Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Độc Ác Này Nữa

Chương 55




Rượu vang đỏ vốn lạnh lẽo lại trở nên ấm áp sau khi ở trong cơ thể cô trong một thời gian dài, rượu trộn lẫn với chất dịch cơ thể có vị đắng pha chút ngọt ngào, đậm đà hương thơm tinh tế. Nó đúng như những gì anh đã tưởng tượng.

Âm hộ vừa trải qua cơn cực khoái nên rất nhạy cảm, ẩm ướt, không ngừng siết chặt lấy lưỡi anh, nhưng Bùi Tư Viễn lại càng liếm hôn mạnh hơn, nặng nề đẩy chiếc lưỡi dài của mình vào sâu bên trong, liếm láp huyệt thịt mềm mại, nuốt hết chất lỏng mà lỗ nhỏ phun ra.

Cố Ninh Du bị anh liếm đến cong cả người, trong miệng không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ, lần đầu tiên được anh liếm, trong lòng cô tràn đầy thẹn thùng và cự tuyệt, nhưng lần này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Công bằng mà nói, cảm giác được môi và lưỡi anh hôn vào chỗ kín thật sự rất thoải mái, loại khoái cảm này thậm chí có thể khiến cô mê mẩn.

Bùi Tư Viễn vẫn bận rộn giữa hai chân cô, lưỡi anh ngày càng vào sâu hơn, khi nhận thấy trong cơ thể cô không còn nhiều rượu, anh ngừng nuốt, để chất lỏng thơm ngát chảy vào miệng, sau đó anh tóm lấy chân cô kéo xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Cố Ninh Du bị anh liếm thoải mái đến cái miệng nhỏ cũng không khép lại được, bởi vậy nên anh dễ dàng đưa đầu lưỡi vào, đồng thời rượu trong miệng cũng tràn ra ngoài, hương vị của rượu lan tỏa giữa môi và răng, ngay cả không khí cũng trở nên ái muội.

"Ưm..."

Cố Ninh Du hoảng hốt vươn tay đẩy bả vai anh, nhưng người đàn ông này cực kỳ cường tráng, sức lực của cô như một con kiến đẩy một cái cây lớn, hoàn toàn không lay chuyển được, chỉ có thể bị ép uống hết số rượu tràn ra.

Sau khi mùi rượu giữa môi và răng hoàn toàn tan biến, môi cô đã ẩm ướt, đỏ bừng và sưng tấy sau nụ hôn của anh, trông như bị tàn phá nặng nề, Bùi Tư Viễn lại hôn lên đó, cho đến khi anh nhìn thấy Cố Ninh Du nhíu mày mới buông ra đôi môi thơm mà anh đã hôn đã lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi cô: "Có ngon không?"

Gì mà ngon chứ?

Đối với một người không biết uống rượu như Cố Ninh Du mà nói, rượu vang đỏ chỉ mang đến cho cô cảm giác kích thích và cay nồng, cô căn bản không thể hưởng thụ được cảm giác thưởng thức rượu, huống chi là…

Nghĩ đến nơi vừa rồi rượu đỏ được ủ, Cố Ninh Du xấu hổ muốn ngất, cô vốn tưởng rằng bị rót đầy rượu vào huyệt đã đủ lắm rồi, nhưng không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ uống thứ rượu này.

Bùi Tư Viễn bị sao thế này? Rõ ràng kiếp trước khi ở trên giường anh vẫn luôn cư xử theo khuôn phép, sao bây giờ lại chơi nhiều trò như vậy, quan trọng là lần nào cũng đi quá xa…

"Không ngon, em đã nói em không biết uống rượu..." Cố Ninh Du vươn tay đẩy ngực anh, "Hơn nữa em... Em cảm thấy đầu có chút khó chịu..."

Cũng không phải Cố Ninh Du giả nhân giả nghĩa, vốn dĩ cô không biết uống rượu, nồng độ cồn trong chai này chắc chắn không thấp, mới uống mấy hớp đã khiến cô có chút choáng váng, thậm chí ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Cổ Ninh Du gần như không còn sức để chống trả, bộ dáng đáng yêu như thế khiến Bùi Tư Viễn không khỏi khẽ cười: "Vậy chúng ta đổi địa điểm đi."

Sao lại có người đến cả tiếng cười mà cũng hay vậy? Buồn thay là mỗi lần cô đều không thể nhìn thấy anh cười…

"Đi đâu?" Đầu óc Cố Ninh Du rối tung vì ảnh hưởng của rượu, chỉ cảm thấy bản thân bị anh trêu ghẹo đến mặt thì đỏ tim thì đập rộn ràng: “Anh... Anh không muốn sao?"

Vừa rồi anh gần như đơn phương làm hài lòng cô. Chẳng lẽ trong quá trình này... Anh không hề có cảm giác gì sao?

“Còn chưa đến lúc, chúng ta đi khách sạn trước.” Bùi Tư Viễn lấy trên bàn mấy tờ khăn giấy lau phần dưới đầy dịch nhầy của cô, sau đó nhặt quần áo mặc vào cho cô.

"Ôm cho chắc, đừng để bị ngã."

Trong khoảnh khắc được anh ôm, Cố Ninh Du thấp giọng kêu một tiếng, nhưng cô cũng không phản bác gì, dù sao hai mắt vẫn còn bị che, thêm nữa là thân thể quá suy yếu, căn bản không phát huy được chút sức lực nào.

Cô kéo áo khoác của anh che mặt, trong lòng ủ rũ thầm nghĩ, dù sao người khác cũng không thể nhìn thấy cô, có mất thì người mất là Bùi Tư Viễn…

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi và bạn gái cãi nhau nên đã làm đổ rượu vang của nhà hàng các anh xuống sàn." Lúc thanh toán hóa đơn, Bùi Tư Viễn cố ý trả nhiều hơn một chút: "Đây là cảm ơn người dọn dẹp."

Đây không phải là đang nói dối mà không chớp mắt không?

Nghĩ đến nguyên nhân thực sự, Cố Ninh Du xấu hổ đỏ mặt, lại vùi mặt vào ngực anh.

"Ah...Viễn Viễn...Còn chưa được hả anh..."

Trong phòng tắm khách sạn, Cố Ninh Du trần truồng nằm trong bồn tắm, hai chân mở rộng đặt lên thành bồn tắm.

Vừa đến khách sạn, Bùi Tư Viễn đã trực tiếp đưa cô vào phòng tắm, bảo rằng anh sẽ giúp cô tắm, nhưng thực ra lại cầm vòi hoa sen và rửa âm hộ của cô, hiện tại hoa huy*t của cô đã tràn đầy nước ấm khiến cô rất khó chịu…

“Đừng nóng vội.” Bùi Tư Viễn không có ý định dừng lại: “Nếu không rửa sạch, ngày mai em sẽ cảm thấy khó chịu.”

Lúc này Cố Ninh Du mới ý thức được việc anh làm là vì muốn rửa sạch rượu còn sót lại trong cơ thể cô, không phải chơi đùa, ý thức được điểm này, cô ngoan ngoãn mở rộng chân hợp tác với anh, trong lòng chỉ cầu nguyện mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc.

Bùi Tư Viễn rũ mắt nhìn lỗ nhỏ trước mặt, dưới dòng nước gột rửa của vòi hoa sen, màu đỏ của rượu chảy ra từ lỗ nhỏ ngày càng nhạt, khi d*m thủy trở nên hoàn toàn trong suốt không màu, anh mới dừng lại tắt vòi hoa sen đi rồi ném nó sang một bên, ôm Cố Ninh Du đến bồn rửa mặt bên cạnh, để cô đặt tay lên bồn rửa mặt quay lưng về phía mình, sau đó anh cởi khóa quần, thả côn th*t đã chuẩn bị sẵn sàng dưới thân mình ra. Thứ khổng lồ ấy lập tức đâm thẳng vào tiểu huyệt từ phía sau.

“Viễn Viễn, sao anh... a!"

Sao anh vào mà không báo trước?

Cho nên… Thật ra anh đã cứng từ lâu rồi đúng không?

Cố Ninh Du không hỏi ra được nghi vấn trong lòng cô, Bùi Tư Viễn có lẽ đã cố gắng kìm chế, dương v*t của anh thô và cứng hơn trước, ngay khi nó tiến vào âm hộ cô, cơ thể cô từng chút một bị đẩy về phía trước, hơn hết cô bị hành động của anh làm cho giật mình, liền dùng hai tay nắm chặt mép bồn rửa, sợ mình mất thăng bằng va vào tường.

"Ưm...ah...Viễn Viễn..."

Cơ thể dâm đãng này cực kì yêu cây dương v*t đang chiếm giữ cô, cho dù không làm nhiều bước dạo đầu nhưng nước nôi vẫn chảy ào ào tạo điều kiện thuận lợi cho nó ra vào, Bùi Tư Viễn nhấc eo cô lên làm mông cô chổng cao lên, ở tư thế này, cô đã liên tục chịu từng cú dập mạnh vào âm đ*o, mỗi lần đều không đợi rút nguyên cây ra đã đẩy mạnh vào, âm thanh của phần hông và túi trứng đập vào cơ thể cô rất rõ ràng. Tiếng nước ở nơi giao hợp của hai người cũng không ngừng truyền ra, dâm dục vô cùng.

Sướng quá, thật sự sướng.

Khoái cảm khi bị anh cắm huyệt khác hẳn với khi anh đút chai rượu vào trong hay dùng môi lưỡi liếm, tuy rằng hai cái sau cũng khiến cô sung sướng, nhưng cô vẫn thích cảm giác bị anh trực tiếp cắm thứ to bự kia vào, điều này mang lại cơn thỏa mãn cho cô hơn bất cứ điều gì.

Bùi Tư Viễn vẫn duy trì động tác đâm, đồng thời cúi xuống áp sát vào lưng cô, chộp lấy bộ ngực tròn trịa đang đung đưa trong không trung mà đùa giỡn.

"Muốn xem không?"

Cố Ninh Du đang bị anh làm cho mê muội, đột nhiên nghe được anh hỏi một câu như vậy, cô cảm thấy đầu mình càng thêm choáng váng, phảng phất đã biến thành một khối hồ hồ: “Nhìn cái gì?"

Giọng nói Bùi Tư Viễn trầm thấp động lòng người: "Anh"

Nghe Bùi Tư Viễn nói vậy, Cố Ninh Du gấp gáp trả lời lại ngay: "Ừm... Viễn Viễn, em muốn nhìn...”

Cô đã không được nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tư Viễn trong mấy lần làm tình này, trong lòng cô thực sự tò mò, cô muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Tư Viễn khi làm kịch liệt sẽ ra sao, cô muốn biết tại sao Bùi Tư Viễn lại luôn che hai mắt mình, cô muốn biết…

Cô muốn biết anh đang che giấu bí mật gì, vì sao cô lại không thể biết.

Bùi Tư Viễn đáp ứng nguyện vọng của cô, gỡ bỏ khăn lụa che mắt, lúc này hai mắt rốt cuộc cũng sáng trở lại, nhìn vào chiếc gương trên bồn rửa mặt, hình ảnh đập vào mắt cô chính là tiểu huyệt đang bị dương v*t thô tráng dữ tợn của anh đâm chọc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, cô cũng thấy cả Bùi Tư Viễn—–

Lúc này, anh giống như một con báo sẵn sàng săn mồi, tuy nguy hiểm nhưng lại mê người, cũng giống như một con sói đã đói lâu ngày, vô cùng tham lam, đây là một mặt mà cô chưa từng thấy trước đây. Kiếp trước Bùi Tư Viễn luôn lý trí và bình tĩnh khi làm tình với cô, chưa bao giờ viết trực tiếp những ham muốn bên trong của mình lên mặt như bây giờ, mà hiện tại, chỉ cần bắt gặp ánh mắt của anh trong gương, cô đã cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và hấp dẫn trong đó, ánh mắt đó dường như đang nói ra sự si mê của anh, mang theo một chút điên cuồng không thể giải thích được, khiến hô hấp Cổ Ninh Du bị đình trệ, thậm chí tim gần như ngừng đập.

Bùi Tư Viễn хоау mặt cô qua rồi trao nhau nụ hôn ướt át, Cổ Ninh Du bắt gặp ánh mắt phóng đãng của anh thì tim run lên, nhắm mắt lại không dám nhìn anh dù chỉ một giây.

Bùi Tư Viễn ấn cơ thể cô vào lòng mình, làm dương v*t đi vào sâu hơn, anh vuốt ve đôi lông mày hơi cau lại của cô gái dưới thân, thầm nghĩ trong đầu -

Cô ấy sẽ không thể rời xa mình, phải không?

Anh sẽ khiến cô không thể sống thiếu anh

"Bị em phát hiện mất rồi......"

Tiếng thì thầm của Bùi Tư Viễn gần như không thể nghe thấy, bởi nó đã chìm đắm trong âm thanh va chạm giữa hai bộ phận sinh dục, Cố Ninh Du ngước mắt lên hỏi anh: "Viễn Viễn, anh nói gì?"

"Không có gì."

Bùi Tư Viễn nhẹ nhàng hôn lên má cô, dưới thân vẫn không ngừng va chạm kịch liệt, tâm trí Cố Ninh Du đã tê liệt vì sự làm tình của anh, cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa, khoái cảm như thủy triều ập đến. Hết đợt này đến đợt khác, khiến cô tạm thời quên đi thứ cảm xúc mang tên sợ hãi trong lòng, để rồi lại bị anh dẫn dắt lao vào biển dục vọng bao la.