Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 82




Mệt.

Rất mệt mỏi.

Sau khi trải qua một đám cưới hư tình giả ý, lại đi qua đi lại tiếp đám người tới dự hôn lễ cả một buổi chiều, Bùi Tư Viễn cảm thấy nụ cười giả dối trên mặt sắp không giữ được nữa, mãi cho đến sau khi hôn lễ kết thúc, anh mới tìm được cớ để rời đi một lúc.

Dựa theo thời gian, bây giờ chắc là cô đã xuống máy bay từ lâu và trở về khách sạ nghỉ ngơi rồi…

Bùi Tư Viễn vẫn có chút không yên lòng, vì thế lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại gọi cho người được anh sắp xếp đón cô, nhưng người kia nói rằng Cố Ninh Du vẫn chưa đến sân bay.

“Bùi tiên sinh, hẳn là chuyến bay bị trễ, đợi lát nữa gặp được người chúng tôi sẽ thông báo cho ngài ngay.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Bùi Tư Viễn phiền não xoa xoa huyệt thái dương, cúp điện thoại.

Sớm không hoãn, muộn không hoãn, hết lần này tới lần khác vào hôm nay lại bị hoãn?

Là trùng hợp hay là do anh đã nghĩ quá nhiều…

Anh cố gắng liên lạc với Đấng Tạo Hóa trong đầu, nhưng Đấng Tạo Hóa không trả lời, điều này khiến cảm giác bất an và nghi ngờ của anh càng tăng lên, anh miễn cưỡng đè nén tâm trạng, chuẩn bị quay về hội trường, nhưng trên đường anh nghe thấy tiếng bàn tán của những vị khách đang rời đi.

“Mọi người xem tin tức đó chưa?”

“Xem rồi, nằm trên tin nóng ở mạng xã hội! Quá đáng sợ, ước chừng cũng phải 120 người đấy!”

“Thật khó tin, sao có thể xảy ra chuyện này chứ?”

“Xuỵt, hôm nay là ngày vui, không nên bàn tán chuyện này ở đây nữa...”

... Bọn họ nói cái gì?

Cảm giác bất an vừa mới bị Bùi Tư Viễn đè xuống vào lúc này lại một lần nữa trỗi dậy, lúc này điện thoại di động trong túi anh rung lên, tay Bùi Tư Viễn run run, lúc lấy điện thoại ra cũng suýt làm rơi mất.

Giọng người ở đầu dây bên kia rất gấp: "Bùi tiên sinh, đã xảy ra chuyện, chuyến bay Cố tiểu thư gặp phải tai nạn máy bay, hình như đã... Bùi tiên sinh, có cần chúng tôi phái người qua bên kia xác nhận lại không?"

“Cần.” Giọng Bùi Tư Viễn bình tĩnh đến không ngờ, biểu cảm trên gương mặt cũng lạnh lùng đến mức gần như chết lặng: “Nhất định phải tìm được... thi thể cô ấy.”

Cô đã chết.

Đây là vụ tai nạn hàng không hy hữu trong một thế kỷ qua. Các phương tiện truyền thông trên mạng đều đưa tin về sự cố này. Chiếc máy bay cô ngồi gặp phải luồng không khí mạnh nên mất thăng bằng và rơi xuống đỉnh núi, còn gây ra cháy rừng nghiêm trọng, hơn 120 người trên máy bay đều táng thân trong biển lửa.

Cô đã chết.

Anh bị lừa.

Từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, anh đã bị Đấng Tạo Hóa lừa dối mười một năm, anh tin lời của Đấng Tạo Hóa rằng cô sẽ hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, vì vậy, cho dù không muốn đau khổ thêm nữa, anh vẫn làm theo kịch bản, nhưng hiện thực lại giáng cho anh một cái tát vang dội…

Nỗi đau và cuộc đấu tranh của anh trong hơn mười năm giờ phút này hoàn toàn trở thành một trò cười.

Trong mắt Đấng Tạo Hóa, có lẽ anh chỉ là một gã hề mua vui cho hắn. Hắn cứ cao cao tại thượng đứng trong bóng tối nhìn anh lún sâu hơn vào trong đầm lầy đau thương, vào lúc anh không kiên trì nổi thì kéo anh một phen, nói chút lời dễ nghe đến lừa gạt che mắt anh, còn anh thì lần nào cũng tin vào lời hứa của Đấng Tạo Hóa, cố gắng hết sức không để mình hoàn toàn bị nhấn chìm trong đầm lầy…

Không phải là tai nạn máy bay thì cũng sẽ là chuyện khác.

Nếu anh chọn du thuyền, cô chắc chắn sẽ gặp phải một cơn sóng thần dữ dội; cho dù anh an toàn đưa cô ra nước ngoài, cô cũng có thể gặp tai họa bất ngờ, hoặc chết vì tai nạn xe, hoặc một lý do khác... Đấng Tạo Hóa muốn cô chết, vì vậy cô phải chết.

Nhưng tại sao lại như vậy? Anh thừa nhận rằng chuyện Cố Ninh Thừa bị tai nạn là bởi vì lúc đó anh quả thực đã nảy sinh ý nghĩ không đúng, vậy còn hiện tại, anh làm gì sai?

Anh đã chấp nhận số phận, anh đã miễn cưỡng chiều theo ý hắn, hắn muốn gì thì được nấy... 

Vở kịch này, anh diễn còn chưa đủ tốt sao?

“Cho tôi một lý do.” Cảm xúc tức giận và khô khốc trong lòng Bùi Tư Viễn đang không ngừng mà tích tụ, như thể chứa một kho thuốc súng, chỉ cần bị kích thích bởi một ánh lửa thì sẽ bùng nổ hoàn toàn: “Tại sao?”

“Không phải cậu đã đoán ra rồi sao?” Lần này, Đấng Tạo Hóa đáp lại Bùi Tư Viễn: “Cậu, Giang Dao, Cố Ninh Du, Cố Ninh Thừa, còn có Tạ Ứng Chu... Tất cả các ngươi, chẳng qua cũng chỉ là những đồ chơi tiêu khiển được tôi tạo ra trong lúc rảnh rỗi mà thôi.”

“Không có lý do gì cả, kịch bản đã hoàn thành, trò chơi của tôi cũng kết thúc rồi. Tôi đột nhiên không muốn cho cậu đạt được mong muốn, đơn giản vậy thôi.”

“Ha ha ha...” Bùi Tư Viễn chợt cười thành tiếng, cười đến gập cả người, cười đến mức nước mắt lưng tròng: “Thì ra là như vậy...”

Đấng Tạo Hóa chỉ đơn giản là không muốn nhìn anh hạnh phúc.

Cho dù đó chỉ là sự thỏa mãn về tinh thần, ngay cả đó là sự thỏa mãn đi ngược lại với ý muốn ban đầu…

Đấng Tạo Hóa đều sẽ tàn nhẫn tước đoạt nó.

Anh chỉ muốn nhìn thấy người con gái mình yêu được hạnh phúc, nhưng ngay cả cơ hội như vậy cũng không thể có được.

Nhưng lần này, cuộc đời của anh sẽ không được tái lập nữa, Đấng Tạo Hóa đã có được kết quả khiến hắn hài lòng, hắn sẽ không tua ngược thời gian để bắt đầu lại mọi thứ.

Cuộc gặp gỡ hai năm trước hóa ra là lời tạm biệt thực sự của họ…

Hiện tại, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì đây?

Trên thế giới này, điều duy nhất anh quan tâm, cô gái anh yêu đều đã chết rồi…

Đôi mắt của Bùi Tư Viễn đen như mực, hàm răng cắn chặt vào nhau, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay kia khảm vào lòng bàn tay của anh mạnh đến mức máu tươi cũng chảy xuống từ các kẽ tay.

Trong lúc bất chợt, anh cảm thấy mình đã hoàn toàn phá vỡ một sự cấm chế nào đó, cảm giác giống như là được thả ra sau một thời gian bị giam trong lồng, thân thể và tinh thần trở nên vô cùng linh hoạt và tự do.

Nghi ngờ, khó hiểu, bất ngờ, bừng tỉnh, suy tư, kiên quyết…

Đủ loại cảm xúc lóe lên trong mắt Bùi Tư Viễn, cuối cùng ánh mắt anh cũng bình tĩnh trở lại. Anh đứng thẳng người đi về phía địa điểm tổ chức đám cưới như không có chuyện gì xảy ra.

Quá bình tĩnh.

Điều này hoàn toàn không giống như phản ứng của một người biết rằng cô gái mình yêu nhất đã chết, cũng không giống phản ứng của người bình thường, Đấng Tạo Hóa muốn dò xét suy nghĩ của Bùi Tư Viễn như thường lệ, nhưng hắn ta đột nhiên phát hiện ra rằng mình không thể nghe thấy gì.

Không những vậy, hắn còn không thể kiểm soát được lời nói và hành động của Bùi Tư Viễn, kể từ khi tạo ra thế giới này, Đấng Tạo Hóa luôn kiểm soát chặt chẽ mọi thứ trong tay, mặc dù các nhân vật thỉnh thoảng sẽ có ý thức riêng, nhưng họ vẫn không hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của hắn ta. Vậy mà hôm nay lại xuất hiện một ngoại lệ.

Bùi Tư Viễn, nhân vật này là do một tay hắn tạo ra, bây giờ lại có thể hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Sự mất kiểm soát không chỉ thể hiện ở mỗi phương diện này, hắn phát hiện mình không chỉ không thao túng được lời nói và hành động của Bùi Tư Viễn, mà còn không thể tìm được tung tích của anh.

Nhưng Đấng Tạo Hóa đâu biết rằng sau đám cưới, Bùi Tư Viễn không biết tìm đâu ra một nhóm các nhà nghiên cứu khoa học, thành lập một số phòng thí nghiệm, cả ngày chạy đi chạy lại giữa các phòng thí nghiệm này, hắn không biết Bùi Tư Viễn đang nghiên cứu cái gì, chỉ biết là tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Thứ Bùi Tư Viễn nghiên cứu thực ra là máy thay đổi thời gian, không gian, mặc dù không thành công nhưng thời gian trên thế giới đã bị anh làm cho rối tung lên, có khi một giây trước mặt trời vẫn treo trên đỉnh đầu thì giây tiếp theo mặt trăng đã mọc, đồng hồ báo thức có lúc bình thường, có lúc quay rất nhanh, có lúc lại quay ngược…

Hậu quả của việc rối loạn thời gian là thế giới trở nên bất thường, mọi người đều sợ hãi, sợ rằng giây tiếp theo sẽ mở ra ngày tận thế.

Đấng Tạo Hóa cũng muốn ngăn chặn tất cả những chuyện này lại nhưng hắn hoàn toàn không thể làm gì được. Giờ đây, cả thế giới đều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, hắn không những không thể trực tiếp giết chết Bùi Tư Viễn, ngay đến cả việc xóa trí nhớ của anh hắn cũng không thực hiện được.

Hắn tức giận mắng Bùi Tư Viễn, không ngờ mình lại tạo ra một kẻ điên rồ như vậy, nếu thế giới hoàn toàn sụp đổ và diệt vong thì hắn cũng sẽ biến mất cùng với thế giới này.

Nhưng dù có tức giận cũng vô dụng, bởi vì hắn không thể kiểm soát được thế giới do chính mình tạo ra nữa.

Mà sự thật là cuối cùng, thế giới đã thực sự bị Bùi Tư Viễn làm sup đổ, chỉ một giây trước khi cả thế giới sắp đón nhận sự diệt vong cuối cùng, Đấng Tạo Hóa cuối cùng đã giành lại quyền kiểm soát thế giới, hắn lại một lần nữa quay ngược thời gian, nhưng sức mạnh của hắn rõ ràng đã suy yếu rất nhiều. Trước đây, hắn có thể đưa mọi thứ trở lại như lúc đầu, nhưng lần này, điểm bắt đầu của thế giới là vào tháng 10 năm 2014, tức là mấy tháng sau khi Bùi Tư Viễn và Cố Ninh Du phát sinh quan hệ…