Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 8: Tận thế độc thoại 08




Một người dám nói một người dám tin

Lê Bạch Thành nhìn qua hòm thư màu xanh lá ở cách đó không xa, đang nghĩ xem nên làm gì mới ổn thỏa thì thấy một bàn tay đẹp mắt giơ lên trước mặt mình.

"Anh đưa thư cho tôi."

Lê Bạch Thành đang định nói chuyện, bức thư trong tay đã bị người ta cầm đi.

Giang Vọng lấy thư từ trong tay Lê Bạch Thành rồi đi thẳng đến hòm thư, anh ấy muốn mau chóng gửi thư đi, bọn họ cũng có thể mau chóng rời khỏi nơi này.

Anh ấy vừa cất bước muốn đi qua, cổ tay đột nhiên bị người khác giữ chặt.

"Đừng đi qua đó."

Giang Vọng quay đầu lại, hơi khó hiểu nhìn người đứng phía sau, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lê Bạch Thành liếc hòm thư màu xanh lục ở cách đó không xa, nói tiếp: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng cảm giác của tôi nói cho tôi biết nếu đi qua đó thì sẽ có nguy hiểm."

"Không phải chỉ là đi gửi thư thôi à? Có cái gì nguy hiểm được chứ?"

Lê Bạch Thành cũng không thể nói thẳng là hòm thư sẽ ăn người, đành phải lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng tốt nhất anh nên tin tôi."

Bởi vì hôm qua Lê Bạch Thành đã nói dị năng của mình có thể cảm giác được sự nguy hiểm, cộng thêm chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Giang Vọng lựa chọn tin tưởng Lê Bạch Thành vô điều kiện.

Giang Vọng để tay xuống, ánh mắt nhìn qua hòm thư màu lục ở xa xa, cắn răng, hiển nhiên là cũng không cam lòng.

"Chúng ta đã tới rồi..." Giang Vọng đang cảm thấy hơi thất vọng: "Chẳng lẽ cứ thế mà đi về... Tôi còn muốn lừa con vật ô nhiễm đó một lần để báo thù mà..."

Lê Bạch Thành ngước mắt lên, vừa định tìm xem xung quanh có người hay không, trong đầu anh hệ thống bỗng cất tiếng nói —

[Đừng tìm, tôi biết anh muốn tìm cái gì, nhưng tôi phải nói cho anh đầy tiếc nuối rằng, xung quanh đây số lượng vật ô nhiễm là: 0.]

[Có thể nghĩ đến việc nhờ vật ô nhiễm gửi thư giùm, vật ô nhiễm chết chứ không phải mình chết, quả nhiên anh tệ lắm luôn. Nhưng em thích lắm đó, đàn ông không tệ, hệ thống không yêu.]

[Mặc dù anh rất tệ nhưng rất đáng tiếc, kế hoạch của anh đã thất bại.]

Lê Bạch Thành không quan tâm hệ thống nói gì trong đầu, yên lặng lấy điện thoại ra và đặt thức ăn ngoài.

[?]

...

Nhận thức ăn, Lê Bạch Thành nhìn thẳng vào anh trai giao hàng mặc đồng phục màu lam ở trước mặt.

[Một con vật ô nhiễm cấp thấp thậm chí còn không có tư cách bình xét cấp bậc, mặc dù tướng tá trông rất cao lớn nhưng cũng không có tác dụng quái gì cả, ngay cả vật ô nhiễm cùi bắp Mạnh Thiển Thiển kia cũng có thể dùng một ngón tay để treo nó lên đánh, chú ý tôi nói một ngón tay là ngón út. Miệng cọp gan thỏ, không gì hơn thế này.]

Lê Bạch Thành vỗ vai người đàn ông cao lớn, nói: "Anh em này giúp tôi một việc với, giúp tôi đặt hai bức thư này vào hòm thư ở chỗ ngoặt bên kia, tôi sẽ cho anh một trăm tệ, thế nào?"

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh trai giao hàng, Lê Bạch Thành vừa cầm cơm nắm vừa mỉm cười giải thích: "Yên tâm đi, đó chỉ là bức thư bình thường mà thôi, tôi viết thư khiếu nại, nên sợ bị lãnh đạo phát hiện ấy mà. Anh giúp tôi chút đi."

Anh trai giao hàng chần chờ một lát: "Bỏ thư vào hòm thư đó là được? Chỉ bỏ thư vào thôi mà anh đã cho tôi một trăm tệ? Anh không lừa tôi đó chứ?"

"Tôi lừa anh làm gì?" Lê Bạch Thành cắn cơm nắm, cười tủm tỉm bảo: "Anh bỏ thư vào trong hòm thư, tôi cam đoan sẽ cho anh tiền! Nhưng mà chúng ta phải nói rõ trước, nếu như sếp của tôi tìm tới anh thì anh tuyệt đối không được nói là tôi cho anh tiền để anh gửi thư giúp!"

Anh trai giao hàng nhận bức thư Lê Bạch Thành đưa cho, nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua Lê Bạch Thành, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý: "Được!"

Giang Vọng nhìn anh trai giao hàng đi về phía hòm thư, dứt khoát tựa vào góc tường ở một bên, đưa mắt nhìn anh trai nọ đi về phía hòm thư.

Chỉ thấy anh ta chạy chậm đến trước hòm thư màu lục, anh ta hơi khom lưng ném hai bức thư vào trong hòm thư. Mọi thứ đều nhìn như rất bình thường, nhưng mà biến cố lại xảy ra ngay khi anh ta quay người lại chuẩn bị đi về.

hòm thư màu lục vốn dĩ đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu biến hình, miệng hộp ban đầu chỉ có thể bỏ thư vào giờ liên tục trở nên to lớn. Giống như phim hoạt hình cổ xưa khoa trương trong thế giới cũ, hòm thư màu lục cũng sống lại giống như hòm thư trong phim hoạt hình, há to miệng, nuốt trọn một người vào bụng, mà người bị nuốt thậm chí còn không thể la được một tiếng nào.

hòm thư màu lục ăn người xong rồi xoay cơ thể nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có người khác, hòm thư màu lục còn ợ một cái nhè nhẹ, dường như rất hài lòng về bữa cơm này.

Móa!

Anh ấy con mẹ nó vừa mới thấy cái gì?

hòm thư ăn người!

Ăn người thì thôi đi, hòm thư còn mẹ nó ợ một cái nữa?!

Đây là mối nguy hiểm mà anh nói?

Giang Vọng kinh sợ lẫn nghi ngờ quay đầu nhìn người đàn ông nào đó đang cắn cơm nắm, nhai kỹ nuốt chậm.

Lê Bạch Thành chú ý tới ánh mắt của Giang Vọng, giơ túi đồ ăn trong tay lên: "Anh muốn ăn à?"

"Không, không ăn..." Vẻ mặt Giang Vọng đã hơi cứng đờ: "Tôi không đói bụng."

"Rột rột —"

Giang Vọng vừa dứt lời, bụng anh ấy đã rất mất mặt mà kêu lên.

"Đây là "không đói bụng" mà anh nói?" Lê Bạch Thành nhấp một ngụm sữa bò, buồn cười nhìn vành tai của Giang Vọng đỏ bừng vì xấu hổ, nhét túi chứa đồ ăn vào trong tay Giang Vọng: "Thật sự không chịu được thì cứ ăn chút đi, tôi ăn nhiều lần như vậy cũng không thấy có vấn đề gì."

Nói xong, Lê Bạch Thành hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua góc đường trống rỗng cách đó không xa cùng với hòm thư màu lục yên lặng đứng ở góc đường, xoa nhẹ cổ nói với hai người còn đang ngây ra: "Đi thôi, gửi thư xong rồi, chúng ta cũng nên lên tàu điện ngầm rời khỏi đây."

Thấy vẻ mặt Lê Bạch Thành hết sức bình tĩnh, Giang Vọng và Đàm Ninh nuốt nước miếng, quay sang nhìn nhau, không giấu nổi vẻ kinh sợ trong mắt mình.

Thấy Lê Bạch Thành đã đi được mười mấy mét, hai người cũng không màng sự kinh ngạc và hoảng sợ trong lòng, vội vàng đi theo.

Khi mua vé ở ngoài trạm tàu điện ngầm, Giang Vọng thật sự không kiềm được sự tò mò, mở miệng.

Nếu như nói thao tác trước đó của Lê Bạch Thành chỉ khiến Giang Vọng cảm thấy khiếp sợ thì hiện tại anh ấy đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục với Lê Bạch Thành. Từ lúc nào không biết, anh ấy đã thay đổi cách xưng hô với Lê Bạch Thành.

"Anh Lê, có phải anh đã đoán được hòm thư đó sẽ ăn người đúng không?"

"Ừm, tôi đã đoán được đôi chút." Lê Bạch Thành đút một tay vào trong túi, dùng di động quét mã QR trả tiền rồi cầm lấy ba tấm vé tàu điện ngầm do máy bán vé phun ra, tiện tay đưa cho Giang Vọng đang đứng bên cạnh.

"Cho nên thật ra ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới việc..." Giang Vọng hơi khựng lại, nhìn về phía Lê Bạch Thành: "Sẽ cho con vật ô nhiễm đó một trăm tệ thật ư?"

[Wow, bé Vọng gọi anh là "anh" kìa! Cậu ấy gọi anh là anh trai! Có một câu nói là: Đầu tiên là bạn sau đó là anh, cuối cùng biến thành cục cưng của anh! Nếu như là bé Vọng thì tôi đồng ý! Tôi muốn xem các anh ấy ấy!]

Lê Bạch Thành không thèm đếm xỉa đến tiếng hệ thống ồn ào, cười gượng hai tiếng không nói gì.

Thấy Lê Bạch Thành không nói lời nào, Giang Vọng trầm mặc.

Hình như anh ấy đã nhận được đáp án.

Tất cả đều nằm trong sự im lặng nhỉ.

Người này không chỉ nuôi vật ô nhiễm như nuôi cá, lừa tiền của vật ô nhiễm, thậm chí còn không muốn cho vật ô nhiễm một trăm tệ mà đã lừa vật ô nhiễm đi chết.

Quá độc ác, thật là quá độc ác, là kẻ tàn nhẫn!

Đây là thực lực của đại lão dị năng giả hoang dại ư?

Ngay cả vật ô nhiễm cũng bị anh đùa bỡn xoay mòng mòng!

Giang Vọng đã bái phục, hoàn toàn phục!

Khuôn mặt Giang Vọng trời sinh đã ngầu lòi chảnh, lúc này vẻ mặt anh ấy nhìn Lê Bạch Thành cũng thay đổi, thật là vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện!

...

Đi thông qua cửa kiểm tra, soát vé, đi vào sân ga chờ không đến ba phút, đoàn tàu vào trạm, ba người bước lên xe.

Lê Bạch Thành ngồi trên ghế, trên cửa sổ thủy tinh màu đen phản chiếu ra khuôn mặt được nhiều người thích, một đôi mắt đào hoa trời sinh tựa như nhìn ai cũng rất dịu dàng, nhìn ai cũng rất say đắm yêu thương.

Lê Bạch Thành dựa vào lưng ghế hơi cứng rắn, tư thái tùy ý, ánh mắt dừng lại trên một người ngồi trong xe, một cô bé học sinh cấp ba ngồi đối diện anh, mặc một bộ đồng phục.

Dường như thân thể của nữ sinh không thoải mái lắm, mặt cắt không còn chút máu, trông như một giây sau sẽ bất tỉnh ngay.

[Một con vật ô nhiễm cấp C, nó hoàn toàn không ngờ rằng dù cho có biến thành vật ô nhiễm thì nó vẫn phải chịu đựng cơn đau nhức vì bà dì tới.]

[Ghi chú: Tôi với bà dì không đội trời chung!]

Lê Bạch Thành dời mắt đi, nhìn qua người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nữ sinh cấp ba đang dựa vào cửa sổ ngủ.

[Một con vật ô nhiễm cấp D, trải qua 996 màn tra tấn, thể xác lẫn tinh thần của nó đều mỏi mệt, đừng nhìn tóc trên đỉnh đầu nó trông rất rậm rạp, thật ra đó là tóc giả.]

[Ghi chú: Lần đầu gặp anh tóc dài ngang trán, ngỡ đâu gặp lại thành tóc hói lưa thưa.]

Lê Bạch Thành nghe hệ thống lảm nhảm, không nói gì, yên lặng đánh giá người trong xe.

[Vật ô nhiễm cấp B...]

[Cấp A...]

Khi anh đang dò xét, tiếng của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu anh, giới thiệu cho anh những vật ô nhiễm xung quanh.

Khác hẳn với Lê Bạch Thành đang rất nhẹ nhõm, giờ phút này toàn thân hai người Giang Vọng và Đàm Ninh đều căng thẳng, sợ những vật ô nhiễm này đột nhiên vây quanh tấn công bọn họ, dù sao bọn họ chưa bao giờ ở chung với nhiều vật ô nhiễm đến vậy.

Nói thật, nếu không có Lê Bạch Thành ở đây, bọn họ đã quay ngoắt xuống xe từ lâu rồi.

Giang Vọng không nhịn được nhìn sang Lê Bạch Thành ngồi một bên, vốn dĩ anh ấy chỉ định tâm sự với Lê Bạch Thành để phân tán sự chú ý của mình, kết quả lại phát hiện Lê Bạch Thành đang cầm điện thoại nhắn tin với người khác.

Giang Vọng nhanh chóng liếc qua giao diện điện thoại của Lê Bạch Thành, chỉ thấy tên của người liên hệ là ba chữ "Mạnh Thiển Thiển". Trí nhớ của Giang Vọng cũng không tệ, anh ấy nhanh chóng nhớ ra Mạnh Thiển Thiển là ai.

Mạnh Thiển Thiển: [Anh Lê, anh muốn ăn gì gì? Đúng lúc em đang ở nhà ăn, em có thể mang lên cho anh.]

Mạnh Thiển Thiển: [hình ảnh]

Giang Vọng cũng không chú ý Lê Bạch Thành trả lời như thế nào, anh ấy đột nhiên nhận ra được điều gì, nghĩ tới đâu là hỏi tới đó: "Đúng rồi anh Lê, anh lấy đâu ra cái điện thoại này vậy?"

Lê Bạch Thành đang nghĩ phải trả lời như thế nào, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Giang Vọng một chốc, bất đắc dĩ thở dài nói: "Haiz, lấy đâu ra à, haiz, ban đầu tôi không muốn nói, nhưng nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ nói cho anh biết vậy..."

Nghe Lê Bạch Thành kể mình bán nhan sắc như thế nào, nhẫn nhục chịu đựng lấy được chiếc điện thoại này từ mấy con vật ô nhiễm đó ra làm sao, đôi mắt hơi hẹp dài của Giang Vọng trừng to thành một đôi mắt nai.

Bị vật ô nhiễm làm bẩn... Sự hy sinh này có to lớn quá không vậy?

Trong đầu Giang Vọng lập tức hiện lên hình ảnh một con vật ô nhiễm có thật nhiều xúc tu đang dùng xúc tu giam cầm Lê Bạch Thành, sau đó... Giang Vọng vừa nghĩ đến đây đã rùng mình, toàn thân đều thấy bất ổn.

Quả nhiên phải có nguyên nhân gì đại lão mới là đại lão!

Có thể chịu được những thứ người thường không thể chịu đựng!

Đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Giang Vọng, Lê Bạch Thành cố ý nở một nụ cười ba phần đắng chát, bảy phần bất đắc dĩ, thở dài một cách đầy thâm sâu: "Tôi làm như vậy cũng chỉ vì sống sót thôi, anh đừng nói cho người ta biết chuyện tôi bán nhan sắc cho vật ô nhiễm đó, nếu như bị người ta biết thì tôi sẽ..."

Giang Vọng nghe vậy lập tức gật đầu, giơ tay lên miệng làm động tác kéo khóa: "Anh Lê cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết!"

Đàm Ninh nhìn khuôn mặt thành thật của Giang Vọng, khóe miệng giật một cái, trong lúc nhất thời thậm chí anh ấy còn không biết nên nói gì đây.

Hai người này đúng là... Một người dám nói... Một người thật là con mẹ nó dám tin!