Rõ ràng anh không bị cận, tại sao lại đeo kính?"
Đường Ninh không thích đeo kính lắm, dù mắt kính có nhẹ đến đâu cũng vẫn có trọng lượng, lúc trước Đường Ninh phải đeo để tạo hình chụp ảnh một giờ, sống mũi bị gọng kính đè đỏ ửng cả lên.
Sau khi tháo mắt kính xuống, mũi cậu vẫn luôn khó chịu không thôi, thậm chí Đường Ninh còn cảm thấy cứ có một cái kính vô hình đè đè lên mũi cậu vậy.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, đôi mắt đen lạnh lùng lập tức xuất hiện trước mắt Đường Ninh khiến Đường Ninh vô thức rùng mình, cậu cứng người, vô thức nuốt nước miếng.
Điên rồi.
Sao lại nghĩ đến Cố Vân cơ chứ?
Thiệu Minh Ôn cong cong mắt, lại đeo kính lại, nhẹ nhàng nói với cậu: "Để làm cho người ta thích."
Trái tim Đường Ninh vẫn chìm trong cảm giác sợ hãi mà đập thình thịch, đầu óc cậu trống rỗng, một lúc sau bỗng hiện ra một ý nghĩ: Lợi hại như Thiệu Minh Ôn mà cũng để ý cái nhìn của người khác sao?
Người đời cầu thần bái phật, đơn giản là cầu tiền, quyền, sắc, mệnh, danh, vậy thì Thiệu Minh Ôn sẽ cầu cái gì nhỉ?
"Đường Ninh này." Lâm Uẩn hô, "Mọi người giải tán rồi, chúng ta cũng về thôi."
Đường Ninh bỗng nhiên hồi thần, phát hiện đám đông chen chúc đã giải tán hết, chỉ còn Khương Miên Miên và Lâm Uẩn đang nhìn cậu với Thiệu Minh Ôn thì thầm to nhỏ, cậu bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bọn họ phải về sao.
"Bây giờ về nhà ăn trưa sao?" Thiệu Minh Ôn vui vẻ nói: "Cho tôi cọ cơm với được không?"
Hôm qua, Đường Ninh đã cùng đám người chơi mua mấy thứ đồ ăn liền trong tiệm tạp hóa trong trấn như mì ăn liền, bánh quy và bánh mì, đối diện với ánh mắt chờ mong của Thiệu Minh Ôn, Đường Ninh có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi ăn mì gói đó."
Thiệu Minh Ôn khó hiểu: "Sao lại ăn cái đó?"
Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Vì ngày đầu tiên đến đây, lúc bọn tôi định ăn cơm ở nhà ông lão chèo thuyền thì thấy xương ngón tay trong cháo cá, mọi người lập tức nuốt không nổi, đành chuẩn bị mấy thứ này ăn cho qua bữa."
"Sao lại thế được?" Thiệu Minh Ôn không tán thành: "Ăn uống không phải chuyện nhỏ, không thể ăn uống qua loa như thế được."
Đường Ninh không biết cách thuyết phục người khác, đặc biệt là khi đối phương nói có lý, cậu quẫn bách không nói ra lời, hàng mi như chiếc quạt nhỏ không ngừng chớp động, Thiệu Minh Ôn dịu dàng nói: "Để tôi mời cậu cơm trưa nhé?"
"...... Không cần." Đường Ninh muốn cự tuyệt.
"Vừa hay tôi thích tự nấu cơm, cậu đừng vội vàng từ chối như thế, đợi tôi nấu xong đã, nếu không hợp khẩu vị thì ăn mì gói cũng không muộn." Nói xong, không đợi Đường Ninh trả lời, Thiệu Minh Ôn đã vui vẻ bước vào căn nhà y thuê.
Đường Ninh có chút chán nản.
Cậu có cảm giác mình chơi không tốt chút nào, lẽ ra ban nãy cậu phải nói lâu rồi không ăn mì gói nên muốn ăn mì gói mới đúng.
Đường Ninh ngẩng mặt lên, thấy Khương Miên Miên đang trầm tư nhìn cậu.
Lâm Uẩn cũng nhận ra ánh mắt của Khương Miên Miên, hắn theo bản năng chắn trước mặt Đường Ninh, hỏi Khương Miên Miên: "Đúng rồi, vừa nãy cô đứng cạnh hồ ước nguyện kia một lúc, có phát hiện gì sao?"
Khương Miên Miên chậm rãi lấy một đồng tiền cỏ trong túi ra, trên bề mặt thậm chí còn có chút rêu xanh.
Đường Ninh run lên, cậu hỏi: "Đó, đó không phải là tiền cổ trong hồ ước nguyện sao?!"
Khương Miên Miên thoải mái gật đầu.
Đường Ninh ngạc nhiên không nói lên lời, hành động này của Khương Miên Miên còn nguy hiểm hơn cả chuyện của La Sơ Tuyết nữa, ít nhất là lúc đó La Sơ Tuyết còn dùng que gỗ chạm vào bao lì xì, còn Khương Miên Miên lại dám vớt một đồng tiền cổ trong hồ ước nguyện?
".... Cô không sợ đồng tiền này có gì đó không tốt sao?" Đường Ninh khó khăn nói.
"Không sợ." Khương Miên Miên lười biếng nói: "Nhưng trong thế giới thẻ bài, yên ổn không làm gì mới là mạo hiểm lớn nhất."
Đường Ninh không hiểu ý của Khương Miên Miên, cậu nhìn cô nàng ung dung tung tung đồng tiền cổ trong tay. Đồng tiền kia không ngừng xoay tròn trên không trung, cô nàng ngẩng mặt, ánh mắt mờ mịt như đang truy đuổi cái gì đó vô hình, "Khi thế cục vẫn chưa mất khống chế...."
Cô nàng bắt được đồng tiền cổ kia, "Nên cố gắng sưu tập những thứ có thể sử dụng được."
Tầm mắt của Khương Miên Miên trở lại trên mặt Đường Ninh, "Chờ đến khi nguy hiểm thật sự ập đến, cậu định dùng cái gì để ứng phó?"
Đường Ninh không nói nên lời.
Dường như Khương Miên Miên cũng không định đợi câu trả lời của Đường Ninh, cô nàng búng tay một cái, giọng điệu có chút buồn ngủ: "Đi đây, tạm biệt."
Nói xong, cô nàng lập tức chia tay Đường Ninh và Lâm Uẩn, không chút do dự đi về nhà dân mà cô nàng ở, bước đi vô cùng tiêu sái, đến khi bóng người biến mất cũng chẳng quay đầu nhìn một cái.
"Cô ấy nói cũng đúng đó." Lâm Uẩn nhẹ giọng nói: "Cậu nhớ không?"
Đường Ninh mờ mịt nhìn về phía Lâm Uẩn, "Phần giới thiệu của phó bản này đã nói "các bạn là du khách muốn trải nghiệm các loại phong tục tập quán ở trấn cổ", hồ ước nguyện này chẳng phải cũng là một phong tục ở nơi này sao?"
"Nhưng mà ông cụ kia...." Đường Ninh chần chừ.
"Đó là vì ông ta quá tham lam, ước nguyện của ông ta quá lớn." Lâm Uẩn bình tĩnh nói, "Đường Ninh, cậu phải nhớ kỹ, khi tiến hành giao dịch với tồn tại thần bí kia, cậu muốn càng nhiều, sẽ mất càng nhiều."
"Có một câu thế này, có lẽ ngươi có thể kiếm được gì đó, nhưng chắc chắn là ta sẽ không lỗ, đó chính là mối quan hệ của những tồn tại đó với người thường."
"Nhưng chúng ta giao dịch với tồn tại đó cũng không phải không có chỗ tốt, cậu đã nghe chuyện cổ tích Nàng tiên cá chưa?"
Đường Ninh gật gật đầu.
"Nàng tiên cá dùng giọng nói của mình để đổi lấy hai chân có thể đi lên bờ, tuy mỗi bước đi đều đau đớn như bước lên ngàn mũi đao, nhưng nàng thực sự có thể đi bằng hai chân."
"Điều đáng sợ không phải là mất đi cái gì, mà là ngay cả cơ hội để mất đi cũng không có."
Lâm Uẩn nhìn về phía Khương Miên Miên rời đi một lúc lâu, lại nhìn Đường Ninh vẫn đang nghiêm túc nghe hắn nói, lúc này mới thả lỏng một cái: "Cậu không phát hiện, khi cậu cầu cứu trên nhóm, chỉ có mình cô ấy đến sao, cả khi quái vật đuổi theo chúng ta, cô ấy cũng chủ động ra tay cứu giúp. Bây giờ cô ấy còn chủ động nói tin tức quan trọng như tiền cổ này nói cho cậu.... Cậu đoán xem tại sao cô ấy lại làm thế?"
Giúp người làm niềm vui? Vừa gặp đã muốn giúp?
Đường Ninh thấy những ý nghĩ của mình đều có vẻ sai, cậu ngoan ngoãn lắc đầu.
"So với tôi thì cô ấy còn có vẻ không có lợi thì không dậy sớm hơn nhiều, nếu như cô ấy thật sự là một người tốt như thế, tại sao ngay khi La Sơ Tuyết tìm đường chết, cô ấy lại không ngăn lại."
Đường Ninh có chút mê mang, nếu như Khương Miên Miên chỉ quan tâm đến lợi ích thì tại sao lại giúp đỡ bọn họ nhiều như vậy?
"Cô ấy đang muốn để lại ấn tượng tốt với chúng ta, à không, hẳn là cô ấy đang muốn để lại ấn tượng tốt với cậu."
Đường Ninh có chút mờ mịt, cậu tự chỉ mình, "Với tôi á?"
"Đúng thế." Lâm Uẩn túm vai Đường Ninh, "Cậu đã trở thành một người có tiềm năng để người khác đầu tư rồi."
Thật ra không chỉ có Khương Miên Miên, trong thế giới hiện thực có không ít người có mạng lưới thông tin nhạy bén. Tuy rằng không biết tại sao quái vật trong phó bản trường học ma quái lại đi theo Đường Ninh, nhưng chắc chắn một điều là thực lực của Đường Ninh trong thế giới hiện thực rất đáng gờm.
Chẳng qua đến giờ vẫn không có ai có thể âm thầm tiếp cận Đường Ninh.
Khi cậu không biết, "cái bóng" đã giải quyết tất cả.
Còn những người quang minh chính đại muốn làm quen với Đường Ninh lại bị chứng ngại tiếp xúc với người lạ của cậu ngăn cản, rất nhiều người muốn tạo quan hệ với cậu nhưng không tìm thấy đường.
Điều duy nhất mà Lâm Uẩn không đoán được chính là thái độ của Khương Miên Miên, nhìn cô nàng không ngừng cố gắng như vậy, đúng là muốn làm Đường Ninh mắc nợ cô nàng một nhân tình mà.
Lâm Uẩn nhớ Khương Miên Miên và Bạch Vô Lương đã cùng nhau tổ đội vượt qua mấy phó bản cấp A, theo lý mà nói thì bọn họ cũng không cần quá quan tâm một người mới như Đường Ninh như vậy, hay là... chuyện này có liên quan đến chuyện Bạch Vô Lương bị thương?
Lâm Uẩn nhăn mày, nhất thời không nghĩ ra đáp án, đành bảo Đường Ninh cùng về trước đã.
Đường Ninh vẫn đang chìm trong suy nghĩ bản thân được một người chơi lâu năm lợi hại như Khương Miên Miên đầu tư, cảm giác như quay về lúc thử vai với đạo diễn Thường xong vậy, vừa thụ sủng nhược kinh, lại vừa nghĩ đạo diễn bị mù rồi nên mới coi trọng mình.
Nhưng mà cái mà Khương Miên Miên quan tâm hẳn là "cái bóng" nhỉ.
Nghĩ đến đây, Đường Ninh lập tức không còn áp lực như thế nữa, cậu thở hắt ra một hơi, đi cùng Lâm Uẩn về tiểu viện đang tỏa ra mùi canh cá thơm lừng.
Rõ ràng cánh cửa bếp đóng chặt, nhưng mùi hương mê người kia vẫn tỏa ra từ ống khói.
"Hai người về rồi." Chương Vân đi từ trong phòng ra ngoài, rõ ràng hắn gọi "hai người" nhưng ánh mắt lại chỉ dừng trên người Đường Ninh, như thể có rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng đến miệng lại biến thành những câu nói bình thường: "Trưa nay bà nội nấu canh cá đó, canh cá đã hầm một buổi sáng rồi, thịt cá nhừ lắm, ăn rất ngon, để tôi múc cho hai người hai bát!"
Không để Đường Ninh kịp từ chối, Chương Vân liền nhanh chóng chạy về phía nhà bếp, gõ cửa "cộc cộc cộc".
Cửa mở.
Khói trắng từ nhà bếp bay qua cánh cửa, khuôn mặt già nua của bà lão như ẩn như hiện giữa làn khói, Chương Vân nhỏ giọng nói chuyện với bà lão, bà lão lại chỉ lắc đầu. Chương Vân có chút nóng nảy, giọng nói cũng cao hơn một chút, Đường Ninh nghe thấy cái gì mà "bọn họ đã cứu con", rồi "tại sao lại không cho"...
Bà lão vươn tay, bàn tay hay cầm dao mổ cá kia sờ lên khuôn mặt cháu trai, lướt qua vết bầm tím chưa tan trên mặt Chương Vân do bị đánh hôm nay.
Chương Vân vẫn đang nôn nóng lập tức yên lặng, vết thương vốn cũng không đau lắm, nhưng khi có người để ý đến, lại cảm thấy đau đến mức nói không nên lời.
Ngay khi Chương Vân yên lặng lại, bà lão chậm rãi lùi lại một bước, đóng chặt cánh cửa bếp nhốt Chương Vân ở bên ngoài. Chương Vân khó tin mà đứng ngây tại chỗ, một lúc sau, hắn lại gõ cửa thêm mấy lần, nhưng cánh cửa kia lại không mở ra nữa.
Dáng vẻ đứng trước cửa của Chương Vân có chút cô đơn, hắn chậm rãi xoay người, cúi đầu với Đường Ninh, áy náy đến mức không dám nhìn vào mắt cậu, "Thật xin lỗi, bà nội bảo hôm nay những người xây miếu rất mệt, canh cá này là để mang cho những người xây miếu."
"Không sao không sao, vừa hay tôi cũng không thích ăn cá lắm." Nếu như Chương Vân thật sự mang cho cậu một bát, Đường Ninh mới đau đớn không thôi.
Giọng nói của Đường Ninh mang theo sự an ủi cùng mị lực vô cùng, khiến tâm tình Chương Vân cũng tốt hơn, những lời giấu kín trong lòng hắn cũng nhanh chóng chạy ra ngoài: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi nói chuyện."
Trên đời có rất nhiều thứ không giấu được, ví dụ như sự vui mừng tràn ngập trong mắt thiếu niên này.