Tôi Là Âm Dương Sư

Chương 32: C32: Tất cả đều là do tôi làm ra




Xung quanh cũng sáng lên, anh linh bên cạnh biến mất. Tôi mới nhìn rõ, hóa ra là dòng điện, đi qua toàn thân tôi.

Khi rơi xuống một lần nữa, Cát Uyển Nhi nhanh chóng nâng tôi lên. Cơ bắp toàn thân còn đang run rẩy nhưng ít ra tôi có thể nhìn thấy rõ mặt cô ấy.

Khoảng thời gian tì độn của tôi cũng không lâu lầm, tôi bò dậy, lúc này mới phát hiện chúng tôi đang ở trong nhà trước của nhà họ Lý. Bên cạnh tôi, ông nội đang vịn vào người của cha. Toàn thân đen sỉ, khóe miệng còn đang chảy máu không ngừng, cả người không ngừng run rẩy.

Tình huống gì thế này?

Tôi nhanh chóng đứng lên chuyển người về phía cha và ông nội, nước mắt đã sớm không nhịn được mà trào ra. Miệng há ra nửa ngày cũng không nói thành lời.

Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, sau khi vào cửa không phải ông nội còn đang khỏe mạnh nhảy nhót sao? Ông nhất định sẽ còn lợi hại hơn so với trong suy nghĩ của tôi, mới bao nhiêu lâu, sao lại biến thành thế này.

Cha tôi và Cát Uyển Nhi bên cạnh cũng đang rơi nước mắt. Hơn nửa ngày, tôi mới kêu lên, “Ông....”

Ông miễn cưỡng co rúm miệng, nụ cười miễn cưỡng dần dần hiện lên. Ông kéo tôi xuống, nói từng chữ một bên tai tôi.

Mãi tới khi cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay áo tôi khẽ rơi ra, tôi nhanh chóng nhìn lại, thì thấy ông đã nhầm mắt lại từ lâu.

“Cha!”

“Ông nội!”

Tiếng kêu của ba người chúng tôi đồng thời vang lên. Nhưng cha tôi lại trực tiếp đem tôi hất qua một bên, không ngừng mắng: “Tên nhóc chết tiệt, không cho mi làm, thì mi cứ cố chấp muốn làm làm gì. Không cho mi đi ra ngoài. Mi cứ nhất đinh phải đi quấy rối, hiện tại mi có vui không? Mi đã hài lòng chưa?!”

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện dấu chấm hỏi, rốt cuộc là ông đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cha tôi lại mắng tôi như thế, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt ủy khuất cùng đau lòng.

Đúng lúc này, cha tôi lại cống thi thể của ông nội đứng lên rời đi, cũng không quản tôi nữa.



“Cha....”

Mặc kệ tôi kêu to như thế nào, cha vẫn không quay đầu lại, chỉ tới khi Cát Uyển Nhi tiến lên nâng tôi dây, tôi mới phát hiện thời điểm cha vứt tôi xuống đất. Tôi bị trượt mắt cá chân, bây giờ căn bản không thể, đuổi kịp tốc độ của ông ấy.

Chúng tôi đành phải về nhà trước, trên đường đi, gió lạnh thổi không ngừng. Giống như âm khí đã giảm bớt. Thế nhưng cả trái tim của tôi lạnh vô cùng lạnh lẽo.

Đúng rồi, tất cả đều là do tôi làm ra.

Trên đường trở về, Cát Uyển Nhi nói cho tôi, hóa ra lúc ấy tôi bị anh linh cuốn lấy. Ông nội vì cứu tôi, cho nên xinh Thiên Lôi. Lại sợ Thiên Lôi làm tôi bị thương, cho nên mới dùng thân thế của mình làm dụng cụ giảm xóc.

Cho nên không ít tà quỷ bị tiêu diệt, nhưng ông nội cũng không thể may mắn thoát khỏi. Cha đang trách tôi. Tôi cũng cảm thấy tự hận mình.

Nếu như tôi nghe lời bọn họ không đụng vào chuyện này, có lẽ sẽ không có nhiều chuyện như thế xảy ra. Buổi tối hôm nay bọn họ vốn là cố ý chờ ở nhà Lý Lão Đầu, dự định giải quyết hết anh linh trong đập chứa nước, ai biết vẫn bị tôi phá hư, thậm chí hại chết cả ông nội.

Người như tôi, quả thật là thành sự thì thiếu, bại sự có thừa!

Về đến nhà, tôi vẫn luôn im lặng không nói. Động tĩnh của hai chúng tôi ngược lại đánh thức Từ Phượng cùng Chu Tam, Cát Uyển Nhi một bên dùng rượu võ mắt cá chân cho tôi, một bên kể lại việc phát sinh khi nãy cho hai người.

“Hỏng rồi”

Hốc mắt của tôi vẫn luôn ẩm ướt, gương mặt đầy nước mắt, lại nghe thấy Chu Tam than nhẹ một tiếng, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

Tôi lập tức đứng dậy theo sau, “Làm sao vậy?”

Chu Tam không để ý đến tôi, nhanh chóng rời khỏi nhà. Cảm giác chuyện này không đơn giản, tôi khập khễnh đuổi theo, Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi lo lắng. Nhanh chóng tiến lên đỡ lấy tôi.

Đi qua làng, chỉ nhìn thấy Chu Tam đã đứng lặng bên cạnh đập chứa nước.