Tôi Không Phải Thiên Tài

Tôi Không Phải Thiên Tài - Chương 28: Không thể từ bỏ (1)




Ngày 3 tháng 1 năm 2008



“Ô, Đại Mễ, lại một tên nữa à?” Đồng nghiệp trong đồn thấy Mễ Dương và Chu Lượng túm cổ một tên tiểu tử đi vào vội hỏi han một câu, rồi lại quay đi lo việc của mình. Vừa mới bước sang năm mới, nhân dân cả nước đang chìm trong không khí lễ tết vui vẻ, tụi trộm cắp cũng theo đó mà trộm rất “khoan khoái”. Nhất là tụi chuyên cạy thùng sau xe ô tô, nói theo cách của bọn chúng, giờ là thời điểm “béo bở nhất”.



Suốt từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 1, bọn Mễ Dương không được nghỉ ngày nào, đều làm liên tục 24/24. Điện thoại báo cảnh sát reo không ngừng nghỉ, đám cảnh sát chỉ bực không mọc đâu ra ba đầu sáu tay, sao việc cứ xếp chồng chất đống lên thế chứ. Vụ này cũng thế, hơn bốn giờ sáng, Mễ Dương và Chu Lượng nhận được tin báo của quần chúng, nói chỗ tiểu khu có kẻ cạy thùng xe, hai người vội lao tới, kết quả đúng là bắt được tên trộm đang cạy thùng sau xe ô tô thật.



Hai người về đồn ghi chép xong xuôi, đã hơn 5 giờ, trời mùa đông sáng muộn, nhìn chung quanh vẫn tối thui tối mò, nhưng trong không khí đã thấm cái lạnh thấu xương của buổi sớm mai. Mễ Dương vươn vai, “Đại Chu, đừng ngủ vội, chúng ta đi chụp ảnh cái đã!” Chu Lượng ngáp dài ngáp ngắn nói với tên tiểu tử: “Cậu đứng dậy! Ra ngoài cổng! Lý Tử, giúp một tay cái!”



Tên tiểu tử cạy thùng xe cũng không hiểu chuyện gì, cun cút đi theo hai người ra ngoài, ra đến cổng, Chu Lượng bảo hắn đứng cho nghiêm, rồi cùng Mễ Dương mỗi người đứng một bên, lúc ấy một đồng nghiệp khác cầm máy ảnh ra. Đồn cứ bắt được đối tượng tình nghi, là phải có hai cảnh sát đưa đi chụp ảnh, hắn còn hớn hở ra mặt, quay sang nói với Mễ Dương: “Đại ca, em khoái nhất là chụp ảnh đấy.” Mễ Dương nhếch môi chán chả buồn nói. Đợi “tách” một cái xong, hắn còn nhất quyết đòi xem, xem thì xem, Tiểu Lý Tử phụ trách chụp ảnh mang máy ảnh cho hắn nghía một cái.



“Sao lại bơ phờ thế này chứ, nhất định là tại mấy ngày nay em bận quá không ngủ được tử tế, đại ca, có thể chụp lại một tấm được không?” Hắn yêu cầu rất nghiêm túc. Chu Lượng suýt thì “tặng” cho hắn một đập: “Cậu còn bận quá không ngủ được tử tế, là bọn tôi vì cậu mới không được chợp mắt đây này!”. “Chu ca, Mễ ca, tấm vừa rồi biến của chúng ta che mất một chút, phải chụp lại thật rồi.” Tiểu Lý đung đưa máy ảnh nói.



Chuyến này hay rồi, còn làm thế nào được nữa? Chụp tấm nữa vậy! Tên trộm tay bị còng mà vẫn cố vuốt vuốt tóc, “tách” lại một tấm, Tiểu Lý phụ trách đưa lên mạng nội bộ. Kết quả là đến trưa tan ca, Mễ Dương đang mơ mơ màng màng phi xe về nhà, thì nhận được điện thoại của Đinh Tử, cười hi hi ha ha nói thấy ảnh của anh trên mạng nội bộ, nhưng không hiểu sao tên nghi phạm đứng giữa thì tinh thần phơi phới, đứng rõ là hiên ngang, trong khi cậu với anh chàng béo đứng bên cạnh lại ủ rũ, trông chả khác gì tội phạm.



Mễ Dương chẳng vui vẻ gì đáp: “Hay gớm nhỉ, tớ một buổi tối đi làm nhiệm vụ tới bốn chuyến, hai ngày trời tổng cộng chợp mắt được sáu tiếng đồng hồ, nếu vẫn còn tinh thần nữa mới là lạ đấy! Nếu không có chuyện gì khác thì tớ cúp máy đây, về ngủ cái đã.”. “Ơ, đừng cúp, tớ có việc tìm cậu đây.” Đinh Tử vội vàng ngăn anh lại, “Bọn tớ nhận được thông báo phối hợp điều tra, nói là có tên nghi phạm trộm cắp rất quan trọng, tên Hoàng Phi, năm nay ba mươi hai tuổi, vừa từ tỉnh ngoài Bắc Kinh, theo manh mối, hắn từng xuất hiện ở khu vực thuộc chỗ cậu quản lý, đặc điểm nhận dạng đặc biệt nhất của hắn là có cái răng khểnh mọc lệch, nên còn có biệt hiệu là răng chó.”



“Rồi sao nữa?” Mễ Dương dắt xe, lắc lắc đầu cho mình tỉnh táo lại, vừa nghe đến án là lập tức lên tinh thần. “Bọn tớ nghi ngờ hắn đến Bắc Kinh có thể là có liên quan đến vụ đại gia tỉnh ngoài bị trộm, chắc chỗ cậu sẽ sớm nhận được thông báo của phân cục thôi, tớ nói trước để cậu nắm được tình hình, cậu làm thì tớ yên tâm rồi!” Đinh Tử nói đến đây bèn phá lên cười. Mễ Dương hừ một tiếng: “Được đấy, còn giở cả giọng lãnh đạo cấp trên ra đây nữa hả!”



“Ấy đừng, ấy đừng, anh là đại ca, anh ruột của em mà!” Đinh Tử vội vàng sửa lỗi, rồi lại tiếp: “Vụ này rất quan trọng. Cậu không biết chứ, lão họ Dương kia cử một tên thủ hạ của hắn về đội 2 làm đội phó, chả biết cái đếch gì mà việc gì cũng tranh công, công trạng tạm gác sang một bên, nói thế nào cũng không thể để bọn hắn làm hỏng việc này được!”, “Được rồi, không nói lan man nữa, ngoài thông báo ra còn có manh mối nào khác không?” Mễ Dương nhíu mày hỏi.



“Manh mối không nhiều, tên đó rất giảo hoạt, tỉnh ngoài trong một đợt ra quân truy quét ma túy đã tóm được hắn rồi, song lại không nhận ra hắn là nghi phạm quan trọng của vụ trộm, sau chỉ có thể giam hắn vài tháng cai nghiện. Cái nhà bị trộm kia nghe nói cũng có vai vế, bị mất bức tranh chữ gia truyền mấy đời, nói là giá phải trên chục triệu tệ[1]. Gần đây có lần ra được chút manh mối, vụ này rất có khả năng có người bên trong phối hợp với Hoàng Phi!” Đinh Tử tằng tằng tuôn một tràng.



[1]. Khoảng hơn 30 tỷ VND.



“Ơ, thế có chứng cứ không?” Mễ Dương nhanh chóng phác thảo tình hình sơ bộ trong đầu, Đinh Tử hình như nhấp một ngụm nước, nói tiếp: “Không có, song có một vài điểm nghi vấn cho thấy có trộm trong nhà, nhưng không xác định được là ai. Có người từng ở cùng phòng cai nghiện với Hoàng Phi phản ánh, hình như có lần nghe hắn nói, muốn đến Bắc Kinh, cụ thể thế nào thì không biết, chỉ mỗi một câu vu vơ thế thôi. Hắn ra rồi thì không hít lại, cũng không liên lạc gì với ai nữa, chăm chỉ làm thuê, nhưng đến lúc mình muốn tìm hắn, thì hắn đã lặn mất tăm. Không ngờ hắn đến Bắc Kinh thật, cho nên muốm tóm được hắn đã rồi tính tiếp.”



Nói xong chuyện đó, Đinh Tử còn tán dóc thêm mấy câu nữa. “Được, tớ biết rồi, cúp máy đây!” Mễ Dương cúp điện thoại. Anh ngẩng đầu nhìn tiết trời mù mịt ngày đông, sắp một năm rồi, sắp một năm rồi, anh vẫn ở đồn công an này làm mấy việc vặt vãnh, giờ vừa nghe nói có vụ trọng án, anh bỗng thấy máu nóng bắt đầu sôi sục, “Aaaaaaaaa!” Mễ Dương gầm lên giận dữ, rồi mới phi như bay về nhà.



“Gulit! Về đây ngay, nhả ra, mau nhả ra!” Vừa đến chân cầu thang, anh đã nghe tiếng gọi của mẹ mình. Vừa khóa xe vừa ngoái đầu nhìn, Mễ Dương đã thấy Gulit miệng ngậm cái túi nilon đang cố lôi về hướng nhà anh, bà Mễ đuổi theo sau kêu gào. Đợi Gulit chạy tới trước mặt, Mễ Dương như khỉ vớt trăng, nhoáng cái túm ngay được cu cậu, “Ô, trong túi có cái gì thế?” Mễ Dương cố sức lôi, mới giằng được cái túi ra khỏi mồm Gulit.



“Thằng bé hư đốn này, túi rác mama vứt đi mày cũng tha về là sao hả?!” bà Mễ tức gần chết, cũng không hiểu con chó này gần đây làm sao, toàn tha lôi mấy thứ vớ vẩn về nhà. Hôm nay cũng thế, bà vừa vứt rác lên xe rác xong, mắt trước mắt sau, nó đã tha về rồi.



Thấy mẹ thở hồng hộc, Mễ Dương bỗng thấy xót xa. Tuần trước bà Mễ không được khỏe, Mễ Dương chủ động lãnh trách nhiệm dắt cho đi dạo buổi sáng. Lẽ đương nhiên, chuyện tốt đẹp như thế sao có thể thiếu Vi Tinh được, kết quả là Vi Tinh đành bò dậy từ sáu rưỡi sáng cùng dắt chó đi dạo, nhân thể hẹn hò yêu đương luôn, đúng là nhất cử lưỡng tiện!



Dạo mãi, dạo mãi, Vi Tinh không hiểu dây nào chạm dây nào, một hai đòi huấn luyện Gulit tha đồ về nhà, như chùm chìa khóa, rồi báo sáng, v.v. Kết quả là dưới sự mê hoặc của thịt bò khô Quý Châu, Gulit đã tu thành chính quả, thậm chí còn luyện thành túm được cái gì là tha cái ấy, không được ăn, hắn ta cũng tha tha tha! Mễ Dương ho khan một tiếng đang định đánh lạc hướng bà mẹ, thì điện thoại “tinh tinh” báo có tin nhắn, là của Phì Tam Nhi, hỏi anh lúc nào rảnh được để tụ tập.



Mễ Dương thấy không có gì gấp gáp, nên cũng không vội trả lời, định cất điện thoại đi, thì thấy bà Mễ đang chăm chú nhìn cái điện thoại, “Con trai, con mới mua à?”. “Mẹ xem xem, thấy thế nào?” Mễ Dương cười tít mắt đưa ra. Bà Mễ cẩn thận xem một lượt bên ngoài, không biết bấm phải nút nào, màn hình bật sáng, màu sắc tươi rói, “Đẹp thật đấy, chắc đắt lắm hả?”



Mễ Dương nói ra một con số, bà Mễ giật thót mình, “Trúng xổ số hả con, sao mua thứ đắt vậy chứ?”. “Vi Tinh tặng con đấy, cô ấy biết cái điện thoại cũ của con hỏng rồi, nên tích tiền mua tặng con, con cũng thấy không cần phải dùng cái tốt thế này.” Mễ Dương cười nói, nghe thì có vẻ trách móc, song vẻ ngọt ngào trên mặt thì không sao che giấu nổi. Vi Tinh đưa điện thoại cho anh trước khi ra nước ngoài, anh không biết khi ấy vẻ mặt mình thộn ra thế nào, còn Vi Tinh thì cười rất vui vẻ và thỏa mãn.



Bà Mễ nhíu mày, nhìn điện thoại rồi lại nhìn con trai, rồi lặng lẽ thở dài: Có phải bố mẹ mãi mãi không bao giờ thắng được con cái là đây không? “Hai hôm nay hình như không thấy Vi Tinh nhỉ?”, bà cất tiếng hỏi. “À, cậu ấy á, đi đào tạo rồi, đi Singapore, hai hôm nữa là về.” Mễ Dương đáp gọn lỏn, thực ra là cố ý nhấn mạnh, biết mẹ mình thích thể diện, chuộng hư vinh nên muốn làm thay đổi ấn tượng của bà đối với Vi Tinh, đừng cứ nghĩ cô vô dụng, người ta giờ cũng ra nước ngoài đào tạo làm việc rồi!



Dạo này tâm trạng bà Mễ không tốt, trong người cũng thấy mệt mỏi, bà Vi lại bận đi làm hai người chẳng gặp mặt nhau, nên bà Mễ không biết chuyện Vi Tinh ra nước ngoài. Nhìn mẹ mắt tròn mắt dẹt, Mễ Dương biết đã đạt được mục đích, tuy có hơi buồn ngủ, anh vẫn chủ động cùng mẹ dắt chó đi dạo, không biết hôm Vi Tinh về, anh có xin được nghỉ phép để ra sân bay đón không…



“Này, lúc ấy cảnh sát Mễ nhà cậu có đến đón cậu không?” Á Quân mặc một chiếc váy maxi tươi tắn, đeo kính râm đang chân trần nghịch nước, ngoái đầu hỏi. “Chắc là không đâu, Tết đến chỗ cậu ấy bận lắm, cậu thì sao?” Vi Tinh cầm cốc cà phê đá nằm trên ghế sưởi nắng, cô mặc một chiếc áo ba lỗ sợi bông màu trắng, dưới là quần sóc bò, lại thêm cái mũ lưỡi trai NBA, trông vô cùng thoải mái. “Tớ? Tớ chả dám mơ, bọn Tạ Quân cứ đến Tết là phải trực chiến, tớ đến thăm, cậu ấy còn chưa chắc đã có thời gian gặp kia kìa.” Á Quân dẩu môi, nhưng vừa nhắc đến Tạ Quân, nỗi nhớ nhung trong cô lại ngập trong từng lời nói, Vi Tinh trộm cười.



Nhìn bốn phía chung quanh, trời xanh, mây trắng, biển ngọc, cát mịn của Sentosa, và cả màu xanh ngút ngàn của cây lá ở khắp mọi nơi, khiến người ta cảm thấy vui tươi nhẹ nhõm, Singapore được mệnh danh là đất nước cây xanh quả không sai. Vi Tinh sau sáu tiếng đồng hồ ngồi máy bay, từ lúc ra khỏi sân bay Changi, đã được gột rửa mắt bởi cảnh sắc tươi sáng, sạch sẽ của cây lá và hoa cỏ.



Trước khi tới đây, cô đã mua riêng một đôi xăng đan đế bằng, bởi nghe đồng nghiệp Singapore nói, ở chỗ họ cả năm đều là 26, 27 độ, con gái đi xăng đan quanh năm. Kết quả là ở Singapore gần năm ngày rồi, Vi Tinh vô tình nhận ra gót giày không có đất cát gì hết, nhìn vẫn nguyên màu đen của đế cao su, cô không khỏi lè lưỡi, chưa bao giờ thấy thành phố nào sạch như thế.



Việc có mặt trong danh sách đào tạo lần này đều là nhờ anh rể cả, ban đầu suýt nữa để rơi vào tay bọn Amy, sau đích thân anh rể cả yêu cầu tất cả nhân viên dưới quyền anh đều phải được đào tạo, không thể chỉ dựa vào tư cách chức vụ, nếu không làm sao mà tiến bộ được? Có thế Vi đại tiểu thư mới có trải nghiệm lần đầu xuất ngoại thế này chứ.




Lúc đầu Vi Tinh hồi hộp chết đi được, thậm chí còn không muốn đi, tiếng Anh của cô không tốt lắm, sợ mất mặt sang tận nước ngoài. Nhưng kết quả khá khẩm hơn những gì cô tưởng tượng nhiều, nội dung đào tạo đều là những thứ cô vẫn làm thường ngày, cô vừa nghe vừa đoán, cũng hiểu được bảy tám mươi phần trăm, tiếng Anh của Á Quân cũng không tồi, có thể giúp được cô. Nếu không cần thiết, Vi cô nương đánh chết cũng không chịu mở miệng, chỉ làm vẻ kín đáo đặc trưng của phụ nữ phương Đông, cười thẹn thùng.



Phải nói thêm là cái món ngôn ngữ quan trọng ở môi trường, nửa năm nay Vi Tinh đều giúp việc cho anh rể cả, ngày ngày được hun đúc trong tiếng Anh, bị ép phải nghe phải nói phải viết, trình độ của cô bây giờ so với lúc mới vào BM, thật sự là một trời một vực. Buổi đào tạo sáng kết thúc, buổi chiều hoạt động tự do, Á Quân nhanh chóng kéo Vi Tinh ra Sentosa xem sư tử mình cá, vì sáng sớm ngày kia là lên máy bay về nước rồi, phải tranh thủ thời gian! Xe buýt trong công viên Sentosa hoàn toàn miễn phí, có thể len lỏi thăm thú khắp nơi, hai người chơi mệt rồi, bèn ra bãi cát nằm.



Nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng biển, tiếng là bị gió thổi xào xạc, khoác lên bầu không khí trong lành có vị mằn mặn trên lưng, Vi Tinh lần đầu tiên cảm thấy, cái mác nhân viên công ty nước ngoài cũng có điểm hay. Tuy mình vẫn chỉ là ưu tú nửa vời, nhưng có thể đến được nơi biển giả này một lần, cũng xem như không phí công khó nhọc bao nhiêu năm qua. “Tách!” một cái, Vi Tinh hơi hé mắt ra, đã thấy Á Quân đang cầm điện thoại hướng về phía mình bấm liên tục. “Làm gì vậy hả?” Vi Tinh cố tình che mặt lại.



“Đừng che, đừng che, để tớ chụp ảnh bán nude gửi cho Mễ Dương nhà cậu, cho hắn chết thèm, nhìn cặp đùi trắng nõn này! Xem cái rốn xinh xinh này…” Á Quân hi hi ha ha bấm lia lịa. “Sao không đi mà chụp cậu ấy!” Vi Tinh bị trêu cho không biết làm thế nào, khó khăn lắm mới cướp được điện thoại để xem, cứ gọi là đừng hỏi, nếu đem về cho Mễ Dương xem, cậu ta sẽ thế nào nhỉ? Vi đại tiểu thư cắn môi rồi đột nhiên cười rất chi là…



Nhưng Vi Tinh nào có biết, đừng nói là bán nude, kể cả cô có nude toàn bộ, chắc Mễ Dương cũng không có tâm trạng nào mà xem, trong lúc cô đang cuộn mình say giấc nồng trên máy bay, cuộc sống của cô đã thay đổi rất lớn rồi. Mễ Dương đang trên đường đến bệnh viện, Đinh Tử tóm tắt lại tình hình qua điện thoại, càng nghe anh càng lạnh hết cả người, sao lại có thể như vậy…



Đêm qua, gió lớn, nhiệt độ hạ…



“Chị, mai chị có rảnh không?” Dương Mỹ Ngọc uể oải hỏi, cô nàng đang ngả ngốn trên sô phá bóc quýt ăn, trong lòng còn ôm nguyên cái nồi điện. Mấy ngày Tết Dương lịch cô ăn chơi bạt mạng, nhân lúc Cao Hải Hà ra ngoài làm nhiệm vụ diễn tập không có ai quản, cô đi liền hai ngày không về. Dương Mỹ Lan ngừng tay đan áo len cho chồng, “Sao thế, có chuyện gì?”. “Là thế này, em quen môt người bạn, trong lúc tán dóc có nhắc đến chuyện cô em gái ở xa của anh ấy năm ngoái sinh được một bé gái, vì không phải là con trai, nên bị bạn trai đem bỏ đi. Em vốn cũng không để tâm, nhưng anh ấy nói đứa bé ấy có vết bớt màu hồng nhạt trên vai, làm em chợt nhớ ra, lần trước chị tắm cho Ái Gia, chẳng phải con bé cũng có một cái hay sao? Mà tính thời điểm sinh ra cũng gần khớp, thế là em nghĩ, hay Ái Gia chính là đứa bé đó? Chị thấy thế nào?” Dương Mỹ Ngọc nói xong xỉa xỉa răng.



“Thật không?” Dương Mỹ Ngọc vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, cô vội vàng bỏ dở việc đang làm sáp lại gần, “Em gái, những điều em nói là thật sao?”. Dương Mỹ Ngọc chớp mắt vẻ xem thường, “Là em thấy giống thôi, thật hay giả em làm sao biết được, có điều sau khi em nói với anh ấy, người ta nói muốn đi thăm đứa bé, mình không tin người ta, người ta còn không tin mình ấy chứ, ai đang yên đang lành ăn no rửng mỡ đi nhận đứa trẻ ấy về làm gì?”, “Đúng đúng đúng!” Dương Mỹ Lan lặp đi lặp lại đồng ý.



“Vậy mời cậu ấy đến viện phúc lợi xem xem có phải không?” Dương Mỹ Lan dè dặt hỏi. “Ôi, em không biết đâu, hay thế này, chị gọi điện hỏi xem ý người ta thế nào, phải rồi, chuyện này chị đừng nói với người trọng viện vội, nhỡ ra không phải, người ta lại cười chị nhiều chuyện, chị chỉ là người làm tạm thời, đừng gây rắc rối, vả lại, bỏ con là phạm pháp, người ta cũng sợ rắc rối, chị trống rong cờ mở làm to chuyện, ai mà dám đi nữa.”



“Chị hiểu, chị hiểu, vậy em gọi mau đi.” Dương Mỹ Lan lo nghĩ nát cả ruột gan vì chuyện sức khỏe của Ái Gia, từ ngày đầu bế nó đến giờ cũng gần một năm rồi, Dương Mỹ Lan đã coi nó như con gái ruột của mình. Bác sĩ nói đứa bé này rõ ràng bị khuyết tật bẩm sinh, cần phải kiểm tra kỹ, song vừa nhìn vào phí kiểm tra, cô chỉ còn biết bế đứa trẻ quay về, viện phúc lợi không sao lo nổi. Giờ bỗng dưng nghe có manh mối về thân thế của đứa trẻ, cô thật sự rất vui, dù chỉ có 1/10.000 khả năng cũng không thể bỏ qua.



“Biết rồi, xem chị cuống lên kìa, em phải về phòng tìm số điện thoại đã, chị đợi một lát.” Dương Mỹ Ngộc nói rồi đủng đỉnh trở về phòng mình, tiện tay đóng luôn cửa lại. Dương Mỹ Lan cũng không dám vào theo, chỉ biết đứng ngồi không yên nhìn vào cửa phòng cô, thầm cầu khấn. Dương Mỹ Ngọc dán người vào cửa nghe ngóng, lúc này mới lôi điện thoại ra bấm số, tuy đã cố hạ thấp giọng, song vẫn õng ẹo nói: “Anh Phi, việc của anh em đã lo liệu xong xuôi rồi, chuyện anh đồng ý với em thì…”



“Ha ha, em gái yên tâm, ngày mai gặp người xong, anh sẽ chuyển nốt số còn lại cho em, con người anh trước nay vẫn thế, bạn bè thân thiết đến đây cũng phải sòng phẳng! Lúc trước đưa cho em bao nhiêu, có thiếu một đồng nào không?” Hoàng Phi cười rất khoái trá, cái nanh chó ở hàm trên càng nổi bật. Hà Ninh run rẩy, co rúm người dựa vào thành giường, tóc cô xõa tung, để lộ những vết bầm tím trên da, trán cũng rách da, máu đọng đã khô cả lại.




Ngày thứ hai sau lần bị Hoàng Phi tìm được, Hà Ninh cố làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lấy cớ muốn đi làm lấy lương tháng đó, để Hoàng Phi đưa cô trở lại công ty nơi bà Vi làm việc. Nhân cơ hội, cô chui vào trong xe đi lấy hàng của công ty trốn mất, mọi thứ để lại trong nhà trọ cô đều không cần, thậm chí cả số tiền cô vất vả lắm mới dành dụm được, trên người chỉ độc tiền lương vừa nhận với chứng minh thư.



Nói thế nào cô cũng không đồng ý đi tìm Giang Sơn, sự xuất hiện của người đàn ông ấy, sự quan tâm săn sóc, tấm lòng chân thành của anh, suýt nữa nữa đã khiến cô tưởng câu chuyện nàng lọ lem gặp hoàng tử bạch mã được viết trong tiểu thuyết có thể xảy ra thật. Nhưng hiện thực là thế, có thể chỉ thiếu tí chút nữa thôi, nhưng ta mãi mãi không bao giờ với tới được. Không tính đến người chồng hung tợn có thể xuất hiện trước mặt mình vào bất cứ khi nào, riêng cô con gái bị đưa đến viện phúc lợi kia, cũng luôn luôn nhắc nhở cô: ngươi, giờ không còn tư cách để hưởng thụ tình yêu thương nữa.



Cô thích Giang Sơn, thích thật sự, không biết bao nhiêu lần cô mơ thấy mình được sống hạnh phúc bên anh, không có đánh đập, cũng không cần lo âu về cuộc sống ngày mai, nhưng sau cùng bao giờ cũng được đánh thức bởi nụ cười méo mó của lão chồng, muốn khóc mà không còn nước mắt. Bắt đầu từ cái ngày cô được gả cho Hoàng Phi, cô đã hiểu ra, vẫn còn khóc được, cho phép mình khóc, thực đã là một đòi hỏi xa xỉ.



Nếu vì bản thân mình mà làm hại Giang Sơn, Hà Ninh thà tự giết mình trước, anh ấy đối với cô tốt bao nhiêu, cô càng lo sợ bấy nhiêu, cho nên cô luôn trốn tránh, mong anh quên mình đi, nhưng ở nơi sâu kín trong tâm hồn, lại ước ao anh đừng rời xa, con gái là chỗ dựa để cô tiếp tục sống, còn anh, lại là chút khát vọng hạnh phúc cuối cùng của cô.



Hà Ninh sau khi chạy trốn vì còn con gái, nên vẫn không thể rời khỏi Bắc Kinh, trong lúc lẩn trốn vô tình gặp người đồng hương từng có duyên gặp mặt một lần, nói có thể giới thiệu cô đến một bệnh viện ngoại ô làm hộ lý trông bệnh nhân, điều kiện là cứ mỗi người bệnh cô trông, phải chia cho chị ta 1/5 lương, Hà Ninh lập tức đồng ý. Vì cô không ngại khổ, phục vụ vừa chu đáo lại tận tình, giá đòi cũng không cao, nên rất đông người bệnh đều muốn thuê cô. Tối đến mệt mỏi, thì ngủ luôn trên ghế bệnh viện, cô ăn uống rất đơn giản, cứ thế, hai tháng qua đi, cô cũng tích cóp được ít tiền.



Tuy biết không an toàn, nhưng không kìm được nỗi nhớ con, cô vẫn cách tuần đến lòng vòng xung quanh viện phúc lợi, thỉnh thoảng qua hàng rào sắt còn có thể nhìn thấy người phụ nữ bế con gái mình ra sưởi nắng, nói chuyện cười đùa với nó. Có thể thấy, người phụ nữ đó rất thương yêu con gái cô, hiền lành dịu dàng, Hà Ninh trong lòng cảm kích vạn phần, cô nghĩ ông trời đối với cô thế nào cũng được, chỉ cần con gái gặp được người tốt là cô mãn nguyện lắm rồi.



Mấy hôm trước, khi Hà Ninh đi thăm con gái, thấy viện phúc lợi tổ chức hoạt động. Trên tấm bảng trưng bày có cả ảnh của con gái, do dự mãi, vẫn không kìm được lòng tới xem. Sờ gương mặt bầu bĩnh của con gái trên tấm ảnh, cô cố ngăn dòng lệ, sợ người ta nghi ngờ, cô vội để lại 500 tệ, rồi cúi đầu đi mất.



Lúc Hà Ninh khóc sướt mướt về nhà, không hề biết Hoàng Phi đã theo sau rất lâu. Khi Hoàng Phi một lần nữa mỉm cười xuất hiện trước cổng bệnh viện, sắc mặt Hà Ninh trắng bệch như nhìn thấy quỷ, cô cắn chặt hai hàm răng, mới giữ được cho răng không va lập cập vào nhau. Người đồng hương không hiểu chuyện kia còn cười tít mắt mà nói, hai vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, hôm trước họp hội đồng nghe nói anh Hoàng tìm cô, tôi bèn gọi điện luôn cho anh ấy.



Người phụ nữ đó nói như khoe thành tích: “Anh ấy sợ cô không tha thứ cho anh ấy, không cho tôi nói với cô, đợi nguyên cả tháng trời, để cô nguôi giận rồi mới tới gặp đấy.” Một tháng trời, hắn theo dõi cô cả một tháng trời… Hà Ninh như rơi vào trong hố băng, cô biết, chuyện con gái nhất định cũng bị phát hiện rồi.



Hoàng Phi cám ơn người phụ nữ kia lần nữa, hình như còn dúi cho chị ta 200 tệ, trong sự khách khí vui mừng của chị ta, bước lên trước một bước túm lấy tay Hà Ninh, khẽ nói: “Bà xã, đều là anh không tốt, anh xin lỗi em, chúng ta về nhà thôi.” Tay Hà Ninh lạnh gắt, Hoàng Phi cười nham nhở.



“Được, được, cứ theo những gì chúng ta đã thỏa thuận, cô đưa chị ta tới chỗ đó, ừm, tôi cũng chỉ đại diện cho cô em phương xa đến thăm đứa bé, cô yên tâm, bất luận có phải nó hay không, tôi đều sẽ cho chị cô một ít tiền, làm người phải tích đức mà, không để chị ta đi không công đâu… Phải rồi, không có cách nào để nhận ra, kể cả có phải thật đi nữa, cũng là con riêng của cô em tôi, nó còn phải lấy chồng nữa… ừ, đương nhiên rồi, may quá biết được chị, nếu đến viện phúc lợi thăm, không biết còn gặp bao nhiêu rắc rối, ở hiền gặp lành mà, anh đây cám ơn cô! Cô còn không tin anh sao! Chúng ta là ai với ai chứ.”



Hà Ninh nghe thấp thoáng tiếng người phụ nữ bên kia nói “Đáng ghét” gì gì đó. Hoàng Phi lại dặn dò thêm: “Đồ đạc của đứa bé nhất định không được quên đâu đấy, nếu không làm sao mà nhận chứ… Được, vậy cúp nhé.” Cô nằm mơ cũng không nghĩ ra, vì sự trốn chạy của cô, Hoàng Phi lại có quan hệ với Dương Mỹ Ngọc, càng không thể tưởng tượng được, người phụ nữ hiền lành chăm sóc con gái cô lại là chị ruột của Dương Mỹ Ngọc. Lúc ấy khi nghe Hoàng Phi nói đến, cô thật sự cảm thấy đây như một cơn ác mộng, Hoàng Phi lại đắc ý vỗ vào mặt cô nói: Đây chính là ý trời, ông trời luôn quan tâm đến tôi, cô đừng có hòng thoát khỏi bàn tay của tôi!



Nghĩ đến đấy, Hà Ninh bất giác co rúm lại, những vết thương bị Hoàng Phi đánh chốc chốc nhói đau, lại một lần nữa nhắc nhở cô, người cô đang phải đối diện là ai.




Căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại, Hoàng Phi cầm điện thoại ngắm nghía, nửa cười nửa không nhìn Hà Ninh co quắp hồi lâu, chầm chậm bước về phía cô. Dáng hắn không thuộc hạng cao to, nhưng lại như che lấp hết ánh sáng trong phòng, nhìn Hà Ninh toàn thân rúm ró, Hoàng Phi nhếch mép. “Hừ, cô tưởng cô chạy thoát được sao? Cô tưởng cô giấu đứa bé đi, là tôi không tìm ra sao?” Giọng hắn càng lạnh nhạt Hà Ninh càng lo sợ, “người chồng” của mình độc ác thế nào, cô là người rõ nhất.



“Anh bảo tôi phải làm sao? Dù tôi không muốn sống nữa, tôi cũng phải để con bé được sống, anh bị bắt đi rồi, nhưng đám bạn làm ăn của anh năm lần bảy lượt tới tìm tôi, nào là nửa đêm nửa hôm nhét giấy vào nhà bảo tôi phải cẩn thận, phải hiểu chuyện. Tôi hiểu cái gì mới được chứ? Anh làm gì đâu có cho tôi biết! Tôi bây giờ vất vả kiếm tiền cũng chỉ để đến một ngày có thể đón con gái về, vả lại anh cũng đâu có thiết tha gì đứa bé này, lúc tôi bụng mang dạ chửa anh đánh tôi bao nhiêu lần, nói cần gì con với chả cái, giẫm chết là xong, giờ còn đi tìm nó làm gì!” Hà Ninh sợ đến nỗi môi cũng trắng bệch, nhưng vì con gái, cô vẫn không thể buông xuôi.



“Thật sao?” Nghe những lời tâm can của vợ, Hoàng Phi chẳng mảy may động lòng, hắn nói châm biếm: “Tôi lại cứ tưởng cô bận quyến rũ thằng đẹp mã kia, sợ đứa con làm hỏng việc lớn của cô nên đem nó gửi vào viện phúc lợi cơ đấy! Thằng đẹp mã ấy giờ cũng không biết có mấy con đàn bà rồi nhỉ!”



“Vô liêm sỉ!” Hà Ninh giận dữ mắng. “Bốp!”, một cái tát trời giáng xuống mặt cô, làm đầu cô lệch sang bên. Hà Ninh cắn răng chịu đau, bị đánh quen lâu rồi, cô biết cô càng kêu đau hắn càng đánh dữ. Hoàng Phi cười lạnh lùng, “Tôi nói cho cô biết, nếu cô chịu ngoan ngoãn phối hợp, chưa nói đến con gái cô, cô tự mà đoán xem thằng đẹp mã kia sẽ có kết cục thế nào?” Câu cuối cùng hắn nói rất nhẹ nhàng, song từng câu từng chữ lại khiến Hà Ninh cảm thấy khó thở.



Nhìn đôi mắt sợ hãi của Hà Ninh, Hoàng Phi thỏa mãn gật gù, quay người tới bàn ngồi, tiện tay cầm chai bia định uống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chân mày nhăn tít, hắn lấy tay ấn bụng, hít thở khò khè. “Kết quả đi viện kiểm tra của tôi hôm trước lấy về chưa?”, hắn hỏi. “Phải đợi hai hôm nữa.” Hà Ninh khẽ đáp, cô đứng dậy rót cho Hoàng Phi cốc nước ấm.



Ở quê Hoàng Phi chỉ thích uống rượu, tửu lượng cực kỳ tốt, không hiểu vì sao, gần đây cứ thấy trong người khó chịu, phía dưới ngã ba xương sườn cứ đau âm ỉ. Vì vội tìm hai mẹ con Hà Ninh, nhất thời không để ý. Giờ Hà Ninh bị hắn nắm chặt cứng, con gái cũng lần ra tung tích, hôm đó vô tình phát hiện mình đi tiểu ra màu bia, lại nghĩ thấy tinh thần gần đây không tốt, hay mệt mỏi, cho nên hắn đến viện làm kiểm tra. Tiền cũng tiêu không ít, nhưng vẫn chưa có kết quả.



Từ lúc bị Hoàng Phi lôi về, Hà Ninh không được ra ngoài đi làm, ngày ngày bị khóa trong nhà nấu cơm, hầu hạ hắn. Hoàng Phi cũng không lo cô lại chạy trốn, nơi làm việc, địa chỉ, điện thoại của Giang Sơn, thậm chí anh sống ở đâu, hắn đã nắm chắc trong tay từ lâu, hắn không tin Hà Ninh có đủ can đảm nói hết mọi chuyện với Giang Sơn, lôi anh vào chuyện này. Không khó để nhận ra, cô thật sự có tình cảm với thằng đẹp mã kia, Hoàng Phi cười nhạt nghĩ, chưa có ai vượt mặt lão tử ta đây.



“Thôi, tắt đèn, đi ngủ, mai là ngày trọng đại, chắc còn có màn bố con nhận nhau nữa kìa, cứ gọi là cảm động phải biết, đúng không?” Uống xong cốc nước ấm, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, Hoàng Phi bắt đầu đứng dậy cởi quần áo. Hà Ninh đứng trơ ra bất động bên bàn, Hoàng Phi cũng không giục cô, càng kéo dài thời gian, cô càng phải chịu dày vò thêm.



Cuối cùng, đèn cũng đã tắt…



“Chị, đồ đạc chị mang đầy đủ chưa? Đừng có quên đấy, người ta đã nói rồi, muốn xem đồ trên người đứa bé khi ấy, không là không có cách nào nhận được đâu!” Dương Mỹ Ngọc dặn dò qua điện thoại. “Ừ, em cứ yên tâm.” Dương Mỹ Lan liên tục đáp. “Nhớ phải giữ bí mật đấy!” Dương Mỹ Ngọc dặn dò thêm một câu nữa, rồi mới cúp máy.



“Mỹ Lan, bao giờ cô đưa Ái Gia đi khám bệnh đấy?” thấy cô nghe xong điện thoại, cô giáo Trương tiện thể hỏi. “Em đi bây giờ đây.” Dương Mỹ Lan mỉm cười đáp. Vừa hay mấy hôm nay Ái Gia lại bắt đầu ho và hơi hâm hấp sốt, cô lấy cớ đưa bé đi khám bệnh, tiện thể đi gặp người nhà kia luôn.



Dương Mỹ Ngọc nói rồi, người ta trong chốc lát cũng chưa nghĩ đến việc nhận về, chỉ muốn xem xem đứa bé có khỏe không thôi, nếu thật là người nhà, có thể sẽ được cho ít tiền hay gì đó. Chị không được vội vàng bắt người ta phải nhận, cứ từ từ, tối thiểu được ít tiền đưa Ái Gia đi khám bệnh cũng tốt lắm rồi. Chuyện này không vội được, chị ép người ta quá, người ta không nhận thì làm thế nào? Dương Mỹ Lan thấy em gái nói rất có lý, cô không hé răng với bất cứ ai, lẳng lặng đem theo cái áo bông và tấm chăn quấn Ái Gia lúc đưa tới viện phúc lợi, rồi bế đứa bé ra cổng viện.



Dương Mỹ Ngọc vừa gác máy ngẩng đầu lên, thấy bà Vi đang nói chuyện với ông chủ trong sân, ông chủ đang dương dương đắc ý khoe khoang con BMW mới mua, chỉ trước chỉ sau cho bà Vi xem, nét mặt bà Vi có phần kì lạ, vẻ muốn cười nhưng lại phải cố nín, chỉ liên tục gật gù. Không lâu sau, ông chủ trèo lên con xe mới lái đi, bà Vi trở lại phòng làm việc.



“Chị Hứa, có chuyện gì mà vui thế? Ông chủ kể chuyện cười à?” Dương Mỹ Ngọc đi tới ra vẻ thân thiết khoác tay bà Vi. Vừa rồi ông chủ khoe vói bà con xe BMW mới mua, xe nhập khẩu thì chê đắt, nên mua con Brilliance-BMW sản xuất trong nước, phía đuôi xe còn viết đầy đủ cả hàng chữ.



Ông sợ người ta trông thấy lại khinh ông mua BMW trong nước, nên định bóc hết mấy chữ đó ra, nhưng bóc hết thì lại lo có người không hiểu biết lại không biết xe ông là hàng hiệu, kết quả là bà Vi thấy đuôi xe chỉ còn mấy chữ “BMW” sáng loáng! Chẳng thà bóc hết ra còn hơn, bà lúc ấy muốn cười, nhưng trước mặt ông chủ đành cố nhịn.



Đang định về kể cho ông xã với Vi Tinh nghe, giờ nghe Dương Mỹ Ngọc hỏi, bà đương nhiên không thể nói thật: “Ờ, không có gì, con gái tôi chiều này là về rồi, vừa nãy ra xin phép ông chủ, chiều về sớm một chút.” Bà Vi tìm đại một cái cớ, có điều vừa nghĩ đến việc sắp gặp lại con gái, bà cũng vui mừng thật.



“Con gái chị đi học Singapore về à? Thích thật đấy, nếu không muốn nói là ghen tị chết đi được, dân công sở ở công ty nước ngoài đúng là khác thật, lại còn xinh đẹp nữa, ôi, kiếp này thì không tới lượt em rồi.” Vẻ mặt Dương Mỹ Ngọc vô cùng ngưỡng mộ. Lần trước Vi Tinh được nghỉ đến đón bà Vi đi làm về, họ từng gặp một lần. Bà Vi tuy trước giờ không thích Dương Mỹ Ngọc, song lời nói và nét mặt cô vẫn khiến người ta thấy dễ chịu, bà cười, “Cô còn trẻ mà, tương lai còn dài lắm, cứ từ từ.”



“Vậy chị Hứa mau về đi, đúng rồi, vừa nãy thẩm mỹ viện Roland nói muốn thanh toán, anh Lý lại không có ở đây, vậy để em đi lấy séc về nhé?” Dương Mỹ Ngọc kéo tay bà Vi bước ra ngoài. “Ờ, cũng được, vậy làm phiền cô rồi.” Bà Vi biết thừa cô muốn ra ngoài lượn lờ, không muốn ngồi chết dí ở văn phòng. Giờ mà đi, chắc cả buổi chiều chưa chắc đã về, hôm nay Vi Tinh về, tâm trạng bà đang vui, nên đồng ý.



Dương Mỹ Ngọc nhất quyết đòi đưa bà Vi về phòng, rồi mới trở về chỗ ngồi lấy túi đi, ra đến đường vội chặn ngay một cái taxi, lên xe báo địa chỉ với lái xe xong, liền ngồi tần ngần nghĩ ngợi. Cả một bụng toan tính, tuy Hoàng Phi đã đồng ý đưa cô 3.000 tệ gọi là cảm ơn, nhưng giờ mới đưa có 1.000, mà còn bảo cô, không được đến cùng.



Tuy Hoàng Phi nói năng rất khách sáo, bảo em gái mình có thể cùng đi, sợ người đông lại sinh chuyện, không muốn gặp người ngoài, v.v…, song cô căn bản không tin, vả lại hắn càng nói thế, cô càng nghi ngờ hắn định ăn quỵt. Tuy từ lúc hai người quen biết, Hoàng Phi vẫn luôn đối xử tử tế với cô, nhưng vẻ hung tợn khi hắn đánh Hà Ninh lần trước, Dương Mỹ Ngọc vẫn nhớ rất rõ, nên cũng không dám công khai, mà chỉ lặng lẽ bám theo, chụp lại chứng cứ gì đó, đề phòng ngộ nhỡ.



Cô quen Hoàng Phi là từ khi Hà Ninh bỏ trốn, cô một bụng hiếu kỳ lấy danh nghĩa là bạn thân của Hà Ninh định nghe ngóng hóng hớt. Trong quán ăn nhỏ, Hoàng Phi với bộ dạng vô cùng đau khổ, câu chuyện giữa hắn với Hà Ninh dường như chồng chất những hiểu lầm và gian khổ, nhưng Dương Mỹ Ngọc không thích đọc sách, đến “Tri âm” cũng chưa đọc qua, mấy tình tiết bi kịch hạ lưu kiểu đó lại nghe rồi cảm thán xúc động, còn thấy bất bình thay cho Hoàng Phi nữa.



Hoàng Phi cũng rất rộng rãi, mấy lần ăn uống đều là hắn trả tiền, cứ thế qua lại đôi ba bận, hai người cũng xem như là quen thân. Hoàng Phi còn nhờ cô nếu biết được tin tức gì của Hà Ninh, nhất định phải báo với hắn, Dương Mỹ Ngọc vỗ ngực đồng ý, tuy cô biết thừa Hà Ninh sẽ không bao giờ tìm đến mình, song được ăn chùa uống chùa là việc tốt, chỉ có kẻ ngốc mới đi từ chối.



Chuyện đứa bé cũng là Hoàng Phi vô tình nhắc đến, càng nghe Dương Mỹ Ngọc càng thấy đúng là trời giúp cô phát tài, đứa bé mà chị cô xem như bảo bối kia cuối cùng cũng có chút tác dụng. Cô cố ý giả vờ vô tình nói chuyện chị mình với Hoàng Phi, Hoàng Phi liền lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, điều tra trước sau một lượt, lập tức hứa hẹn sẽ báo đáp cô. Dương Mỹ Ngọc nào có biết lúc cô đang vui mừng hớn hở quay đi, Hoàng Phi đang nhếch mép cười lạnh lùng.



Lát nữa phải kiếm chỗ nào an toàn trốn vào mới được, Dương Mỹ Ngọc nắm chặt chiếc điện thoại mới mua trù tính…