Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 62




Trước đêm nay, cô vẫn luôn cảm thấy những phân tích và suy đoán của mình là hợp lý, ít nhất là hợp logic, nếu là vấn đề của cô... Sai ở bước nào?

Cố Ninh Du quyết định tạm thời không suy nghĩ nhiều, nếu cô muốn lật ngược tất cả phân tích của mình và bắt đầu lại, hiển nhiên sẽ không hoàn thành trong thời gian ngắn, cô mím môi giải thích: "Lúc sáng em thấy cô ấy ở trung tâm mua sắm, cô ấy hẹn em đến quán cà phê uống trà, trò chuyện một lúc rồi cô ấy nói..."

Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy Giang Dao và những lời cô ấy nói với mình, Cố Ninh Du do dự, cô không biết mình có nên nói sự thật với Bùi Tư Viễn không nữa.

Cô biết bản tính của Bùi Tư Viễn, anh sẽ luôn thờ ơ với những điều anh không quan tâm, một khi thứ gì đó hoặc người nào đó được đặt trong tâm trí anh, anh sẽ cố gắng hết sức để có được nó.

Giang Dao hiển nhiên là người mà anh quan tâm, nếu như anh phát hiện Giang Dao ngoại tình, lỡ may anh sẽ làm ra chuyện biến thái gì đó thì sao.

Nếu cô không nghe mấy lời Giang Dao nói, thì cô chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này, bởi vì đây chắc chắn sẽ là cơ hội tốt để thoát khỏi Bùi Tư Viễn, nhưng bây giờ cô biết Giang Dao đang có khoảng thời gian vui vẻ, cô ấy căn bản không thích Bùi Tư Viễn chút nào... Nếu tự do của cô là dựa trên nỗi đau của người khác thì cô cũng không làm được.

Không nghe thấy Cố Ninh Du nói tiếp theo, Bùi Tư Viễn hỏi: "Cô ấy nói cái gì?"

Cố Ninh Du vẫn do dự: "Cô ấy nói đối với cô ấy tất cả mọi thứ ở đây đều tốt, bất kể là học tập hay sinh hoạt, và…”

"Cả chuyện tình cảm." Cố Ninh Du không thể tiếp tục, nhưng Bùi Tư Viễn đã chủ động nói thêm: "Cô ấy đã yêu đương, có mối quan hệ rất tốt với bạn trai."

"Anh biết hả?" Cố Ninh Du vô cùng kinh ngạc trước vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Tư Viễn, giọng của anh cũng bình tĩnh lạ thường, giống như anh đang đề cập đến một người không liên quan gì đến anh vậy: "Anh gặp qua cô ấy rồi sao?"

Nhưng theo lời của Giang Dao, cô ấy và Bùi Tư Viễn không có liên lạc với nhau mà?

"Cô ấy không giấu giếm. Tất nhiên chuyện này không khó để biết, nhưng anh chưa từng gặp cô ấy." Bùi Tư Viễn phủ nhận, nói xong anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Anh cũng không muốn gặp cô ấy."

Lượng tin tức của Bùi Tư Viễn quá lớn, khiến Cố Ninh Du phản ứng không kịp, cũng ngay lúc này cô đột nhiên nhớ lại, vừa rồi lúc Bùi Tư Viễn nói về Giang Dao, anh đã kêu đầy đủ tên cô ấy.

Nhưng trong ký ức của cô, Bùi Tu Viễn luôn gọi cô ấy là Dao Dao.

"Anh..." Cố Ninh Du chỉ cảm thấy đầu óc rối tung: "Anh nói như vậy là có ý gì?"

Bùi Tư Viễn lại hỏi cô: "Em nghĩ ý anh là gì?"

Trong lòng Cố Ninh Du đã có câu trả lời, nhưng cô không thể tin: "Ý của anh là, anh đã...”

Có vẻ như Bùi Tư Viễn đã đoán được những gì cô đang nghĩ, liền thừa nhận không chút do dự: "Đúng thế."

"Vì sao?" Cố Ninh Du hoang mang, ngay cả lời nói cũng trở nên chậm rãi: "Không phải cô ấy vẫn luôn là người rất quan trọng trong lòng anh sao? Không phải anh vẫn luôn...”

"Không phải cô ấy." Bùi Tư Viễn dừng một chút, giống như không biết phải nói gì để tiếp tục. Sau vài giây im lặng, anh tiếp tục nói lời mà mình muốn nói: "Em là người duy nhất."

Ánh mắt Bùi Tư Viễn vừa rực cháy vừa nóng bỏng, những cảm xúc phức tạp dâng trào trong đó làm cô sợ hãi, khiến cô cảm thấy não mình sắp đóng băng — sao có thể như vậy được?

Bùi Tư Viễn thích cô ư?

Trong khoảng thời gian quen nhau này, cô thật sự cảm nhận được thái độ của Bùi Tư Viễn đối với cô ở kiếp này đã thay đổi, nhưng cô chưa bao giờ tin rằng điều này là do thích, làm sao Bùi Tư Viễn có thể thích cô được?

Nhất định là anh đang nói dối cô, cô đã bị anh lừa một lần, cô không được để bị lừa lần thứ hai…

Những lời anh nói lúc cùng anh đi đăng ký kết hôn ở kiếp trước lại hiện lên trong đầu cô, lúc đó anh cũng lừa cô như vậy, nhưng thực tế thì sao?

Đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời cô, ỗi đau do tai nạn xe hơi của anh trai cô đã thấm vào tận xương tủy, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cô đau như cắt, trái tim như rỉ máu —

"Không thể nào! Anh lừa em!"

Cố Ninh Du cảm thấy sự tỉnh táo của cô đang trên đà mất kiểm soát, chỉ cần một lời nói của Bùi Tư Viễn sẽ khiến cô suy sụp hoàn toàn, cô không muốn ở lại đây thêm nữa, nhưng Bùi Tư Viễn dường như đã đoán được ý định của cô. Anh nắm lấy tay cô, ôm chặt cô trong vòng tay lúc cô cố gắng quay đi.

"Buông em ra —" Cố Ninh Du liều mạng muốn đẩy anh ra, nhưng cô lại không thể lay chuyển anh một chút nào, sức lực của anh lớn không thể tưởng tượng nổi, hai cánh tay giống như lồng sắt giam cầm cô, khiến cô không có đường trốn thoát.

"Anh không có." Cảm nhận được sự phản kháng của Cố Ninh Du, Bùi Tư Viễn không ôm chặt cô nữa, mà vẫn giữ bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Tại sao lại nghĩ anh như vậy?"

Ánh mắt gần gũi như vậy khiến cô nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh, giống như vừa rồi anh bị cô đẩy ra, kinh ngạc, lúng túng, như thể bị vu khống và hiểu lầm, thậm chí hình như còn có một chút tủi thân trong đó.

Nhìn thấy Bùi Tư Viễn như vậy, Cố Ninh Du sững sờ, oán hận trong lòng không thể khống chế tiêu tán đi rất nhiều, vừa rồi cô còn tưởng rằng mình còn ở kiếp trước cho nên mới không khống chế được tâm tình, nhưng-

Mặc dù kiếp trước Bùi Tư Viễn đã mang đến cho cô rất nhiều đau khổ, nhưng cũng không liên quan gì đến Bùi Tư Viễn trước mặt, anh căn bản không biết gì, cũng chưa bao giờ làm điều gì tổn thương cô, cô không nên trút hết mọi oán trách trong lòng lên người anh.

Cố Ninh Du nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh: "Thật xin lỗi, chỉ là em vừa nghĩ đến những chuyện không tốt.”

Bùi Tư Viễn hỏi, "Có liên quan gì đến anh không?"

Chuyện đó liên quan đến anh, nhưng lại không liên quan gì đến anh…

"Không phải do anh đâu."

Cố Ninh Du lựa chọn phủ nhận, dù sao thì đó cũng đã là quá khứ của cô, không liên quan gì đến người trước mặt.

"Anh muốn nghe em nói thật." Vẻ tủi thân trong mắt Bùi Tư Viễn gần như có thể tràn ra ngoài: "Ninh Ninh, anh đã làm gì sai? Tại sao em luôn đối xử tệ với anh như vậy?"

Nghe lời này, Cố Ninh Du cảm thấy vô cùng khó tin: "Sao em có thể đối xử tệ với anh được?"

"Mỗi lần anh cảm giác anh vừa tới gần em một chút thì em lại cảnh giác lùi về sau một bước, giống như con nhím dựng hết gai lên." Bùi Tư Viễn nghiêm túc nhìn cô: "Em chưa từng hỏi anh, cũng chưa từng cho anh cơ hội giải thích, còn tùy tiện gán cho anh tội danh không rõ ràng... Nhưng anh không biết mình đã sai ở đâu cả."