Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh

Chương 1




1

Là một công ty hàng đầu đang nổi lên nhanh chóng ở Trung Quốc, tin tức về vị chủ tịch chưa đầy 30 tuổi luôn là đề tài nóng hổi của vô số cư dân mạng.

Ngay khi mới trở về Trung Quốc sau tốt nghiệp cao học, tôi đã may mắn nhận được rất nhiều thư tuyển chọn, thành công gia nhập vào công ty này và trở thành nhân viên của phòng kế hoạch.

Công việc này thực sự không liên quan gì đến chuyên ngành tôi học.

Bố mẹ và bạn bè cũng hỏi tại sao tôi lại dấn thân vào một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ như vậy?

Không sợ có quá nhiều áp lực sao?

Tôi cười trả lời những nghi ngờ của họ: “Không có lý do gì đặc biệt cả, chủ yếu vì lương họ trả cho tôi rất cao.”

2

Lần đầu tiên tôi gặp Bách Chí là trong bữa tiệc cuối năm của công ty.

Là một người mới nổi đồng thời kiêm luôn cái chức chủ tịch của công ty niêm yết nhanh nhất, Bách Chí bắt buộc phải tham dự bữa tiệc lần này.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu cách xa tôi, anh nói những lời động viên và cảm ơn mọi người.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai xuất chúng phía xa, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ.

Anh ấy rất đẹp trai.

Và, anh ấy nói rất nhiều.

Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ không có bất cứ mối liên hệ nào trong cuộc sống này.

Làm thế nào mà một người mỗi ngày đàm phán những hợp đồng hàng trăm triệu đô la lại có mối liên quan với một nhân viên bình thường trong bộ phận kế hoạch được?

Mãi cho đến một hôm tôi đi ăn tối của bộ phận.

"An An, tối nay tan sở, chúng ta đi uống một ly đi."

Người nói chuyện là lãnh đạo bộ phận của chúng tôi, một người phụ nữ rất thú vị và mạnh mẽ. Nhiều ý tưởng mới lạ trong các cuộc họp đến từ chị ấy, và tôi đã học được rất nhiều điều từ chị.

"Được, Cảnh Lệ lão sư."

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, và sau đó nói, "Nhưng chị phải nhân từ với em tối nay đấy."

Đã gần tám giờ sau khi tan sở.

Một nhóm người cười nói đi tới một nhà hàng nổi tiếng trong thành.

Chị Cảnh Lệ cũng không hổ danh là cường nữ, sức chiến đấu của một người đủ để vượt qua mười người, có người giữa bữa đã ngủ gục trên sô pha.

Và nhờ có câu 'xin thương xót' mà tôi đã thoát khỏi tay chị Cảnh Lệ

Chị Cảnh Lệ ra hiệu cho tài xế đưa người đàn ông say rượu về nhà.

Chị ấy kéo tôi - người vẫn còn thức, di chuyển đến địa điểm tiếp theo với các đồng nghiệp còn sức chiến đấu khác.

Nhìn thấy sự tương phản giữa trang trí cửa hàng tráng lệ và khung cảnh cực kỳ yên tĩnh bên trong, tôi dở khóc dở cười: “Em còn tưởng chị Cảnh Lệ sẽ đến một quán bar rất náo nhiệt cơ đấy."

Chị Cảnh Lệ xua tay: "Nào, trước kia không phải chúng ta đi suốt sao, hôm nay chúng ta đổi chỗ yên tĩnh tâm sự."

Chị Cảnh Lệ uống hết chén này đến chén khác, nói cũng ngày càng nhiều hơn.

Được một lát, tôi không thể nhịn được nữa nên đành nói xin lỗi rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng trên đường đi, tôi dường như đụng phải một ai đó.

Tôi sững sờ ngẫng đầu lên, bóng người trước mặt một lúc sau mới hiện rõ trong mắt tôi.

"Ai vậy?"

"Xin lỗi, xin lỗi tôi... va phải anh."

Tôi vẫn chưa nhận ra khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, chỉ biết mình va phải ai đó nên phải cố tỏ ra bình thường và xin lỗi.

Vừa dứt lời, tôi ngẫng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt.

Hửm?

Đầu óc quay cuồng mờ màng suy nghĩ.

...Đây chẳng phải là ông chủ của công ty chúng ta, là….chồng quốc dân của mọi người đấy sao?

Tôi bật cười, chỉ đúng vào Bách Chí, buột miệng hô to: “Chồng ơi!”

Dứt lời, thế giới quay cuồng, chân mềm nhũn không thể đứng vững được.

Người trước mặt nhanh chóng đưa tay ra và bắt lấy tôi.

Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn tôi chăm chú, không thể nhìn ra được chút suy nghĩ nào trên khuôn mặt vô cảm ấy.

"Bách tổng. . . Bách tổng?"

Bách Chí định thần lại, nhìn người bên cạnh đang nói.

"Hahaha, cái này, vị này là ...?"

Người đàn ông làm dịu bầu không khí khó xử, chỉ vào tôi và hỏi một cách tế nhị.

Bách Chí không nói nên lời một lúc lâu, sau cùng mới chậm rãi mở miệng: "Đã muộn rồi, Trần tổng, tôi đã hiểu đề nghị mà anh đề cập, chúng ta sẽ nói về nó vào lần sau khi có cơ hội."

"Được rồi được rồi."

Khi nghe điều này, người đàn ông lau mồ hôi trên trán, rồi nói: "Vậy tôi không làm phiền Bách tổng nữa."

3

Mười một giờ sáng hôm sau khi tôi thức dậy.

Tôi nhìn đồng hồ, nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình và gọi cho công ty.

"Hu hu … Tiền thưởng chuyên cần tháng này của tôi."

Tôi vừa khóc vừa chạm vào chiếc điện thoại của mình trên giường thì bất ngờ phát hiện ra.

???

Mặt sàn này, xúc cảm này, trang trí này.

Đây không phải là nhà của tôi! !?

Một cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn không nhớ gì về đêm qua, hốt hoảng nhìn xuống bản thân mình.

Bộ đồ ngủ nữ mới toanh, không có mùi thuốc lá, không có gì ngoài hơi nhức đầu và mệt mỏi vì say rượu.

Nhưng, là ai đã thay đồ cho tôi?

Tôi vừa khóc vừa bước ra khỏi phòng ngủ.

Phong cách trong phòng thiên về màu lạnh và đơn giản, tông màu đơn độc nhưng không mất đi khí thế, nhưng đồ trang trí quá ít, khiến cả căn phòng có chút trống trải.

Tôi quan sát quanh rồi đi ra ban công nhìn ra ngoài.

Hửm, đây chẳng phải là khu biệt thự hot nhất thành phố sao?

Sao tôi lại có thể ở trong loại nhà như này?

Không thể tìm thấy quần áo của mình, càng không thể làm những việc như lục lọi nhà người khác, vì vậy tôi chỉ có thể ngồi trong phòng khách ở tầng một trong sự đờ đẫn.

Tôi đã gọi cho công ty vài phút trước.

Vắng mặt không có lý do, tôi cứ tưởng bộ phận hành chính sẽ tra khảo xem tôi nghỉ để làm gì.

Kết quả là vừa kết thúc cuộc gọi, đầu dây bên kia vừa nghe tên đã cười đáp lại: "Trần An phải không? Đơn nghỉ phép của cô đã được gửi cho chúng tôi sáng nay. Nếu cô không được khỏe, hãy tự chăm sóc tốt bản thân mình."

Tôi ngạc nhiên khi đầu dây bên kia lại nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, sững sờ cúp điện thoại, gọi lại cho chị Cảnh Lệ, cảm ơn chị đã xin phép.

Chị Cảnh Lệ nghe thấy điều này đã rất ngạc nhiên, nói: "Chị cũng chỉ mới biết sáng nay khi bộ phận nhân sự thông báo em đã xin nghỉ phép."

Sau đó chị lại xin lỗi: “Thực xin lỗi, An An, gần đây chị hơi nhiều tâm sự nên kéo em uống quá chén."

“Không, không.” Tôi có chút xấu hỗ khi bị nói: “Em cũng rất vui vì chị Cảnh Lệ có thể trút bầu tâm sự.”

Tôi trò chuyện với chị Cảnh Lệ một lúc rồi cúp máy.

Giải quyết xong bên phía công ty, tôi lại lâm vào suy tư.

Ai tốt bụng thế nhỉ?

Giúp tôi xin phép, tắm rửa cho tôi, và... giúp tôi thay quần áo.

Nghĩ đến đây, trên mặt tôi từ từ hiện lên một tầng ửng hồng.

Nhưng tôi đã quên điều quan trọng nhất trong những điều này.

Người này, làm sao anh ta biết tôi ở công ty nào?

Hiểu rõ quy trình nghỉ phép?

Mãi cho đến mười hai giờ trưa, tôi mới thấy một người đàn ông mở cửa đi vào.

4

"Bách Chí?"

Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thể kiểm soát âm lượng của chính mình.

Người đàn ông đang treo áo khoác ở lối vào quay đầu lại nhìn sang khi nghe thấy giọng nói của tôi.

Không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt ngược sáng.

Chỉ là, giọng nói trầm thấp xinh đẹp như tiếng đàn cello, chậm rãi làm rung động lòng người: "Còn nhớ gì không?"

“Ah? Nhớ gì?" Tôi hơi khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó tôi lập tưc hoàn hồn: "Hôm qua là anh đưa em về?"

"Đây là nhà của anh?"

Tôi càng lúc càng sốc trước hoàn cảnh của bản thân, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, thậm chí tôi còn không nhận ra rằng Bách Chí đã bước tới rất gần.

Anh tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời: “Làm sao? Chả nhẽ anh có thể đột nhập vào nhà riêng với một người say khướt, bám chặt lấy anh gọi chồng cả đêm sao?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng: "Hả... Chồng? Anh nói cái gì vậy!"

Một mặt, tôi nghĩ rằng điều đó là không thể, nhưng mặt khác tôi lại hoàn toàn không nhớ những gì xảy ra đêm qua, vì vậy tôi không thể bác bỏ những gì anh nói.

Bách Chí ở rất gần khiến tôi không thể không lùi lại một bước.

Ai mà ngờ được phía sau tôi là cái sofa

Chưa kịp định thần thì tôi đã ngã cả người lên ghế sofa.

Bách Chí vô thức bước tới để giữ tôi lại, nhưng đồng thời anh ấy cũng bị mất thăng bằng.

Chiếc váy ngủ lỏng lẻo vén lên tận đùi theo chuyển động, để lộ hoàn toàn đôi chân cân đối trắng như tuyết trước mặt Bách Chí.

Bách Chí giữ tôi bằng một tay, tay kia ấn vào ghế sofa.

Nam nhân ánh mắt thâm thúy, bình tĩnh nhìn chằm chằm mảng tuyết trắng lộ ra kia trong hai giây rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Tôi không nhận thấy điều bất thường trước mặt vì đang bận xem xét những gì Bách Chí vừa nói.

Thấy tôi không tin, Bách Chí lấy điện thoại ra bấm mở ghi âm và phát lại.

"Em có đứng được không?"

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bách Chí phát ra từ file ghi âm và ngay sau đó là giọng của tôi đáp lại.

"Không được rồi bảo bối! Hahaha, em thấy chồng rồi!"

"Chồng~"

Bây giờ không chỉ mặt tôi đỏ, mà dường như toàn bộ cơ thể tôi cũng đỏ bừng.

Trước khi file ghi âm tiếp tục phát, tôi sốt sắng muốn giật lấy điện thoại giải quyết nguồn gốc của sự bối rối này.

Thế nhưng Bách Chí lại giơ hai tay lên cao rồi nhìn xuống tôi.

"Đã nghe qua chuyện người nhặt được tiền rơi, chứ chưa bao giờ nghe nói ai đó nhặt được vợ cả."

Tôi lấy tay che mặt, tuyệt vọng rên rỉ: “Làm ơn đừng nói nữa...

Nghe thấy vậy Bách Chí đột nhiên cười khẩy, anh đứng dậy và để tôi đi.

"Anh không cần gì cả, chỉ cần em chấp nhận một điều kiện."

"Đồng ý làm vị hôn thê của anh."

Tôi lập tức ngước lên nhìn anh, chỉ với mấy lời nói người đàn ông đã khiến não tôi đình chỉ hoạt động.

Bách Chí sững sờ nhìn tôi, tựa hồ không hài lòng với phản ứng của tôi, khẽ nhíu mày: “Em không nghe thấy sao?"

Sau đó anh lặp lại lời vừa nói: "Trở về làm vị hôn thê của anh, anh cho em một bản hợp đồng chi tiết, ngoại trừ nội dung trong hợp đồng, em cũng có thể đưa các điều kiện của riêng mình."

"Không? Tôi? Vị hôn thê…?" Tôi ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Tại sao?"

Tất cả những chuyện vừa mới xảy ra hoàn toàn nằn ngoài dự liệu tôi.

Bách Chí mặt không chút cảm xúc nhìn tôi, nói: "Cả buổi tối đều gọi anh là chồng, giờ kêu em làm vị hôn thê có gì không thích hợp sao?"

Anh nói ngắn gọn, cuối cùng bổ sung: "Anh cần một vị hôn thê trên danh nghĩa, như vậy sẽ đỡ được rất nhiều phiền toái."

Tôi hiểu rồi, chết tiệt! Tuyệt cmn luôn.

"Vợ và vị hôn thê có thể giống nhau sao?!"

Bách Chí cười nói: "Danh hiệu vị hôn thê thấp hơn chăng?"

"Ý tôi không phải vậy! Ý tôi là không nên tùy tiện quyết định chuyện lớn như vậy. Hơn nữa, chả phải còn nhiều người thích hợp hơn tôi mà?"

Quá nhiều thông tin ập đến khiến não tôi bị quá tải, tôi thậm chí còn nghi ngờ phải chăng anh cố tình làm vậy để trả đũa việc tôi đã lợi dụng anh hôm qua.

Bách Chí liếc tôi: “Hợp đồng là hai năm, hai triệu một năm.”

"Được!"

Công việc này chắc chắn phải là của tôi.

5

Bách Chí nhận được câu trả lời thỏa đáng, gật đầu nói với tôi: "Dì giúp việc hôm qua đã thay quần áo cho em, đống quần áo bẩn đã được gửi đi giặt khô, buổi chiều sẽ có người mang quần áo mới đến."

Tôi lắng nghe anh ấy thu xếp mọi việc, gật đầu không phản đối gì, đương nhiên ông chủ nói gì cũng đúng

Cho đến khi Bách Chí giải thích xong vấn đề, anh mới rời đi và đến công ty.

Tôi như bước trên mây, lững thững trở lại phòng ngủ trên tầng hai rồi quăng mình xuống giường, lăn lộn và gào thét trong lòng.

Tất cả chuyện này là sao! ! !

Sau đó, tôi bật người dậy.

Khoan đã!

Đây có khi nào là phòng ngủ riêng của Bách Chí không?

Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc quần lót nam màu đen treo trên mép giỏ quần áo trong phòng để đồ rộng thông với phòng ngủ.

Phát điên mất ah ah ah ah ah ah!

Vào buổi chiều, như Bách Chí đã nói, quả thực có người mang quần áo đến.

Tôi lặng người nhìn vào hơn chục chiếc túi được đóng gói đẹp đẽ trước mặt.

Đống này đủ cho tôi mặc trong một tháng, Bách ca thật hào phóng.

“Có cần tôi giúp cô bỏ vào phòng chứa đồ không?" Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề trước mặt lịch sự mỉm cười hỏi.

Khi định thần lại, tôi phát hiện mình đã phớt lờ đối phương, có chút ngượng ngùng nhìn anh ta.

Tôi đã từng gặp người này rồi.

Anh ấy đã có mặt trong một số hoạt động mà Bách Chí tham dự, cánh tay phải của Boss – Thư ký Lý

"A, không, không cần."

Ngay cả khi tôi là vị hôn thê trên danh nghĩa của Bách Chí thì hẳn là anh ấy cũng không thích người khác xâm phạm không gian riêng tư của anh.

Hơn nữa, loại vấn đề tầm thường như giao quần áo này hẳn là rất phiền phức đối với một người bận rộn như vậy.

Người trước mặt rất ưu tú nhưng lại không hề tỏ ra kiêu ngạo chút nào, khiến tôi thật sự rất có hảo cảm với anh ta.

"Để tôi tự làm."

Nói xong liền quay sang cười cảm ơn nhìn hắn.

Thư ký Lý nghe vậy cười càng sâu, nói: "Nếu đã không còn việc gì khác, vậy tôi xin phép về trước."

Nói xong, anh nhẹ nhàng đi ra cửa, trước khi đi còn cười với tôi nói: “Chiều nay anh Bách có cuộc họp, sáu giờ sẽ kết thúc, anh ấy nói đến lúc ấy hy vọng có thể thấy cô đợi anh ấy ở nhà."

Những lời của thư ký Lý đánh tan suy nghĩ muốn về nhà của tôi.

Tôi vốn muốn thay quần áo và về nhà để thay đổi tâm trạng, một môi trường quen thuộc luôn giúp chúng ta bình tĩnh hơn. Mà.....

Giờ thì hay rồi.

Phải thấp thỏm chờ tới bữa tối.

Tôi chán nản đi lòng vòng trong phòng khách hai lần, thực sự không biết nên làm gì với đống quần áo này, đành xếp tất cả vào một góc, đợi Bách Chí trở về xử lý.

Cuối cùng quyết định chơi trò chơi nhằm giết thời gian.

Tôi không thể để bản thân thiệt thòi mà ngồi chờ Bách Chí hàng giờ đồng hồ được

Vì vậy, khi Bách Chí về đến nhà, đập vào mắt anh là hình ảnh một người phụ nữ đang khoanh chân trên ghế sô pha, điên cuồng bấm vào màn hình điện thoại.

Bách Chí: "..."

Chơi game cả buổi chiều, thua cả buổi chiều.

Tôi buồn bã đặt điện thoại xuống, cơ thể vô lực nghiêng sang một bên.

Hửm?

Tại sao bên cạnh lại có một cái bóng?

Tôi gần như hét lên trong sợ hãi.

Sau khi nhìn rõ là ai, tôi bật người dậy rồi nở nụ cười thương hiệu.

"Sếp… Sếp...."

Tôi dường như nghe thấy tiếng cười trầm thấp thoáng, nhưng khi tôi nhìn lên người trước mặt, vẻ mặt của anh chả có chút thay đổi gì.

"Ông chủ về sớm a."

Lúc này Bách Chí mới cười nửa miệng trả lời tôi: “Không còn sớm, bảy giờ rồi.

TÔI:"......"

Giờ tôi mới biết người này thù cũng dai đấy.

Sau khi Bách Chí lấy hợp đồng ra, anh nhẹ nhàng nói: "Nếu em định mặc váy ngủ đàm phán với anh, anh không ngại ..."

Tôi chợt nhận ra mình vẫn đang mặc bộ váy ngủ lúc trưa.

Tôi đứng phắt dậy đỏ mặt cắt ngang lời anh: "Tôi, tôi, tôi, tôi đi thay quần áo, anh chờ một chút.

Nói xong, không thèm nhìn lấy một cái, tôi vơ đại cái túi chạy luôn lên lầu.

Khi mở túi ra, tôi chỉ muốn quay lại vài phút trước đập cho bản thân một trận

Tôi vẫn chưa tỉnh rượu à?

Trong túi là cái gì đây? !

Nhìn vào bộ quần áo trước mặt gần như khoét sạch từ ngực ra sau, lần đầu tiên tôi nhận ra ý nghĩa của việc bê đá đập chân mình.

Khi đi xuống cầu thang, tôi không thể không chú ý đến đường viền của váy.

Tay hơi cứng lại.

Chiếc váy có đường xẻ hai bên đến gấu quần ép tôi phải bước từng bước thật cần thận.

Là ai? Là ai đã thiết kế chiếc váy này?

Tôi nghiến răng suy nghĩ.