Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 20: Tận thế độc thoại 20




Mới nhắc mà đã tới rồi?

Gì chứ, không phải chỗ anh ở là khu vực an toàn à?

Lê Bạch Thành theo bản năng nhíu mày cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, nguồn ô nhiễm có danh hiệu là "Bệnh Nhân" bị giới hạn ở khu E-78 cách chỗ anh ở vô số khu, làm thế nào cũng không thể gõ cửa nhà anh được. Lúc trước vì phong tỏa "Bệnh Nhân", Thành phố Trung Tâm Thứ Hai đã dọn sạch toàn bộ khu vực mà "Bệnh Nhân" hoạt động.

Chắc chắn là do anh suy nghĩ nhiều...

Lê Bạch Thành đang định tự an ủi mình, hệ thống trong đầu anh lại lập tức vô tình cắt ngang:

[Lừa người ta còn được, nhưng đừng lừa cả bản thân mình chứ. Dị năng tôi đây còn không muốn hát "Lạnh lẽo" với anh đâu (*), anh mau nghĩ cách thoát thân đi!]

(*) Hát lạnh lẽo = đi bán muối (từ ngữ mạng của TQ).

Lê Bạch Thành giật khóe miệng, rốt cuộc sao thứ đó lại xuất hiện ở nơi này?

[Anh còn nhớ tôi từng nói với anh về chủ nhiệm Lâm Tư Niệm của khoa Phòng chống ô nhiễm thuộc Sở nghiên cứu không? Anh ta mời Bà Cốt tính cho anh một quẻ, anh hiểu chưa? Vậy nên mấy ngày nay anh sẽ kiểu trong cái rủi có cái xui.]

Lê Bạch Thành:...?

"Cốc cốc cốc."

Ngoài cửa có tiếng đập cửa vang lên.

Lê Bạch Thành nhíu mày, cùng lúc đó, một tiếng nói lễ phép lại có vẻ hơi đáng thương truyền vào phòng: "Xin hỏi trong nhà có ai không?"

"Hình như tôi bị bệnh rồi, bạn có thể giúp tôi không?"

Con vật ô nhiễm này cũng lễ phép đấy.

Lê Bạch Thành cúi đầu nhìn bản giới thiệu chi tiết về Bệnh Nhân trên điện thoại, nghĩ một hồi rồi đi tới cạnh cửa.

-

"Các đơn vị xin chú ý! Quy luật ô nhiễm của vật ô nhiễm cấp C hệ âm hồn 'Bệnh Nhân' đã thay đổi! Hiện đã tăng lên cấp B! Hiện Bệnh Nhân đã rời khỏi khu cách ly!"

"Các đơn vị xin chú ý! Lập tức sơ tán tất cả mọi người trong chung cư Hoa Viên!"

"Các đơn vị xin chú ý! Bệnh Nhân đi thang máy lên tầng ba mươi bảy! Nó gõ cửa phòng của hộ gia đình số 2! Đã đạt tới điều kiện ô nhiễm!"

Bên trong Trung tâm phòng chống ô nhiễm, người của Bộ An toàn vừa nãy còn ung dung nhàn tản trong nháy mắt đã bị huy động toàn bộ. Trong trung tâm giám sát của Bộ An toàn, mọi máy giám thị đều tập trung vào chung cư Hoa Viên và tầng 37 của chung cư Hoa Viên!

Phó Tuyết vừa mới đi từ "Trạm Thành phố Trung Tâm Thứ Hai" trở lại Trung tâm phòng chống ô nhiễm thì đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp, cô ấy sững sờ ngay lập tức. Cô ấy nghe nhân viên trung tâm giám sát báo cáo, run rẩy tại chỗ hai giây rồi không xác định mà hỏi: "Chờ đã, các anh vừa nói Bệnh Nhân đi đâu cơ?"

"Chung cư Hoa Viên!" Một nhân viên đáp lại: "Chung cư đó cách Trung tâm phòng chống ô nhiễm hai con phố!"

Phó Tuyết cứng đờ, sau đó lập tức lấy điện thoại ra, cẩn thận đối chiếu với địa chỉ mình gửi cho Lê Bạch Thành ——

Phố B-15, chung cư Hoa Viên, tầng 37, số 2.

Phó Tuyết quay đầu nhìn hình ảnh trên camera, chỉ thấy người đàn ông tái nhợt gầy yếu mặc một bộ quần áo màu trắng thuần, đứng trước một cánh cửa kim loại.

"Cốc cốc cốc."

Tiếng đập cửa có tiết tấu truyền từ camera vào tai cô ấy, lúc này mới kéo cô ấy về từ trạng thái hoảng hốt ban nãy.

Nhân viên công tác ra chỉ thị mới: "Mortal lập tức truyền tin khẩn cấp, thông báo cho hộ gia đình trong chung cư Hoa Viên, đừng mở cửa, tuyệt đối đừng mở cửa!"

Bên trong trung tâm chỉ huy, tiếng nói máy móc lạnh lùng của trí tuệ nhân tạo Mortal vang lên ——

"Đang gửi đi, đã gửi đi."

"Chung cư Hoa Viên! Nồng độ ô nhiễm vượt quá bảy mươi phần trăm! Dự đoán cấp bậc ô nhiễm của Bệnh Nhân đã tăng lên đến cấp B!"

Nhân viên công tác vừa dứt lời, một giây sau, cô ấy chỉ nghe thấy một tiếng cọt kẹt, cánh cửa kim loại trong camera kia đã bị người đẩy ra từ bên trong.

"Chào anh, anh cần giúp gì à?"

Một giọng nam dễ nghe truyền ra từ camera, chủ nhân của giọng nói nở một nụ cười hiền hòa.

Những người xem camera:???

"Mortal, anh không gửi tin nhắn khẩn cấp và phương án phòng ngừa cho hộ gia đình số 2 à?" Một nhân viên hỏi trong mơ hồ.

Tiếng máy móc vang lên ——

"Thông tin hộ gia đình: Số hiệu công dân 51087645 - Lê Bạch Thành, tin nhắn khẩn cấp và phương án phòng ngừa cùng các nội dung liên quan đã được gửi đến điện thoại của hộ gia đình vào ba mươi giây trước, hộ gia đình đã nhận được và đã xem."

Nhận được rồi mà người này còn mở cửa?

Thật sự là lời hay khó khuyên quỷ muốn chết.

Nhân viên công tác giật giật khóe miệng, nhưng cũng không để bụng, dù sao trong công việc cô ấy gặp phải kiểu người thế này cũng không phải lần một lần hai.

Đáng tiếc thật, một anh chàng đẹp trai như thế, sao lại không học kỹ Điều lệ phòng chống ô nhiễm vậy chứ?

Có biết cái gì là "Phòng chống ô nhiễm một lần không đúng cách, người nhà hai hàng nước mắt rơi" không!

Nhìn thấy một màn này, người trong trung tâm giám sát đều không nhịn được yên lặng đốt nến cho Lê Bạch Thành trong lòng.

-

Trên hành lang chung cư Hoa Viên.

[???]

[Sao anh lại mở cửa cho nó?]

[Anh không thấy ba chữ "Đừng mở cửa" siêu to in đậm tô đỏ trong tin nhắn khẩn cấp hay sao!]

Hệ thống trong đầu anh cứ như một con gà la hét, thậm chí Lê Bạch Thành khá khó hiểu rằng tại sao hệ thống có thể hét như một con gà la hét, đồng thời còn có cảm giác lạnh lẽo máy móc được.

[Đừng nhìn nó chỉ có cấp C, nó không có cách giải quyết! Nó từng khiến một dị năng giả cấp A, mười ba dị năng giả cấp B và vô số cấp bậc khác tự sát!]

[Chẳng lẽ anh thấy nguồn ô nhiễm này trông rất ốm yếu, cho nên anh cảm thấy mình có thể giải quyết nguồn ô nhiễm này bằng phương thức vật lý đó chứ? Nếu như lúc nãy anh có nghiêm túc đọc tài liệu thì sẽ phát hiện, cho dù hôm nay anh giết chết nó, thì vào giờ này ngày mai nó cũng sẽ đến trước cửa nhà anh gõ cửa lần nữa, đồng thời sẽ "Bị bệnh nặng hơn", cho đến khi nó ô nhiễm anh thành một con quái vật trầm cảm giống như nó.]

"Hình như tôi bị bệnh rồi."

Lê Bạch Thành không quan tâm tiếng thét chói tai của hệ thống trong đầu, anh nhìn vật ô nhiễm tên là "Bệnh Nhân" trước mặt mình.

"Bệnh Nhân" nói theo một ý nghĩa nào đó đúng thật là một người bệnh, nó mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn tướng mạo không giống con quái vật, ngược lại trông như một con người bình thường, chỉ là thân thể không khỏe mạnh lắm.

Lê Bạch Thành gật đầu, nghiêng người nhường đường: "Anh vào đi, đứng ngay cửa không tiện nói chuyện lắm, sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm."

"Tôi có thể đi vào ư?"

Trên khuôn mặt uể oải của Bệnh Nhân có thêm phần kinh ngạc, nó luôn luôn xin mọi người giúp đỡ, nhưng không có ai chủ động mời nó đi vào trong nhà, đây là lần đầu tiên nó được người ta mời.

"Đương nhiên, không phải anh nói muốn trò chuyện hay sao?"

Lê Bạch Thành cầm đôi dép lê để dưới đất: "Thay dép rồi vào đi, không được đi giày, tôi mới quét nhà xong!"

Bệnh Nhân:?

Trung tâm phòng chống ô nhiễm ——

"... Anh ấy đang làm gì vậy?"

"Anh ấy cầm dép lê, hình như là mời Bệnh Nhân vào nhà!"

"Cậu đang nói nhảm hay gì! Tôi còn chưa bị điếc, không cần cậu phải lặp lại, ý tôi là anh ấy mời Bệnh Nhân vào nhà mình làm gì!"

Nhân viên trung tâm giám sát nhìn hình ảnh trên thiết bị giám sát mà hơi bị choáng váng, trong hình ảnh theo dõi, người đàn ông anh tuấn cao lớn kề vai sát cánh với vật ô nhiễm Bệnh Nhân, còn Bệnh Nhân thì mang vẻ mặt kinh ngạc như một con cừu non hoảng sợ.

Cho đến khi nghe thấy một tiếng "phịch" cửa phòng đóng lại, họ mới liếc nhìn nhau như mới tỉnh mộng, khóe miệng giật một cái, trong lòng không nhịn được mắng to một câu thần kinh. Bọn họ chưa từng gặp ai như người này!

Mời vật ô nhiễm vào nhà thì thôi đi, còn yêu cầu vật ô nhiễm thay giày nữa, điều kỳ quái nhất là...

"Bệnh Nhân" lại còn nghe lời đổi dép lê thật.

Qua mấy giây, một đám nhân viên công tác mới điều chỉnh lại trạng thái, sau một lúc lâu, rốt cuộc có người đánh vỡ sự im lặng, ra chỉ thị mới cho trí tuệ nhân tạo Mortal:

"Bệnh Nhân đã tiến vào nhà số 2 tầng 37 của chung cư Hoa Viên! Mortal, lập tức thông báo cho hộ gia đình ở chung cư Hoa Viên mau rút lui!"

"Vâng."

Trong chung cư Hoa Viên.

Lê Bạch Thành thỏa mãn nhìn "Bệnh Nhân" đổi giày ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nhà anh, bưng một ly nước đặt trước mặt Bệnh Nhân.

Nếu không thấy trên không trung có một đôi tay tái nhợt kẹp chặt cổ của Bệnh Nhân, thậm chí Lê Bạch Thành sẽ nghĩ người ngồi trước mặt anh chỉ là một con người bình thường, mà không phải vật ô nhiễm.

Đôi tay tái nhợt kia to lớn vô cùng, khớp xương rất to, vô số con mắt mọc đầy trên đó, móng tay cũng trắng xám y như màu da, đầu ngón tay bén nhọn đâm vào cổ Bệnh Nhân.

Trong khi Lê Bạch Thành đang quan sát, những con mắt đó cũng đang chuyển động và rồi đồng loạt nhìn về phía anh, trong con ngươi xoay vòng chứa đầy ác ý.

Lê Bạch Thành nở một nụ cười với con mắt trên cổ Bệnh Nhân, những con mắt đó hơi sững sờ, dẫn tới động tác xoay vòng cũng hơi khựng lại.

"Tôi giúp anh được gì đây?"

Lê Bạch Thành thu tầm mắt lại, dịu dàng nhìn sang "Bệnh Nhân" ngồi đối diện.

"Hình như tôi bị bệnh."

"Tôi tên là Tống Bình An, cha mẹ tôi mong tôi ra đời ra mang đến bình an cho gia đình, người một nhà có thể sống bình an đến già mà không bị ô nhiễm, cho nên họ đặt cho tôi cái tên này."

"Vì tránh cho bị ô nhiễm, cha mẹ tôi đã máy móc hóa phần lớn bộ phận cơ thể, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bị ô nhiễm biến thành quái vật, tôi nghĩ... Người kế tiếp sẽ là tôi."

"Tôi rất sợ hãi, tôi cảm giác như có một đôi tay đang siết cổ tôi lại. Bọn chúng đang nhìn tôi, nhìn chằm chằm tôi, cho dù tôi đi tới đâu. Tôi cảm thấy tôi sắp bị ô nhiễm rồi, tôi không biết nên làm sao bây giờ."

Bệnh nhân mới nói đến đây, đôi tay lạnh băng đã bị người khác nắm chặt. Toàn thân vật ô nhiễm Bệnh Nhân đều sững sờ, hơi mê mang nhìn chủ nhân của bàn tay kia.

"Thì ra tôi không cô đơn!"

Bệnh Nhân:?

Hệ thống: [?]

Lê Bạch Thành nói xong cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, bèn bổ sung: "Thì ra tôi không phải người duy nhất bị bệnh này!"

"Trước đó tôi đã nói với bạn tôi rồi, người xung quanh không ai nghĩ tôi bị bệnh, bọn họ chỉ cho rằng tôi nghĩ nhiều quá." Lê Bạch Thành giương cao giọng.

Vật ô nhiễm ngồi đối diện lộ ra vẻ mặt mù mờ, đây thật sự không phải là lời kịch của nó hả?

Lê Bạch Thành chợt dừng lại, nhìn vật ô nhiễm trước mặt: "Có phải trước đó anh cũng như vậy không?"

Bệnh Nhân khẽ gật đầu, đang muốn nói cái gì, nhưng người đàn ông đối diện hoàn toàn không cho nó cơ hội mở miệng, anh nói tiếp: "Tôi biết ngay mà, ở một góc nào đó trên thế giới này chắc chắn sẽ có người có cảm nhận như tôi!"

"Trước kia tôi cũng như vậy, trong đầu luôn có một giọng nói nói chuyện với tôi, anh biết nhân cách phân liệt không?"

"Nhân cách kia của tôi ngoại trừ ảo tưởng và tự yêu mình, nó còn là một nhân cách phản xã hội, tôi đã từng sợ rằng mình không thể khống chế bản thân mà làm ra chuyện phạm pháp."

...

"Lúc ấy mỗi ngày tôi đều sống rất khó chịu, tôi cũng muốn nghiêm túc tập trung vào cuộc sống của mình, nhưng tôi hoàn toàn không làm được."

Trong phòng khách, một người và một vật ô nhiễm trò chuyện với nhau, tư thế rất giống kiểu hai người chung phòng bệnh gặp nhau, nước mắt lưng tròng.

Nghe Lê Bạch Thành tâm sự với "Bệnh Nhân", dùng vẻ mặt thành thật nói mình cũng có kinh nghiệm giống vậy, hệ thống bắt đầu nghi ngờ hệ sinh lần đầu tiên trong đời. Ký chủ này của nó có thật sự đứng đắn không đấy?

Nó chậm chạp và cẩn thận đánh ra một dấu: [?]

[Hình như anh đang mắng tôi hay sao ấy...]

Cảm nhận được hệ thống chậm rãi đánh ra dấu chấm hỏi và câu hỏi ở sâu trong não mình, Lê Bạch Thành: Bỏ chữ "Hình như" đi.

Hệ thống: [...]

Sau khi chọc hệ thống phải im lặng, Lê Bạch Thành tiếp tục nói với Bệnh Nhân:

"Anh cũng may mắn đấy! Gặp được tôi! Trước đó tôi cũng bởi vì căn bệnh này mãi không khỏi nên đi khắp nơi tìm bác sĩ chữa bệnh! Ngờ đâu khoảng thời gian trước tôi tìm được một bệnh viện chữa khỏi cho tôi rồi!"

"Bệnh viện đó là bệnh viện chuyên khoa cấp tỉnh chuyên môn chữa bệnh tâm thần, mặc dù viện trưởng không có y đức mấy, nhưng mà tay nghề của nó cũng không tệ lắm. Các chị y tá ở chỗ đó đều cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ tốt bụng! Tôi giới thiệu anh qua đó, đảm bảo có thể chữa hết bệnh của anh!"

Lê Bạch Thành vừa dứt lời, toàn bộ vật ô nhiễm Bệnh Nhân đều sững sờ, không chỉ là nó, ngay cả tất cả con mắt trên hai bàn tay bóp cổ nó đều đồng loạt chuyển động, tất cả đều không dám tin mà nhìn anh.

Bệnh Nhân: "?"