Không nghĩ rằng máu tươi từ chop mũi ồ ạt chảy ra. Một tiếng thét chói tai cữing truyền tới từ phía tai bên kia, bóng người tập kích tôi cũng lập tức mềm nhữn. Edit Vô Ảnh Các/ Công Tử Như Họa/Như Vân.
Tôi tập trung nhìn vào, mới phát hiện kẻ tập kích mình, vậy mà lại là Từ Phượng.
Gương mặt Từ Phượng lúc này cũng trắng bệch, hơi thở mong manh, mắt thấy chính là cái loại là hít vào nhầu mà thở ra thì ít. Tôi cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức cởi áo ngủ, đỡ cô ấy ngồi dậy, đưa lưng về phía mình, tôi đứa tay cần nát ngón giữa, lập tức vẽ một lá bùa trên lưng Từ Phượng.
Vừa mới phác họa xong hình bùa, nhìn mắt thường cũng có thể thấy được từng sợi khói đen xông ra từ đỉnh đầu Từ Phượng, cũng vào thời điểm này, Cát Uyển Nhi cũng bước vào trong phòng.
“Anh Tùng, anh bị thương rồi kia”
Tôi khoát tay, ra hiệu vết thương nhỏ không căn quan tâm.
“Nó đi rồi!”
Cát Uyển Nhĩ nhìn một vòng, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, hoàn toàn chính xác. Nếu như Cát Uyển Nhi không nói thì tôi cũng thật sự không chú ý, mùi cá tanh cùng sương mù khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Ngoại trừ một mảnh hỗn độn trước mắt, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Ngay cả khí đen trên thân thể Từ Phượng, cũng bởi vì do lá bùa, cho nên không thấy gì nữa
Đồ ông nội để lại, quả thật dùng tốt!
Ngay lúc tôi đang thắc mắc thứ tà ma đó rốt cuộc là gì thì Từ Phượng lúc này cũng đã chậm rãi tỉnh dậy.
Áo ngủ của Từ Phượng được Cát Uyển Nhi mặc lại, khi nãy tôi cởi áo ngủ của Từ Phượng, trong lòng không có một chút dục vọng nào.
“Uyển Nhi, em dìu chị Từ vào nghỉ ngơi đi, anh nấu cho chị ấy một bát canh dưỡng thần”
Không nghĩ tới tôi vừa bước đi ra ngoài được hai bước, Từ Phượng đã gọi tôi lại.
“Chờ một chút, chị, chị lại nằm mơ, nhưng mà lần này, chỉ mơ có một nửa, thứ trong mơ nói sẽ khiến cho chị cùng cậu phải trả cái giá đắt”
Lời của Từ Phượng khiến tôi giật mình, nhưng mà rất nhanh tôi đã phát hiện ra nguyên nhân, có lẽ là do Huyết Ngư đã hòa vào trong cơ thể tôi, nữ quỷ kia chỉ biết tôi cầm Huyết Ngư. Nếu như cho tôi lựa chọn, tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào thứ tà vật này. Khiến cho tôi mỗi ngày tỉnh lại đều lo lắng có phải là ngày cuối mình được sống hay không.
“Chị nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, hai ngày này để Uyển Nhi ở cùng chị đi, tôi cũng sẽ thường xuyên tới”
Hiện tại người có thể giải quyết chuyện này, tôi càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có một người nguyện ra tay, với lại nếu như chuyện này có quan hệ với Từ Phường, tôi cảm thấy có lẽ hản sẽ đồng ý không chút do dự, thậm chí còn hấp tấp chạy tới xin được giúp.
Nhìn thấy gương mặt Từ Phượng có chút hồng hào, tôi cùng Cát Uyển Nhi nhẹ gật đầu, lúc này mới đi ra khỏi cửa, xem ra, căn phải nhanh chóng đi tới chỗ tên kia.
Không biết tên kia nhìn thấy tôi sớm như vậy, có cảm thấy kinh ngạc hay không.